Yêu Lại Từ Đầu

Chương 295


Chương Tự Chi bản tính trời sinh vốn không thích chờ đợi lâu, sau khi gửi tin nhắn thoại đi liền nghĩ ngợi, quyết định tự mình gọi điện cho đối phương.

Từ trước đến nay, Trì Uyên không bao giờ chủ động liên lạc với anh thế này.

Lần này chắc có việc gì quan trọng.

Trì Uyên bên kia trực tiếp bắt máy, alo một tiếng.

Chương Tự Chi tựa lưng vào ghế, “Sao cậu lại đột nhiên hỏi tôi về vấn đề đó, làm sao thế, cậu cũng muốn ghé qua, muốn cùng tôi trở thành một cặp sao, không được đâu, hai chúng ta là nam, hơn nữa tôi cũng đã có cặp rồi, cậu tốt hơn hết nên đi tìm người khác đi”.

Trì Uyên cũng không còn cách nào hỏi tiếp, cái tên Chương Tự Chi này, lời nào cũng nói ra được.

Thế là Trì Uyên cũng thuận miệng hỏi một câu, “Cậu có cặp rồi? Ai vậy?”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Tôi nói ra rồi cậu sẽ không vui đâu”.

Chỉ cần anh ta nói như vậy, không cần phải nói là ai, Trì Uyên cũng đã biết.

Anh cười nhạt một chút, “Là Cố Tư à, cô ấy đồng ý sao?”
Chương Tự Chi cười, “Đương nhiên là đồng ý rồi, tôi chỉ cần đưa ra đề nghị cô ấy liền đồng ý, quan hệ giữa tôi và Cố Tư không như người ta nghĩ đâu”.

Trì Uyên lãnh đạm nói một câu, “Thật sao?”
Căn bản Chương Tự Chi cái gì cũng không nghe, còn tự mình nói, “Quan hệ giữa hai người chúng tôi cũng không tệ, Cố Tư rất hợp với tôi, cô ấy không xem tôi như người ngoài, lần trước vào lúc sinh nhật của chú hai, Cố Tư đã mang bộ trà ở nhà tôi tặng cho chú ấy đấy, cậu xem xem, mối quan hệ của chúng tôi là người dưng nước lã, hay giống như người một nhà với nhau”.

Trì Uyên sững sờ, “Bộ trà đó là của nhà cậu sao?”
“Đương nhiên rồi, đồ tốt như vậy, nơi khác làm gì có”.

Chương Tự Chi đáp lời với một chút kiêu hãnh.

Nói xong liền hỏi tiếp Trì Uyên, “Chắc là cậu thấy rồi chứ, đồ tốt đấy nhá, tôi không tiếc tiền tặng cho cô ấy, cô ấy ngược lại cũng không từ chối, cậu xem, quan hệ chúng tôi không bình thường đâu”.

Cậu ta ở bên này thổi phồng mối quan hệ giữa mình và vợ trước của Trì Uyên, bản thân lại cảm thấy rất vừa ý.


Trì Uyên âm thầm cười một cái.

Mặc dù Tự Chi thân thiết với Cố Tư nhiều hơn so với Ninh Tôn, nhưng cũng không nghi ngờ gì.

Loại người này, giống như là đã thân thiết từ lâu.

Quen thuộc đến nỗi, đối phương cũng không thể hiểu nổi.

Trì Uyên không muốn bàn về chuyện này, ngẫm nghĩ một hồi liền hỏi, hôm đó bọn họ mấy giờ sẽ đến.

Nhưng nghe nói, tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Nguyễn, bọn họ sẽ tổ chức liên tục trong một ngày.

Từ buổi sáng đến tận đêm khuya, còn có khâu rút thăm trúng thưởng.

Chương Tự Chi lại không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà Trì Uyên hỏi, anh cũng liền nói, “Vẫn nên đi sớm một chút, đi trễ thì lại không lịch sự lắm”.

Cậu ta lại còn có thể chú ý đến lễ nghi sao, thật biết cách khiến người khác kinh ngạc.

Trì Uyên ừm một tiếng, “Tôi biết rồi, cứ như vậy đi”.

Chương Tự Chi vẫn còn nán lại, “Cậu nhắn tin cho tôi chi vậy, không phải muốn đi cùng nhau chứ”.

Trì Uyên cười cười, “Cậu nghĩ nhiều rồi”.

Nói xong liền cúp máy.

Chương Tự Chi còn alo mấy lần.

Đến khi không nghe thấy bên kia đáp lại nữa, anh mới ngậm ngùi nhìn điện thoại, “Thật là, muốn tán dóc một chút thôi, dù sao lúc này ai cũng đang rảnh mà”.

Đáng tiếc, không ai có thể trả lời anh.


Sáng hôm sau, Trì Uyên xuống lầu nhìn thấy bà nội, liền nói rằng mình có thể tham gia tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Nguyễn.

Bà nội gật gật đầu, “Tốt, hôm đó nên tới sớm một chút”.

Trì Uyên gật đầu, “Được”.

Sau khi cùng bà cụ ăn sáng xong, Trì Uyên đi làm.

Trên đường đi đến công ty, anh nhận được một cuộc điện thoại của Tùy Mị.

Cũng không nói việc khác, chỉ nói có một phần văn kiện nhập hàng đã gửi cho anh.

Chuyện nhỏ như vậy, căn bản không cần thiết phải gọi điện thoại tới.

.

ngôn tình tổng tài
Trì Uyên cũng lãnh đạm nói ra một chữ ừm.

Tùy Mị không lập tức tắt điện thoại, “Anh còn chưa tới công ty à?”
Trì Uyên lại ừm, Tùy Mị liền cười, “Em thảm lắm luôn, hiện tại đang ở công ty, tối qua lại tăng ca hết một đêm, hôm nay lại còn tới sớm, lúc trước em còn ao ước muốn ngồi làm việc ở trong văn phòng, bây giờ mới phát hiện, các anh cũng thật không dễ dàng gì”.

Tán dóc như thế này, Trì Uyên thực sự rất không thích.

Nhất là cùng một người không đặc biệt quen.

Anh còn chẳng buồn nhả ra chữ ừm nào.

Tùy Mị ngay từ đầu vẫn chưa phát hiện, còn phấn khởi nói, “Đêm qua, em tăng ca đến hoa mắt chóng mặt, sau đó lại đột nhiên hiểu ra nỗi vất vả của các anh, người ngoài nhìn vào các anh rất nhàn hạ thoải mái, làm hết công việc liền kiếm được tiền, nhưng kỳ thật, tất cả mọi người đều phải nỗ lực rất nhiều, bất kể ở thời đại nào, cho đi và nhận lại luôn luôn tỉ lệ với nhau”.

Trì Uyên vẫn là không nói lời nào.


Lần này, Tùy Mị mới cảm thấy tán gẫu lúc này hình như không phù hợp cho lắm.

Cô alo một hồi, “A Uyên, anh còn ở đó không?”
Trì Uyên dừng một chút mới lên tiếng.

Tùy MỊ có thể nhìn thấy rõ ràng, Trì Uyên trong điện thoại rất hời hợt với mình.

Cô nở nụ cười, “Anh đang lái xe sao, vậy em không quấy rầy anh nữa, phải chú ý an toàn”.

Trì Uyên chỉ ừm.

Tùy Mị liền cúp điện thoại.

Trì Uyên ném điện thoại sang một bên, một chút biểu tình thay đổi trên khuôn mặt cũng không có.

Mặt khác, mới sáng sớm Cố Tư đã đến cửa hàng kiểm tra tiến độ hoàn thiện, hai người thợ trông thấy cô, vừa vặn liền đến nói với cô, hôm nay đã làm rất tốt, rất nhanh đã làm xong hết toàn bộ, đợi thông thoáng mấy ngày nữa là sử dụng được rồi.

Bảng hiệu còn chưa làm, nhưng mà vật này làm rất nhanh.

Cố Tư nói tên mình chọn được cho thợ nghe.

Người thợ có chút ngạc nhiên, “Cái tên này, ngụ ý không tốt gì cả”.

Cũng không phải, “nhớ mãi không quên”, không có ấn tượng lắm.

Đúng là như vậy, mặc dù nghe không hợp tai, nhưng lại rất thực tế.

Con người mà, phải học cách tiếp nhận hiện thực.

Mặc dù hiện thực không đẹp như mộng tưởng.

Cố Tư nói rằng không sao đâu, anh cứ vậy mà làm theo.

Cố Tư nghĩ nghĩ, vẫn là nên hỏi một chút, trang trí như thế này, hết thảy bao nhiêu tiền.

Anh thợ lại được phen bất ngờ, “Khoản tiền đó anh Trì đã thanh toán hết rồi, lại cho rất nhiều, chúng tôi bây giờ còn chưa dùng hết, còn lại đang định trả lại anh ta”.


Trước đó Trì Uyên đã trích một khoản tiền cho bọn họ, có thiếu thì bù vào.

Cố Tư gật gật đầu, “Việc này, anh ấy đưa các anh bao nhiêu, khoản này để tôi trả, các anh mang tiền anh ấy đưa trả lại cho anh ấy”.

Người thợ không biết Cố Tư và Trì Uyên xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn phải dựa theo tình hình mà nói.

Cố Tư rất rộng rãi, lập tức chuyển tiền cho mấy người thợ..

Cô nói, “ Về phía Trì Uyên, các anh mang tiền trả lại anh ta, nói rằng khoản này để tôi trả, tôi không muốn làm phiền anh ta nữa”.

Người nọ cũng nhanh chóng đồng ý, cũng không có hỏi gì thêm.

Cố Tư kiểm tra một chút, cảm thấy cũng không tệ, liền rời đi.

Bọn họ cũng thật nhanh, ban sáng Cố Tư vừa chuyển tiền, giữa trưa Trì Uyên liền gọi điện thoại đến, hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Lại còn chuyện gì nữa, chẳng phải rất rõ ràng rồi sao
Cố Tư lập tức giả bộ hồ đồ, “Chuyện gì là chuyện gì?”
Trì Uyên mở miệng, “Bọn họ trả tiền lại cho tôi, còn nói là ý của em”.

Cố Tư a một tiếng, “Cái này đúng là ý của tôi, đồ trang trí trong cửa hàng này tôi phải chi tiền ra, dùng tiền của anh ai biết lại xảy ra chuyện gì, không yên tâm”.

Trì Uyên cười nhạt một chút, “Bây giờ em lại cảm thấy nghi ngờ tôi sao?”
Cố Tư ừm một tiếng, “Đúng vậy, trước đó không nhận thức được cho nên mới mặt dày, bây giờ thì biết rồi, tự nhiên muốn phân rõ ranh giới, không thể cứ bám lấy anh mãi”.

Cô từ trước đến nay đều không muốn chịu thiệt thòi, cái này Trì Uyên cũng biết.

Vài giây đồng hồ sau, anh liền nói một câu, “Được rồi”.

Sau đó trực tiếp cúp máy
Cố Tư sững sờ, được rồi là có ý gì vậy trời.

Cũng không lâu lắm, cái con người vừa nói được rồi kia, trực tiếp lái xe tới nhà cô.

.

Bình Luận (0)
Comment