Yêu Lại Từ Đầu

Chương 595


Không khí trong nhà họ Tùy còn căng thẳng hơn khi trước.

Bây giờ Tùy Mị đã không còn sống ở đây, trong tòa biệt phủ nguy nga này cũng chỉ còn lại hai ông lão.

Ngày qua ngày, ngôi nhà càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, vô hồn và thiếu sức sống.

Thời gian gần đây, ông cả thường hay đi sớm về muộn, hiếm khi có thời gian ở ngôi nhà tổ của nhà họ Tùy.

Ông cụ Tùy tuổi tác đã cao chỉ thỉnh thoảng mới bước chân ra ngoài, phần lớn thời gian ông đều ở trong phòng riêng của mình.

Ví dụ, ngay bây giờ ông cụ đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía sân sau nhà họ Tùy.

Đây là cơ ngơi mà một tay ông vất vả gây dựng nên, nhưng xem ra lúc này, ông sắp không còn đủ sức để có thể chống đỡ cho cái nhà này được nữa.

Ông cụ Tùy rất nhạy bén và có thể đã phát hiện ra những nguồn thông tin nhiễu loạn bên ngoài.

Một lát sau, ông lấy điện thoại di động gọi cho người ở ngân hàng.

Ngân hàng vốn đã được phong tỏa, nhưng vẫn còn một số người may mắn trốn thoát ra ngoài.

Cuộc gọi chỉ vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã có người nhận điện.

Ông cụ Tùy trực tiếp đi vào thẳng vấn đề, nói: “Cậu đi điều tra Trì Uyên xem gần đây anh ta đang làm gì.

Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đang gặp khó khăn, nên kết nối thông tin liên quan với anh ta một chút.”
Đầu dây bên kia có chút ngập ngừng, rồi bỗng chợt hiểu ra.

Ông cụ Tùy không cùng người trong điện thoại dông dài nhiều chuyện, vừa nói xong ông liền cúp điện thoại, xoay người đi về phía tủ quần áo.


Ông vẫn nhớ rõ ràng khoảnh khắc khi ông mở cửa bước vào nhà vào ngày hôm đó, đã bắt gặp Tùy Mị đang lục lọi két sắt chứa tài liệu của ông.

Ông cụ cả đời cẩn thận, lúc nào cũng đa nghi đề phòng mọi người, nhưng ông cụ lại quên không đề phòng những người trong gia đình này.

Ông dù mơ cũng không bao giờ tin rằng Tùy Mị sẽ làm ra những điều này sau lưng ông.

Ông cụ nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn tức giận, chiếc ba toong trên tay đập mạnh xuống đất trong vô thức.

Đây là cháu gái ruột thịt của ông ta, nếu không phải Tùy Tĩnh đi rồi, ông sẽ không bao giờ xử lý đứa cháu gái quý hóa này nhẹ như vậy.

Ông lão tức giận một hồi rồi mở két sắt lấy tập tài liệu bên trong ra.

Ông cảm thấy những thứ này không an toàn khi đặt ở đây nữa.

Ông cụ lấy hết hồ sơ từ trong két sắt ra, đợi ông cả về, sẽ chuyển hết những hồ sơ tuyệt mật này cho ông cả.

Cứ để thằng cả tìm một nơi riêng biệt để cất giữ là tốt nhất.

Nhà họ Tùy này vốn tưởng là tường đồng vách sắt, đừng nói người ngoài không thể xâm phạm đến cả một con côn trùng bay qua cũng khó.

Kết quả là bây giờ nghĩ lại, ông cụ cảm thấy mình đã quá tự tin, cũng quá tin tưởng vào người nhà này.

Chỉ riêng sự hấp dẫn của Trì Uyên cũng đã khiến Tùy Mị trở mặt phản bội cả cái nhà này.

Đây thực sự là một bài học lớn cho ông cụ đã gần đất xa trời như ông.

Ông không thể tin tưởng bất kỳ ai trong số những người còn lại trong nhà họ Tùy này nữa.

Bên kia, Trì Uyên đã nhận được tin tức của Tùy Mị, biết cô không xảy ra chuyện gì, bản thân cũng không cần giúp đỡ nên anh cảm thấy yên tâm hơn.


Tuy nhiên, Tùy Mị cho rằng ông cụ Tùy có tài liệu liên quan đến nơi ở của số hàng tồn kho còn lại tại ngân hàng.

Anh cảm thấy bắt đầu từ điểm này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc hạ bệ nhà Tùy.

Nhưng Tùy Mị đã mở lời cầu xin, hãy để cho ông nội cô ấy một con đường sống.

Trì Uyên cũng hơi suy nghĩ, chuyện này nên xử lý như thế nào để vừa khiến nhà họ Tùy suy sút vừa không khiến nó sụp đổ hẳn?
Đó thực sự là một vấn đề nan giải mà anh chưa nghĩ ra hướng giải quyết.

Sau khi suy nghĩ về chuyện đó, Trì Uyên gọi cho Chương Tự Chi.

Anh muốn thảo luận kĩ càng hơn với anh ấy những bước cần làm tiếp theo.

Chương Tự Chi gần đây quan hệ với Lương Ninh Như cũng hơi thân thiết, anh muốn dặn dò kĩ những thông tin anh sẽ trao đổi với cậu ta một chút, để cậu ta đừng mang hết ruột gan ra mà nói cho Lương Ninh Như nghe.

Nếu không với tính tình ngay thẳng của Lương Ninh Như, chắc hẳn cô ấy sẽ trực tiếp mang mọi chuyện kể hết với nhà họTùy.

Tùy Mị đã cung cấp cho anh ta rất nhiều thông tin hữu ích, vậy nên Trì Uyên thực sự không thể phớt lờ yêu cầu của cô ấy.

Chương Tự Chi trả lời điện thoại, Trì Uyên còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã bật cười sung sướng.

Gần đây, tâm trạng của anh ấy bỗng trơ nên thất thường, sớm nắng chiều mưa.

Tuy nhiên, chứng kiến những hành động của anh ấy ở hiện tại, thì Lương Ninh Như lại là người giúp cho Chương Tự Chi sống một cuộc sống tươi đẹp thêm một lần nữa.

Trì Uyên trêu chọc yêu cầu anh ta tiết chế cảm xúc lại một chút, sau đó nói về công việc kinh doanh trước.


Trì Uyên muốn hỏi anh ấy sẽ làm thế nào để giải quyết vấn đề bên phía Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi vỗ ngực, tự tin hứa hẹn: “Cậu cứ yên tâm tin tưởng ở tôi, cô ấy nghe lời tôi nói.”
Bây giờ Trì Uyên không còn để tâm đến những lời khoe khoang của Chương Tự Chi nữa: “Anh sắp xếp thời gian đi, đến gặp tôi một chuyến, tôi muốn thảo luận một số việc với anh.”
Chương Tự Chi nhanh chóng ra điều kiện: “Tôi sẽ không đến nhà tổ nhà họ Trì nữa đâu.

Lần trước, tôi xém chút nữa đã mất luôn cái mạng nhỏ này ở đó!”
Trì Uyên gần như có thể đoán ra tại sao anh ta nói mình bị thương… Trì Uyên gật đầu, đồng ý: “Được rồi, vậy sau bữa tối chúng ta sẽ gặp nhau nhé!”
Chương Tự Chi nói: “Anh không có ý định mời tôi ăn tối sao?”
Trì Uyên bất lực: “Tôi muốn về nhà ăn cơm với Cố Tư.

Sau khi ăn xong phải dặn dò cô ấy mấy câu, rồi mới có thể đi gặp anh được.


Rồi rồi, tốt lắm, trước khi muốn gặp mặt vẫn bắt ông đây đau đến nội thương.

Chương Tự Chi thuận miệng nói vài câu, sau đó nói thêm: “Đến lúc thật sự cần thiết hãy gọi cho tôi nhé, cuộc gọi này chấm dứt ở đây là quá đủ rồi! Tôi không có hứng thú nghe anh kể chuyện yêu đương tình cảm của anh qua điện thoại đâu!”
Trì Uyên bất lực cúp điện thoại.

Sau đó, anh nhìn qua xem mấy giờ rồi, rất vừa vặn là giờ tan sở buổi trưa, anh lại vội vàng trở về ngôi nhà tổ anh ở.

Trên thực tế, thành thật mà nói, anh cảm thấy thật phiền phức, mất rất nhiều thời gian để đi đi về về như thế này.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, trong lòng anh sẽ không yên tâm nếu không về nhìn thấy cục cưng bé nhỏ của anh một chút.

Chương Tự Chi ở đằng kia cúp máy, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Anh siết chặt điện thoại trong tay hai lần, sau đó đứng dậy lấy chìa khóa xe và rời khỏi hội quán.

Xe đã lâu không lái, cuối cùng dừng lại trước một trường dạy múa.

Chương Tự Chi ngồi trong xe thẫn thờ đợi mà không bước xuống xe.


Gần đến giờ tan lớp, cánh cửa trường múa mở ra, mọi người lần lượt chuẩn bị ra về.

Học sinh ra trước, một lúc sau thì cô giáo dạy múa bước ra.

Chương Tự Chi bấm còi ô tô hai lần, một cô gái ở đằng kia nghe thấy tiếng còi xe liền dừng lại.

.

Truyện Cung Đấu
Cô quay đầu nhìn xe của Chương Tự Chi, lập tức mỉm cười rồi lon ton chạy tới phía anh.

Cô gái rất tự nhiên mở cửa xe phía bên ghế phụ lái, trực tiếp bước vào, cười nhìn Chương Tự Chi: “Sao anh lại ở đây?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn chằm chằm cô gái, một lúc sau mới cất giọng dịu dàng: “Gần đến bữa trưa rồi, tôi muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Thiếu nữ mang theo hơi thở trẻ trung, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp nở nụ cười: “Được rồi, chúng ta sẽ đi ăn ở đâu nhỉ?” Chương Tự Chi không hề có bất cứ chủ đích nào trước khi đến đây, anh chỉ là tự nhiên muốn đến nơi này.

Anh ấy hỏi lại: “Em muốn đi đâu?”
Cô gái suy nghĩ một chút rồi nói: “Em biết có một nhà hàng tây ngon, hay đến đó đi, hai người là vừa vặn một bàn.”
Chương Tự Chi không quan tâm về chuyện này, gật đầu đồng ý: “Được thôi, chúng ta đi! Em nói cho tôi biết địa chỉ, được không?”
Cô gái ngồi trên xe hiển nhiên có chút kích động, ríu rít không ngừng kể đủ mọi chuyện trên đời cho Chương Tự Chi nghe.

Cô ấy nói rằng cô ấy vừa mới nhận thêm một vài học viên và đây sẽ là nền tảng cho lớp học của cô, và sau đó cô ấy còn hào hứng kể rằng giám đốc đã sắp xếp các khóa học cho họ gần đây ra sao.

Các khóa học ấy sẽ đều do cô đứng lớp như thế nào.

Rõ ràng có thể cảm nhận được sức sống của cô gái.

Chương Tự Chi không đặc biệt quan tâm đến những gì cô ấy nói, nhưng khi cô ấy kể chuyện anh đều đáp lại, cố gắng làm cho mình kiên nhẫn hơn.

Sau khi cô gái nói những lời này, cô quay đầu nhìn Chương Tự Chi, nở nụ cười tươi rói rồi hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn ăn trưa với tôi?”
Chương Tự Chi ngẩn ra khi đối mặt với câu hỏi bất ngờ này.

Nhưng anh chỉ mất một vài giây để suy nghĩ, sau đó, anh ấy cất lời: “Tôi muốn gặp em, vì vậy bây giờ tôi xuất hiện ở đây.”.

Bình Luận (0)
Comment