Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1176


Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa về tới nhà, điện thoại của Ninh Tôn lập tức vang lên.

Hứa Thanh Du một bên đổi giày một bên nhìn vào điện thoại của Ninh Tôn, người gọi đến là Chương Tự Chi.

Sau đó cô thu ánh mắt lại, mang đồ đi vào trong phòng bếp.

Ninh Tôn đứng ngoài huyền quan, vừa chậm chậm đổi giày vừa nhận điện thoại.

Hứa Thanh Du cất đồ vừa mua vào trong tủ lạnh, mơ hồ nghe được tiếng Ninh Tôn nói chuyện.

Cô nghe Ninh Tôn nói: “Nhanh vậy sao?”
Bên kia không biết nói gì, Ninh Tôn cười nhạo một tiếng: “Cho nên mới nói cái này không trách ai được, cũng là do bà ta tự tìm lấy.”
Ngữ khí của Ninh Tôn không tốt lắm, Hứa Thanh Du nhanh nhảu đem thức ăn bỏ vào trong điện thoại, sau đó cầm bộ chăn ga vào trong phòng.

Màu đỏ chót nhìn rất có không khí vui mừng, cô đứng ở cuối giường nghĩ nghĩ, mình cùng với Ninh Tôn thật sự nhàm chán mà, một chút không khí vui mừng kết hôn cũng không có.

Mặc dù cô không để ý mấy thứ này, nhưng cũng không có nghĩa là Ninh Tôn không có cảm giác về các loại nghi thức.

Thì ra loại cảm giác này không phải chỉ phụ nữ mới có.

Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng, bắt đầu đổi ga giường.

Đến lúc dọn dẹp xong, Ninh Tôn ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, xem ra là đã cúp máy.


Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì vậy? Vừa rồi mới nói gì trong điện thoại vậy?”
Ninh Tôn đi qua sờ lên chăn ga: “Nói chuyện của Trang Lệ Nhã bên đó, thân thể của bà ta chưa khôi phục tốt đã xuất viện, nghe nói là vụng trộm chạy.”
Nói xong Ninh Tôn lắc đầu: “Bà ta tự mình tìm đường chết, chuyện này không thể trách người khác được, đến thân thể của mình mà cũng không thèm để ý, đúng là đầu óc có bệnh.”
Nghe thấy là chuyện có liên quan đến Trang Lệ Nhã, Hứa Thanh Du không muốn nói nữa.

Cô không quan tâm Trang Lệ Nhã như thế nào, sau đó hai người đi ra ngoài phòng khách ngồi.

Đồ để nấu cơm tối nay Hứa Thanh Du đã đã để sẵn ra, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho mẹ Ninh, muốn hỏi xem bà ấy có muốn qua đây ăn cơm không.

Nhưng mà bên kia mẹ Ninh đã tắt điện thoại, Hứa Thanh Du thấy hơi bất ngờ, cô để điện thoại đang kêu tút tút xuống thì thầm một câu: “Sao lại tắt máy nhỉ, hôm nay bác hẳn là đang ở nhà chứ.”
Vốn là Ninh Tôn muốn chơi game, nghe Hứa Thanh Du nói vậy, quay đầu lại nhìn cô: “Mẹ anh không nghe điện thoại sao?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Không nghe máy, hình như tắt máy.”
Ninh Tôn hơi nhíu mày, theo lý mà nói thì khoảng thời gian này mẹ Ninh muốn đi thu âm, không nên tắt máy.

Bên phía công ty có thể liên hệ với bà bất cứ lúc nào.

Nịn Tôn nghĩ rồi đứng lên luôn: “Ở nhà chờ anh, anh đi qua xem một chút, xem xem bà ấy có ở nhà hay không.”
Hứa Thanh Du nghĩ sao cũng không đi theo, cô đi vào trong phòng bếp đem đồ ăn cắt ra để sang một bên, đợi tý nữa nấu.

Chuẩn bị xong tất cả rồi mà Ninh Tôn vẫn chưa thông báo gì.

Hứa Thanh Du lại trở lại ngồi ngoài phòng khách, mở TV lên, xem những tiết mục linh tinh trên đó, mất một hồi lâu mà vẫn không thấy Ninh Tôn gọi điện báo hay quay về.


Từ lúc anh đi đến bây giờ, đã đủ để cho Ninh Tôn đến nhà mẹ Ninh cũng như đưa bà ấy về theo.

Hứa Thanh Du lấy điện thoại gọi cho Ninh Tôn.

Một lúc lâu Ninh Tôn mới nghe điện thoại, nhưng mà âm thanh bên đó có hơi hỗn loạn.

Giọng nói của anh cũng rất nghiêm túc: “Ở bên này có chút việc, một lúc nữa anh sẽ gọi lại.”
Nói xong anh lập tức cúp máy, lúc còn chưa cúp máy Hứa Thanh Du vẫn nghe được giọng nói của mẹ Ninh.

Mẹ Ninh hẳn là đang cãi nhau, cụ thể nói gì thì cô nghe không rõ, nhưng giọng nói rất lớn.

Hứa Thanh Du dừng lại một chút, vội vàng đứng dậy cầm điện thoại theo, đi ra cửa đổi giày, dự định qua đó tìm Ninh Tôn.

Mặc dù cô không biết bên đó xảy ra chuyện gì, nhưng từ trước tới nay Ninh Tôn luôn là người ổn định, quan hệ của anh và mẹ Ninh cũng không hẳn rất tốt, ồn ào như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.

Hứa Thanh Du chạy đến đó, từ chỗ ở của mình chạy đến dưới lầu chỗ ở của mẹ Ninh.

Thang máy dừng lại, Hứa Thanh Du vào trong cầm điện thoại gọi cho Ninh Tôn.

Kết quả Ninh Tôn không nhận, Hứa Thanh Du ở trong thang máy đi đi lại lại.

Sau khi thang máy mở cô lập tức nghe được tiếng nói ồn ào, tiếng ồn ào này truyền đến từ chỗ ở của mẹ Ninh.


Cửa nhà mẹ Ninh đang mở, lúc này ở bên trong có rất nhiều người, Hứa Thanh Du nhanh chân chạy lại.

Vừa mới đến cửa cô đã sững sờ, cô nhìn thấy Ninh Tôn, nhìn thấy mẹ Ninh, còn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đây chính là người đàn ông đã từng đến tìm mẹ Ninh trước đó.

Người đàn ông nhìn có vẻ chật vật, ngồi ở trên sofa cúi thấp đầu, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy ông ta không quá vui vẻ.

Hứa Thanh Du vội vàng nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn ngược lại cũng không thấy có gì không đúng.

Sau đó bảo vệ cũng lên, đuổi mấy người đến xem đi.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một lúc rồi vội vàng đi qua đóng cửa phòng lại.

Cũng may cuộc sống ở thành thị, nhà nào biết nhà ấy chỉ chú ý đến mình, nhà khác có động tĩnh gì, phần lớn mọi người cũng không chạy sang tham gia náo nhiệt.

Ở đây mà giống như ở nông thôn bọn cô, khẳng định xảy ra một chút chuyện chẳng qua mấy phút là toàn bộ mọi người trong thôn sẽ biết được.

Sau khi đóng cửa xong Hứa Thanh Du quay người đến ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh, gương mặt mẹ Ninh kéo căng, nhìn đặc biệt tức giận.

Hứa Thanh Du vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Sao ông ta lại đến đây?”
Âm thanh của mẹ Ninh có chút lớn: “Bác cũng không biết sao ông ta lại ở đây nữa, đúng là bệnh thần kinh, tám trăm năm trước bác đã chấm dứt với ông ta rồi, chính ông ta cũng là người đứng ra nói muốn bắt đầu cuộc sống mới, bác không biết ông ta nghĩ như thế nào, bây giờ lại chạy đến đây nói năng lung tung.”
Người đàn ông kia nghe mẹ Ninh nói như vậy, quay đầu lại nhìn, giọng nói của ông ta rất bình thản: “Anh không buông bỏ được em, cho nên anh tới muốn xin em quay lại.”
Mẹ Ninh nhanh chóng đưa tay ngăn những lời kế tiếp của ông ta: “Rất lâu trước đó hai người chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, ông cũng đã tìm được người khác để sinh sống, ông không cảm thấy hành vi hiện giờ của ông rất buồn cười hay sao, làm sao, mới ở cùng với người phụ nữ kia bao lâu mà đã muốn tách ra nhanh như vậy rồi?”
Biểu cảm của người đàn ông có chút xấu hổ: “Anh với cô ấy không đến mấy ngày là đã chia tay rồi, cô ta không phải người mà anh thích, anh phát hiện ra anh với cô ta không thích hợp.”
Mẹ Ninh nở nụ cười gằn: “Ông và cô ta không thích hợp, nên về đây tìm tôi? Ông nghĩ sao vậy, không có não sao, ông cho rằng tôi sẽ quay người đáp ứng ông?”

Người bảo vệ bên cạnh cũng thấy không vui, hỏi người đàn ông kia: “Ông làm sao mà vào đây được, ở cửa ra vào căn bản không thấy tên đăng ký của ông, ông làm sao mà vào được?”
Người đàn ông kia ngước mắt nhìn lướt qua, bảo vệ không lên tiếng nữa.

Nhìn bộ dạng này của ông ta là biết chính là vụng trộm đi vào.

Sau đó Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn: “Làm sao bây giờ, nói cũng không giải quyết được gì.”
Chuyện này thật ra không phải khó giải quyết, mẹ Ninh không đồng ý, chỉ cần đuổi người đàn này đi.

Ninh Tôn căng mặt: “Nói có thể đuổi được thì đã không ồn ào như này, anh nghĩ là cứ báo cảnh sát đi”
Người này mặt dày mày dạn, lúc ở bên ngoài thì phá cửa, sau đó gọi với vào trách móc.

Mẹ Ninh căn bản không dám mở cửa, ông ta ở ngoài cửa nói rất nhiều lời khó nghe, giống như một tên điên vậy.

Lúc mà Ninh Tôn đến, người này vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa kêu gào, hôm nay mà mẹ Ninh không đáp ứng ông ta thì sẽ không xong đâu.

Còn nói cái gì mà chờ xem, ông ta sẽ không bỏ qua cho mẹ Ninh, ông ta có một vạn một ngàn cách để mẹ Ninh thỏa hiệp với ông ta.

Ninh Tôn lập tức muốn động thủ, nếu không phải mẹ Ninh gọi điện thoại cho bảo vệ đến, có lẽ bọn họ vẫn đánh nhau đến bây giờ.

Sau đó Hứa Thanh Du quay đầu nhìn người đàn ông kia, người này hẳn là sống không tốt lắm, dù ông ta đã sửa soạn rất kỹ càng, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt rất mệt mỏi.

Hẳn khoảng thời gian này sống không được tốt.

Cuộc sống của một người đều có thể thể hiện trên mặt, xem ra cuộc của ông ta và người phụ nữ kia không tốt, cho nên mới nhớ tới mẹ Ninh tốt, nên định quay đầu tìm bà.

Loại người này, Hứa Thanh Du đều muốn chém chết, thứ gì không biết, coi người mình là bảo vật sao..

Bình Luận (0)
Comment