Yêu Lại Từ Đầu

Chương 234


Trì Uyên thấy Cố Tư đã hứa một cách thoải mái như vậy, anh cười nói: “Tôi không cần khuy măng-xét.”
Cố Tư không nói chuyện, Trì Uyên bước chân đi ra ngoài.

Cố Tư đợi Trì Uyên đi rồi, mới hứ hứ mấy cái.

Trong lòng không thoải mái, tâm trạng tốt đẹp buổi sáng bị anh ta phá hỏng hoàn toàn.

Trì Uyên, người đàn ông thối này, tại sao ngay từ đầu cô đã thích anh ta?
Cố Tư vội vàng ăn cơm, dọn dẹp phòng bếp, sau đó thay quần áo đi đến chỗ Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi đang ngồi ở sảnh lớn câu lập bộ, kéo người phục vụ bài
Anh ta đang mặc bộ đồ ngủ, để chân trần ngồi bắt chéo trên sofa.

Người phục vụ chắc cũng thường xuyên bị anh ta bắt làm mấy chuyện này nên chắc cũng quen rồi.

Lúc Cố Tư bước vào, Chương Tự Chi vừa nổ bài, “NỔ Q, mau tới đi, chỉ còn lại một lá bài, mấy người có được hay không nào, nếu không, tôi đi ra ngoài.”
Cố Tư dừng lại, đứng bên cạnh Chương Tự Chi nhìn chăm chú.

Tiểu Gia này sớm muộn gì cũng chết trên bàn đánh bạc.

Cái gia sản mà ông Chương gia đã gầy dựng, nếu không có bốn cô con gái kia thì rốt cuộc cũng khó giữ nổi.

Vậy nên mới nói lúc tại sao cứ muốn có con trai để làm gì, rồi cuối cùng thì xem ra cái thứ gì đây.


Cố Tư nói: “Buổi sáng anh làm chuyện bổ dưỡng vậy sao, anh không cảm thấy thời gian này qua đi thật chán à.”
Chương Tự Chi quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tư đi tới, hiện tại trong lòng rất vui vẻ.

Lần này, mặc kệ đối phương có thể quản được bài của mình hay không, hắn ném ra lá bài còn lại duy nhất trên tay, “Được rồi, ta không chơi nữa, đi đến quầy lễ tân bên kia nhận thưởng đi, xem như mấy người thắng.”
Hai người phục vụ rất vui mừng, nói lời cảm ơn với Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi xua tay, “Đi làm việc đi.”
Thực ra, lúc này cũng chẳng có khách đến, nên cũng không có việc gì phải làm.

Chương Tự Chi từ trên sofađi xuống, đi chân trần trên mặt đất, “Lại đây, tôi cho cô xem đồ tốt này, nửa đêm hôm qua mới đến.”.

truyện đam mỹ
Anh nắm tay Cố Tư, đi về phía cầu thang.

Cố Tư đi theo nói: “Thực ra tôi đến đây, có chuyện muốn anh giúp.”
Chương Tự Chi xem như không có chuyện gì đáng bận tâm, “được được, cô nói đi, bất cứ chuyện gì tôi cũng đều có thể giúp cô.”
Cố Tư cười cười, cùng Chương Tự Chi đi lên cầu thang, “Là chú hai của Trì Uyên ông ta sắp tổ chức sinh nhật, Trì Uyên không biết tặng quà gì, anh ấy hỏi tôi, nhưng tôi không biết, tôi muốn hỏi anh, có món gì tốt tốt không.


Chương Tự Chi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Cố Tư, “Quà sinh nhật?”
Cố Tư ừ ừ nói, “Đúng vậy, tôi cũng không thân với chú hai của Trì Uyên, nên cũng không biết đối phương thích gì.”
Chương Tự Chi cười, “Chuyện này quá tầm thường, vừ hay ở đây tôi có một bộ ấm trà ở, người khác tặng cho tôi, cho cô, cầm đem đi tặng ông ta là tốt.”
Cố Tư Haha hai lần, “Đừng đừng, lấy đồ của anh không tốt đâu.”
Chương Tiểu Gia xua tay, “Của tôi là của cô, cô không cần khách sáo như vậy làm gì.”
Cố Tư nín cười, nếu như ông Chương nghe được lời này chắc thật tức chết.

Ông gầy dựng lên cơ đồ này, đứa con phá hoại gia sản này không coi ra gì.

Chương Tự Chi đưa Cố Tư lên lầu, trước tiên đi vào một gian phòng, kêu người phục vụ đem bộ trà ở trong kho mang đến.

Anh ta còn nói: “Tôi có rất nhiều thứ, mà thường cũng không sử dụng.

Cô đi xem xem thử, tôi vừa mới cho đem hết vào nhà kho, cô không lấy, cũng vứt ở kia.”
Nói xong Chương Tự Chi lại nói: “Bộ ấm trà này nghe nói là đặc biệt mua cho tôi, nhưng cô nói xem, tôi có cần mấy món này đâu, muốn lấy lòng hay gì cũng không biết.”
Cố Tư gật đầu, “Gửi cho anh hai bàn mạt chược, có lẽ tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Chương Tự Chi cười ha ha, “Chỉ có cô hiểu tôi.”
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Tôi mà biết anh tổ chức sinh nhật, tôi chắc chắn sẽ tặng cái đó.”
Chương Tự Chi cười không ngừng, trông chốc lát cả mặt cứng đờ.

Cố Tư không khỏi bật cười.

Người phục vụ bước vào cầm theo bộ ấm trà, vẫn còn chưa mở ra.


Chương Tự Chi đúng là coi thứ này không ra gì.

Cố Tư suy nghĩ một chút,hay là để người phụ vụ mở ra xem thử.

Một bộ ấm trà rất lớn, Cố Tư thật ra cũng không biết xem mấy thứ này.

Nhưng nhìn vào thì có vẻ khá đẹp, tay nghề rất tinh tế.

Cô gật đầu, “Thật sự rất tốt.”
Chương Tự Chi là người tốt làm đến cùng, nói với người phục vụ: “Anh tìm người người, mang đi gói lại cận thận, đây là quà tặng người khác, vật này rất có giá trị, đừng gói cẩu thả.”
Người phục vụ lại vội vàng dọn dẹp đồ đạc ngăn năp rồi mang ra ngoài.

Cố Tư ngồi trên trên sofa.

“Anh vẫn còn có ích đấy.

lúc đầu tôi còn buồn vì việc này, không ngờ anh lại giải quyết nhanh thế.”
Chương Tự Chi cười hì hì, “Tôi nói cho cô biết, không có chuyện gì Tiểu Gia tôi đây không giải quyết được.”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Anh nói có cái gì hay ho ở đây cho tôi xem.”
Chương Tự Chi đột nhiên mới nhớ lại, “Đến đây đi, tôi cho cô xem.”
Cố Tư đi theo anh đến một căn phòng khác, có không gian rộng hơn, trên trần nhà đã lắp một thứ gì đó không rõ.

Chương Tự Chi ngẩng đầu chỉ vào đồ vật trên trần nhà nói với Cố Tư, “Những thứ này đều là tôi cho người lắp ngay trong đêm, để tôi mở lên cho cô xem một chút.”
Anh ta đi sang một bên, có một công tắc trên tường, và một thứ giống như máy tính được gắn bên trên đó.

Chương Tự Chi thao tác ở đằng kia, đồ vật trên trần nhà đột nhiên sáng lên.

Chương Tự Chi lại đi đóng rèm cửa, trong phòng có ánh sáng dịu nhẹ.

Sau đó tương tự như hình chiếu mô hình 3D, Cố Tư bị nhân vật 3D ảo bao quanh, tỷ lệ giống như người bình thường.


Chương Tự Chi cười gằn, “Để tôi cho cô xem, cô nhìn qua đây đi.

Anh lại làm như vậy, bên cạnh Cố Tư xuất hiện một bóng người ảo.

Đó là Trì Uyên.

Tỷ lệ là 1-1, nhưng hình người được chiếu lên có rất nhiều đốm sáng, trông rất giả.

Cố Tư chậm rãi đưa tay lên, chạm vào hình chiếu.

Đương nhiên, không có gì có thể chạm vào.

Chương Tự Chi cười ha ha, “Thế nào, thấy đẹp không, tôi đang tìm thầy làm một mô hình khác, làm cho chỉnh bản thân tôi một cái.”
Cố Tư vẫn nhìn chằm chằm Trì Uyên bên cạnh, “Anh chưa làm mô hình cho mình, mà đã làm cho Trì Uyên hả, anh thích anh ta sao.”
Chương Tự Chi xua tay, “Đừng nói nhảm chẳng qua tôi sợ làm ra xấu quá nên mới là lấy Trì Uyên ra làm thử, bây giờ nhìn kia, cũng đẹp đấy, nên tôi sẽ làm cho chính mình.”
Cố Tư suy nghĩ một chút, trong lòng có chút xúc động, “Đúng thật, suy nghĩ của người có tiền, tôi thiệt tình không đoán trúng được.”
Thứ này trông thực sự cao cấp, nhưng việc tạo ra một thứ như thế này có ích lợi gì, cho dù người đó làm ra có giống thực thế nào, thì nó vẫn là đồ giả.

Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên bên cạnh, cố gắng bỏ qua những đốm sáng vướng víu trên người, chỉ nhìn dáng người đã được tạo hình.

Người này không có biểu cảm gì, nhìn lại có vẻ vừa mắt hơn so với Trì Uyên.

Cố Tư xem một hồi, buộc miệng thở dài..

Bình Luận (0)
Comment