Yêu Lại Từ Đầu

Chương 868

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi Ninh Tôn ghi hình xong, đã được người khác nhận ra ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thu, hai cô gái đang đứng bên cạnh vội vàng vây quanh lại đây.

Một trong hai cô gái nói một cách thận trọng lại có phần ngại ngùng: “Ninh Tôn, anh có thể ký tên cho em được không?”
Chuyện này không có gì to tát, Ninh Tôn dừng lại một lát, cầm lấy giấy và bút của cô gái kia.

Cô gái rất vui vẻ, hai tay ôm lấy mặt: “Bạn gái của anh thật hạnh phúc.”
Cô gái đứng bên cạnh nhìn xung quanh Ninh Tôn, có chút kinh ngạc: “Bạn gái của anh hôm nay không đi cùng anh à?”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng, giọng điệu rất tốt: “Hôm nay cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, cũng không thể để cô ấy lúc nào cũng làm trợ lý, người khác có thể không đau lòng, nhưng tôi nhất định phải đau lòng cho cô ấy.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.2
yeu-lai-tu-dau-2-868-0.jpg
năm.

Nếu đợi đến sau này chia tay, con gái nhà người ta lúc nào cũng ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, anh nhất định sẽ chịu nhiều sự chỉ trích không tốt.

Ninh Tôn lên xe, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Sau này chia tay à…
Không biết lúc nào mới có thể công bố việc chia tay với mọi người.


Thật sự đợi đến ngày đó, anh nghĩ mình cũng sẽ bỏ ra một khoản tiền, để bồi thường một chút cho Hứa Thanh Du.

Thật là làm khó cô ấy đã cùng mình diễn kịch trong thời gian lâu như vậy.

Thanh danh đều bị ảnh hưởng.

Xe chậm rãi chạy về nơi ở, tinh thần của tài xế có vẻ không tốt lắm, nói một câu: “Tiểu Hứa không có ở đây, cảm thấy trống vắng hơn hẳn.”
Ninh Tôn từ từ mở mắt ra, nhìn về phía vị trí ghế phụ một chút, không nói chuyện.

Tài xế lại nói: “Mặc dù bình thường Tiểu Hứa cũng không hay nói chuyện, nhưng ngồi ở bên cạnh liền cảm thấy tràn đầy, bây giờ cô ấy không ở đây, cảm giác giống như thiếu đi vài người vậy.”
Ninh Tôn khẽ cười một tiếng: “Tôi ngược lại cảm thấy yên tĩnh đi rất nhiều.”
Tài xế cũng không nhịn được bật cườii: “Cô ấy đúng thật cũng rất hay cằn nhằn cậu, có điều đây đều là quan tâm, cậu thấy đó từ trước đến giờ cô ấy không bao giờ cằn nhằn tôi.”
“Quan tâm?” Khóe miệng NInh Tôn cong lên: “Nói đúng hơn là cô ấy đang làm tròn bổn phận của mình, dù sao cô ấy làm vậy cũng vì tiền, không phải vì tôi.”
Tài xế bật cười ha hả: “Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của cậu như có chút u oán.”
Ninh Tôn vẫn mỉm cười: “Cảm giác này của ông có chút không đúng nha.”
Tài xế không nói nữa, chỉ lái thẳng xe đưa Ninh Tôn đưa về nhà.

Ninh Tôn về đến nhà chậm rãi vào cửa, vừa mới đẩy cửa vào liền ngửi thấy mùi đồ ăn từ bên trong phòng bếp.

Không thể không thừa nhận trong lòng anh thật sự rất cảm động, có điều ngay lập túc cũng phản ứng lại được, người làm cơm cho anh khẳng định là mẹ Ninh.


Ninh Tôn vào phòng thay giày, đi về phía phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy mẹ Ninh mặc tạp giề đang bận rộn bên trong bếp.

Anh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nhấc chân bước qua: “Đến đây từ khi nào vậy?”
Mẹ Ninh bị làm cho giật nẩy mình, bà căn bản không nghe thấy âm thanh Ninh Tôn trở về, quay đầu nhìn Ninh Tôn, mẹ Ninh mỉm cười: “Biểu tình đó của con là sao vậy? Sao lại giống như nhìn thấy ăn trộm thế?”
Ninh Tôn dừng lại một chút, hít sâu hai hơi: “Ánh mắt đó của mẹ là sao?”
Mẹ Ninh tiếp tục công việc trên tay: “Mẹ mới đến không lâu, nghĩ rằng con sắp về nên nấu cơm cho con, nhưng mẹ thấy với thái độ đó của con có vẻ cũng không chào đón mẹ.”
Ninh Tôn không phải không chào đón bà ấy, chỉ là bản thân anh cảm thấy không muốn ăn uống, thật sự không muốn ăn cơm, mà chỉ muốn nghỉ ngơi.

Ninh Tôn không nói chuyện, vì vậy mẹ Ninh tiếp tục nói: “Đã gọi điện thoại cho Tiểu Hứa chưa, có hỏi cô ấy khi nào trở về?”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Tối qua đã gọi điện thoại rồi, hôm nay muộn một chút sẽ ra ngoài ăn cơm cùng cô ấy.”
Mẹ Ninh có chút bất ngờ, vội vàng quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Ôi chao, vậy là do mẹ tự nghĩ nhiều rồi, hai người bọn con vẫn cũng nhau hẹn hò ăn cơm, xem ra quan hệ còn rất tốt, mẹ còn nghĩ là bọn con đang cãi nhau đấy.”
Ninh Tôn cười nhạo một chút: “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau chứ, hai người bọn con đều không phải là người sẽ cãi nhau.”
Những gì anh ta nói cũng đúng, mẹ Ninh hiểu Ninh Tôn, đối với Hứa Thanh Du cũng có ấn tượng đại khái, cô gái đó cũng không thể nói nặng lời được.

Hai người này đến với nhau xác thật không giống như có thể cãi nhau.

Ninh Tôn nhìn một lát phía bên này, xoay người quay trở về phòng, thay đồ, trực tiếp nằm ở trên giường.


Trước đây lượng công việc nhiều, anh cảm thấy rất mệt mỏi, gần đây công việc không nhiều như vậy, nhưng khi mỗi ngày trở về đối mặt với căn phòng trống, anh vẫn như cũ cảm thấy rất mệt mỏi.

Con người, như thế nào cũng không biết đủ.

Bên kia sau khi mẹ Ninh làm xong cơm, lần này không có qua kêu Ninh Tôn, mà đem đồ ăn sắp đặt xong, sau đó gõ gõ cửa, đứng bên ngoài nói: “Cơm nấu xong rồi con có muốn ăn không? Nếu như không ăn, mẹ sẽ để vào trong nồi giữ nhiệt.”
Tròng mắt Ninh Tôn hơi đảo: “Ăn.”
Cũng không phải là anh đói bụng, chủ yếu là nghĩ đến mẹ Ninh chắc còn chưa ăn cơm.

Mẹ Ninh từ trong phòng ăn đi ra đã ngồi vào bàn ăn, nhìn Ninh Tôn có chút không biết làm sao: “Bạn gái mới không ở bên cạnh hai ngày, con liền thành bộ dạng này, con vẫn là Ninh Tôn mà mẹ biết sao?”
Ninh Tôn chỉ xem lời nói của mẹ Ninh như là lời trêu chọc: “Chủ yếu là vì con quá mệt, không liên quan gì đến Hứa Thanh Du.”
Hôm nay anh thật sự có chút mệt, các trò chơi mà anh thực hiện trong tiết mục được ghi hình hôm nay đều là hoạt động về thể lực, các loại chạy nhảy.

Anh vốn không phải là người có thể lực tốt, nên chắc chắn sẽ mệt mỏi quá sức sau một cuộc chơi.

Mẹ Ninh cũng không quan tâm anh có phải đang lấy cớ hay không, vẫn tiếp tục vấn đề của mình: “Người tuổi trẻ phải có chút sức sống, mỗi ngày luôn làm ra vẻ ông cụ non, cứ như vậy mãi, bạn gái cũng sẽ ghét bỏ con thôi.”
Ninh Tôn nghe lời này đột nhiên liền nhớ tới đêm hôm trước đã nhìn thấy Hứa Thanh Du cùng Tần Niên.

Hai cô gái nhỏ cười đùa nói chuyện trong chợ đêm, quả thật nhìn bọn họ toàn thân tràn đầy sức sống.

Ninh Tôn lại nghĩ đến chính mình, tuổi tác của anh cùng Hứa Thanh Du cũng không chênh nhau bao nhiêu, nhưng cứ như vậy so sánh, bản thân mình xác thật quá mức già cả.

Bên kia Hứa Thanh Du cùng Tống Kình Vũ đã ăn cơm xong, hai người từ trong phòng đi ra, Hứa Thanh Du đi đến quầy muốn thanh toán tiền, kết quả người phục vụ nói cho cô biết đã thanh toán rồi.


Hứa Thanh Du kinh ngạc, quay đầu nhìn Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ mỉm cười: “Tôi có tiền đặt cọc ở đây, trực tiếp khấu trừ từ khoản đấy.”
Hứa Thanh Du ngay lập tức có chút áy náy: “Không được không được, đã nói là tôi mời anh rồi, anh như vậy khiến tôi cảm thấy thật sự rất ngại.”
Tống Kình Vũ “ừ” một tiếng: “Thế như vậy đi, lần sau cô mời tôi, lần này tiền tôi cũng đã trả rồi, cũng không thể đòi lại được.”
Anh ấy nói như vậy làm Hứa Thanh Du mím môi do dự một chút, cũng chỉ có thể đồng ý.

Sau đó cô nói: “Vậy khi nào anh có thời gian rảnh? Lần sau tôi mời anh, nhưng lần sau anh tuyệt đối không thể làm như vậy nữa, tôi luôn cảm thấy chiếm tiện nghi* anh vậy.”
*Chiếm tiện nghi: chiếm đoạt, tranh giành những thứ tốt nhất thuộc về mình để mình được hưởng
Tống Kình Vũ bật cười: “Tôi là một người đàn ông cao lớn, còn cô chỉ là một cô bé, xem thế nào cũng không phải cô đang chiếm tiện nghi tôi.”
Anh ấy thích nói đùa như vậy, khiến bầu không khí tự nhiên tốt hơn.

Sau đó hai người đi ra ngoài, Tống Kình Vũ lái xe trước hết đưa Hứa Thanh Du về khách sạn.

Tống Kình Vũ hơi kinh ngạc: “Sao cô lại ở khách sạn vậy?”
Hứa Thanh Du vội vàng giải thích: “Không phải, bạn của tôi ở đây, tôi đến tìm bạn tôi, tôi không ở đây.”
Tống Kình Vũ gật gật đầu cũng không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

Hứa Thanh Du xuống xe, đứng ở ven đường chào tạm biệt với Tống Kình Vũ.

Tống Kình Vũ gật gật đầu, lái xe rời đi, sau khi đi được một đoạn, anh thoáng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Hứa Thanh Du vẫn còn đứng bên đường, vẫy tay với anh.

Tống Kình Vũ thu hồi tầm mắt, đột nhiên mỉm cười..

Bình Luận (0)
Comment