Yêu Lại Từ Đầu

Chương 618


Chương Tự Chi nghe xong câu hỏi này của Từ Giai Ninh, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó quay đầu liếc nhìn Từ Giai Ninh: “Em cảm thấy sao?”
Chương Tự Chi chính là cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn, cho tới giờ cũng không trả lời ngay câu hỏi của cô, trước đó Từ Giai Ninh liền đã cảm nhận được.

Mấy lần trước, cô muốn cùng với Chương Tự Chi phát triển từ từ, tiếp xúc chậm rãi.

Nhưng hôm nay trải qua bữa cơm này, cô cảm thấy có một số việc không thể chờ được nữa.

Hoặc là đúng hoặc là không đúng, cứ mập mờ thế nào cũng được như vậy, cô cũng bị giày vò tới mức khó chịu.

Cho nên Từ Giai Ninh lại nói: “Tự Chi, anh chắc là có thể cảm nhận được, em rất thích anh.

Nếu không phải người em thích, không thể nào chỉ cần anh hẹn em, em sẽ ra ngoài, em cũng không thể mặt dày hẹn anh đi ăn cơm.

Ống nước trong nhà rõ ràng không phải vấn đề gì lớn, còn gọi điện thoại bảo anh tới sửa giúp.

Em cảm thấy em biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Nhưng em cảm thấy anh hình như không cảm nhận được.”
Chương Tự Chi không nói chuyện, tiếp tục lái xe.

Từ Giai Ninh thấy anh không nói lời nào, liền chỉ có thể tiếp tục nói: “Em cảm thấy hai chúng ta thời gian tiếp xúc cũng đủ rồi, cho nên em muốn xác định anh có suy nghĩ gì.

Em sợ là em tự mình hiểu lầm, sẽ mang đến cho nhau sự bối rối và phiền phức.”
Chương Tự Chi vẫn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Từ Giai Ninh nhìn anh, vẫn chờ đợi anh trả lời.


Xe dừng lại chỗ đèn xanh đèn đỏ, Chương Tự Chi dường như thở dài, sau đó anh quay đầu nhìn Từ Giai Ninh: “Em không hiểu lầm, tôi là thích em.”
Ánh mắt Từ Giai Ninh gắt gao nhìn chằm chằm Chương Tự Chi.

Sau một lúc lâu cô mỉm cười: “Được, em biết rồi.”
Đèn xanh sáng lên, Chương Tự Chi lái xe rời đi, thật ra anh muốn hỏi Từ Giai Ninh, đã biết cái gì rồi.

Nhưng cuối cùng câu hỏi này anh cũng không hỏi ra.

Cuối cùng xe dừng lại ở cổng trường học Từ Giai Ninh.

Từ Giai Ninh quay đầu nhìn Chương Tự Chi, vẻ mặt dịu dàng.

Chương Tự Chi bị cô nhìn tới mức chẳng hiểu tại sao, trực tiếp mở miệng: “Tới nơi rồi, đi đi.”
Từ Giai Ninh vâng một tiếng, sau đó đột nhiên bổ nhào tới hôn lên mặt anh một cái, theo đó nhanh chóng mở cửa chạy mất.

Chương Tự Chi bị dọa cho giật mình, sau đó cau mày, nâng tay chà chà mặt mình.

Cái này là ý gì thế? Sao đột nhiên cô gái này lại làm ra chuyện như vậy?
Chương Tự Chi ngồi ở trong xe suy nghĩ nửa ngày.

Nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, không lẽ đây là đáp lại câu nói anh thích cô kia?
Anh thở ra một hơi, không biết vì sao trong lòng đầy sự hoảng hốt.

Bên kia Cố Tư đã cùng Trì Uyên về nhà tổ nhà họ Trì.

Lúc trên xe Cố Tư đã nói Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh bên nhau căn bản không giống có tình cảm yêu đương nam nữ.

Chương Tự Chi thật sự là đầu óc không biết suy nghĩ, chẳng hề nghĩ tới cái gì khác.

Toàn bộ quá trình đều là chờ đợi Lương Ninh Như nói chuyện, sau đó giận dỗi lại cô.

Tâm tư một chút cũng không chia cho bạn gái trên danh nghĩa của mình.

Trì Uyên cũng đã nhìn ra, anh bảo Từ Giai Ninh cả quá trình ngồi ở đó vô cùng khó xử.

Anh đều nhìn thấy, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không chú ý đến.

Cố Tư dựa lưng vào ghế cười haha: “Chỉ là anh hãy nhìn tương tác của anh ấy và cô Lương.”
Tuy rằng toàn là giận dỗi lẫn nhau, nhưng rõ ràng vô cùng đáng yêu.

Ai cũng không thể nghĩ tới có một ngày quan hệ của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như sẽ phát triển đến mức này.

Hai người tới nhà tổ thì xuống xe.

Trì Uyên đưa Cố Tư vào nhà chính, liền phải quay về công ty.


Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, hỏi một chút: “Gần đây ba mẹ anh thế nào rồi? Lâu lắm rồi em chưa gặp bác Phương.”
Trì Uyên a một tiếng: “Hai ngày nay ba anh rất vui vẻ, xem ra gần đây bọn họ sống không tồi.”
Nói tới đây, anh lại đưa ra một câu: “Hai ngày trước dì Cổ đến công ty, tới phòng làm việc của ba anh không biết nói cái gì, lúc rời đi vô cùng mất mặt.”
Cố Tư cười haha một tiếng: “Có lẽ ông Trì nhà chúng ta chắc là đã nói lời gì đó mà bà ta không thích nghe.”
Chỉ là lúc này ấn tượng của Cố Tư đối với Cổ Nhan bắt đầu trở nên không tốt.

Trì Chúc và Phương Tố đã tái hôn nhận giấy chứng nhận rồi, Cổ Nhan vẫn cứ dây dưa như vậy, thật sự là không khác gì Tùy Mị trước đây.

Cuối cùng Trì Uyên nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Tư, xoay người rời đi.

Cố Tư đứng ở cửa một lúc, cẩn thận duỗi cái thắt lưng, chậm rãi đi lên tầng.

Ăn uống đầy đủ rôi liền muốn đi ngủ.

Cố Tư chậm chạp đi về phòng, mới vừa kéo rèm cửa, muốn về giường đi ngủ, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên.

Cô cầm lên, thế mà lại là Tùy Mị gọi điện thoại đến.

Cố Tư cảm thấy có hơi buồn cười, thong thả nằm ở trên giường mới nghe điện thoại.

Tùy Mị vừa mở miệng đã gọi tên cô: “Cố Tư.”
Cố Tư ừ một tiếng: “Sao thế? Gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Tùy Mị nói: “Chú hai của tôi sắp mừng thọ, chuyện này cô chắc là đã biết rồi chứ? Tôi sợ người trong nhà bảo người khác thông báo cho cô, không đủ lòng thành, cho nên tôi tự mình gọi điện thoại cho cô, muốn mời cô tới.”
Cố Tư ngạc nhiên: “Hả? Cô để ý tôi tới hay không tới như vậy?”
Cố Tư căn bản chẳng che giấu: “Cô như vậy, tôi sẽ luôn cảm thấy cô Tùy mang theo tâm tư gì đó mà người khác không thể thấy.

Dù sao trong lòng chúng ta biết rõ ràng, quan hệ giữa cô và tôi vẫn chưa tốt tới mức này đâu.”
Giọng nói Tùy Mị có hơi chút ôn hòa: “Sao có thể? Tôi thừa nhận trước đây tôi thật sự có một số suy nghĩ khác đối với Trì Uyên, nhưng hai người các cô đã tái hôn rồi, tôi liền cũng dừng tâm tư này lại.

Cô Cố không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Cố Tư bật cười haha: “Cô xem xem, tôi nhắc nhở cô bao nhiều lần cô đều nhớ không nổi, tôi là bà Trì.”
Tùy Mị bên kia lập tức liền không có tiếng động nữa.


Cố Tư trở mình, giọng nói còn có hơi lười nhác: “Đến lúc đó lại nói đi.

Cô Tùy thật lòng mời tôi tới như vậy, tôi cũng không định không cho cô mặt mũi, nhưng cô cũng biết hiện tại tình trạng của tôi không thích hợp ra ngoài lắm.

Cho dù tôi muốn đi, A Uyên có thể cũng không yên tâm.

Tôi và A Uyên thương lượng cái đã.”
Nói xong không đợi Tùy Mị trả lời, Cố Tư đã nói: “Cứ như vậy đã, tôi muốn ngủ trưa rồi.”
Cô nói xong lời này trực tiếp liền cúp điện thoại, giống như không cho Tùy Mị cơ hội phản ứng.

Cố Tư mặc kệ vứt điện thoại sang một bên, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, không tới vài giây đã ngủ rồi.

Giấc ngủ này của cô thật sự là quá tốt rồi, trước đây thỉnh thoảng còn có mấy lần nằm mơ, bây giờ ngay cả mơ cũng không có, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.

Cuộc sống thật là càng ngày càng thoải mái.

Tùy Mị ở bên kia nắm chặt điện thoại, dừng lại một hồi lâu mới buông điện thoại xuống.

Ông cụ cầm điện thoại tới, vẻ mặt hơi chút rét lạnh.

Tùy Mị cắn răng: “Cố Tư thế này thật sự là quá ngang ngược rồi.”
Ông cụ hừ một tiếng mỉm cười: “Cũng ngang ngược không được bao lâu đâu.”
Ông cụ cầm lấy điện thoại, nhìn cũng không nhìn Tùy Mị: “Mấy ngày này trước tiên cháu hãy ở lại đây, chờ tới sinh nhật của chú hai cháu, lại phái người tới đón cháu trở về.

Tiểu Mị, cháu thật làm cho ông nội thất vọng đấy.”.

Bình Luận (0)
Comment