Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1170

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai người cứ như thế trò chuyện một hồi, bên kia phim liền bắt đầu chiếu, Hứa Thanh Du đưa tay lên môi hướng về Ninh Tôn suỵt một cái, “Đừng nói chuyện nữa, an tâm xem phim đi.”
Biểu cảm của cô hơi có vẻ nghiêm túc, nhìn rất là tập trung, chọc đến trong lòng Ninh Tôn Tâm ngứa ngứa.

Hiện tại mặc kệ Hứa Thanh Du làm cái gì, đều có thể kích thích anh, khiến anh muốn làm ra chút chuyện xấu.

Mặc dù không có sức nữa, nhưng suy nghĩ vẫn rất linh hoạt.

Ninh Tôn ngồi xuống xong, nhìn xem màn ảnh trước mặt, thế nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du thật sự đang rất nghiêm túc xem phim, mà biểu cảm còn mang theo một chút phiền muộn.

Phim yêu nước nhất định phải kể một chút chuyện các tiền bối chịu khổ cống hiến, nói thật Ninh Tôn có lẽ quá mức lý trí rồi, cho nên nhìn thấy những thứ này cũng không có quá nhiều sự đồng cảm.

Anh chẳng qua là cảm thấy bây giờ cuộc sống không dễ, nên phải cố mà trân trọng.

Nhưng rõ ràng suy nghĩ của Hứa Thanh Du không giống anh lắm, Hứa Thanh Du vừa xem tới những chỗ cảm động liền bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Tâm lý của đàn ông và phụ nữ thật sự là khác biệt, Ninh Tôn cũng không biết phân cảnh nào có thể lấy đi nước mắt của cô.

Nhưng lại cảm thấy Hứa Thanh Du khóc giống như rất buồn bã, anh chỉ có thể đưa tay sang, vỗ vỗ lên bả vai Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh, ánh sáng truyền đến từ màn ảnh, đem hốc mắt đỏ hoe của Hứa Thanh Du chiếu đến đặc biệt rõ ràng.


Ninh Tôn trông thấy bộ dạng này của cô, mềm lòng không chịu nỗi, anh đưa tay kéo Hứa Thanh Du vào lòng, “Đều qua cả rồi, những cái kia đều là chuyện ngày xửa ngày xưa trước đây rồi.”
Có nội dung ảnh tại đây 19
yeu-lai-tu-dau-2-1170-0.jpg
tới những bộ phim này vẫn luôn có thể nhớ tới những chuyện khi em còn nhỏ.”
Những năm tháng tuổi thơ của cô trôi qua cũng không tốt, trong nhà thật ra rất khổ.

Cha cô chịu khổ không ít, trong nhà có hai đứa con phải nuôi, cha cô thật sự dựa vào một vai mình chống đỡ cả gia đình kia.

Chỉ là quá đáng tiếc, đợi đến lúc cô có thể báo đáp cái gia đình này, cha Hứa cũng đã không còn nữa.

Nếu như muộn thêm chút nữa, thật ra cha cô còn có thể thấy được chuyện cô cùng Ninh Tôn ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Hứa Thanh Du lại không ổn.

Ninh Tôn nắm tay của cô từ rạp chiếu phim đi ra, giờ này hai người có thể đi ăn cơm tối.

Chỉ là chẳng qua trước đó hai người đều ăn hơi nhiều, hiện tại cũng không có đói, Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du đi xuống lầu, mở miệng hỏi, “Có muốn ăn ăn đồ ăn vặt không?”
Giọng anh có vẻ thăm dò, xem ra cũng không phải rất đói.

Hứa Thanh Du cũng liền nói, “Nếu như anh không đói bụng, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, em hiện tại còn chưa muốn ăn.”
Ninh Tôn gật gật đầu, sờ lên bụng của mình, “Vừa rồi anh ăn bắp rang bơ no rồi”
Hai người bước ra khỏi trung tâm thương mại, giờ này bên ngoài vừa vặn bắt đầu náo nhiệt.


Ninh Tôn đeo khẩu trang lên, Hứa Thanh Du khoác lấy tay anh, hai người chậm rãi ung dung đi dọc theo con đường.

Bây giờ từng cái hàng quán nhỏ một đều lần lượt bày ra, Hứa Thanh Du thật thích loại cảm giác này.

Trước kia khi lên đại học cùng Tần Niên đi dạo chợ đêm, trong chợ đêm rất nhiều người, bán đồ lại rất rẻ, so như bây giờ còn náo nhiệt hơn.

Hai người đi một đoạn, Hứa Thanh Du đi mua ngay hai ly trà sữa, bọn họ cầm lấy trà sữa chậm rãi ung dung đi dạo trên đường phố.

Sau khi Ninh Tôn trở thành minh tinh, hai người bọn họ thật sự khó được vui vẻ như thế này.

Gió đêm chầm chậm thổi tới, thật sự dễ chịu, những tháng ngày này chỉ cần ngẫm lại, đều cảm thấy rất thoả mãn.

Đi được một lát, phía trước lại có hàng ăn vặt, Hứa Thanh Du nói đói cũng không đói, nhưng mà nói không đói bụng, miệng lại có chút thèm, cô nghĩ nghĩ trực tiếp chỉ về phía hàng ăn vặt.

Ninh Tôn hiểu cô là có ý gì, cười một cái, buông cánh tay Hứa Thanh Du ra, chạy sang hàng ăn vặt.

Hứa Thanh Du đứng yên bên đường, ngậm lấy ống hút của trà sữa.

Mặc dù nói cô và Ninh Tôn đã kết hôn rồi, nhưng là hiện tại loại cảm giác này thật giống như thanh niên đang hẹn hò.


Khiến cô cảm thấy đặc biệt ngọt ngào, ngày tháng đặc biệt có hy vọng.

Còn chưa đợi Ninh Tôn bên kia trở lại, Hứa Thanh Du liền ung dung ngẩn đầu nhìn sang phía đường đối diện.

Đối diện là một khách sạn, cũng là hạng có sao, trước cửa đậu rất nhiều xe.

Trước kia Hứa Thanh Du đặt khách sạn cho Ninh Tôn, cũng đều sẽ cân nhắc đến đẳng cấp của khách sạn, giống như là loại khách sạn này, hẳn sẽ có trong phạm vi cân nhắc của cô.

Cô đi theo Ninh Tôn cũng ở qua không ít khách sạn cao cấp.

Thật ra trong công ty đối xử với minh tinh hào phóng, nhưng mà đối xử với trợ lý đều là tính toán chi li, cũng sẽ không cho trợ lý điều kiện đi đường quá tốt.

Dưới tình huống bình thường trợ lý vẫn là phải ngủ ở phòng thường.

Nhưng mà Ninh Tôn nói cô có thể chọn theo loại phòng theo tiêu chuẩn giống anh, đây có thể chính là phúc lợi của việc làm trợ lý cho anh, không biết anh trai tài xế hiện tại có phải là cũng được đãi ngộ như vậy không.

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm bên kia đến có chút xuất thần, rồi mới thấy bên kia có một chiếc xe bảo mẫu ngừng lại.

Hứa Thanh Du không có nghiên cứu gì đối với xe cộ, chẳng qua hình dáng chiếc xe này, cô trước kia thường xuyên trông thấy ở cửa studio, cho nên chú ý hơn một chút.

Xe bảo mẫu ngừng lại, bên trong có người bước xuống, bước đi tương đối chậm rãi, nửa đường còn dừng lại quay đầu nói chuyện cùng những người khác.

Hứa Thanh Du nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, âm thầm cảm thấy người này có chút quen mắt.

Sau đó trong xe bảo mẫu lại có mấy người bước xuống, xách hành lý cùng rương trang điểm các kiểu, đi theo sau người kia, hướng về phía trong khách sạn.


Đại sảnh khách sạn đèn đuốc sáng trưng, lúc người kia mở cửa kính, Hứa Thanh Du liền thấy mặt của cô ta.

Là Tô Yên.

Hẳn là cảm thấy ban đêm an toàn hơn một chút, cho nên Tô Yên cũng không có che chắn quá nhiều.

Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, theo lý mà nói đoàn phim mà bọn họ đang quay cách chỗ này cũng không gần, giống như trước đó khách sạn của Ninh Tôn đều là đặt bên cạnh đoàn phim, bình thường mà nói Tô Yên không nên chạy xa như thế.

Có nội dung ảnh tại đây 20
yeu-lai-tu-dau-2-1170-1.jpg
Hứa Thanh Du mím môi, mãi cho đến Tô Yên mướn phòng xong, cầm lấy thẻ phòng, trợ lý kéo theo hành lý, hai người đi về phía phía thang máy mới thôi.

Cô quay người lại chạy về phía Ninh Tôn bên kia.

Ninh Tôn cầm hộp giấy dùng một lần đứng tại chỗ nhìn cô, chờ cô chạy đến trước mặt mới mở miệng, “Sao thế, sao thể, nhìn thấy cái gì rồi?”
Hứa Thanh Du cầm lấy hộp thức ăn, phía trên có tăm tre, cô xiên lấy một viên bỏ vào trong miệng, ậm ậm ừ ừ nói, “Nhận lầm người, lúc đầu em tưởng là người quen, chạy đến bên kia mới nhìn ra có chỗ không đúng.” Người Hứa Thanh Du quen biết không nhiều, Ninh Tôn nghĩ đến đầu tiên chính là Tống Kình Vũ.

Hết cách rồi, thật sự là Tống Kình Vũ để lại trong lòng anh ám ảnh quá lớn, anh vội vã liền hỏi, “Em tưởng là nhìn thấy ai?”
Hứa Thanh Du không để ý, “Em tưởng là nhìn thấy đồng nghiệp của bọn em, vừa rồi chạy tới nhìn một chút, mới phát hiện không quen, chính là dáng người có hơi giống.”
Hứa Thanh Du đem ăn đưa về phía Ninh Tôn, “Anh thử đi, cũng được, hương vị cũng không tệ lắm.”
Ninh Tôn lắc đầu một cái, tiếp tục hỏi, “Quan hệ của em và đồng nghiệp rất tốt sao?”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Cũng chỉ bắt chuyện được với mỗi người đó, cùng những người khác đều không hợp, người này cũng là đi của sau vào, đoán chừng giống như em, trước đó chịu không ít sự xa lánh.”
Cô nói có đầu có đuôi, khiến Ninh Tôn trở nên trầm mặc.

Ninh Tôn cũng biết sự nhạy cảm của mình, hiện tại Hứa Thanh Du phàm là nhắc đến chuyện công việc của cô, cái đầu tiên anh nghĩ đến toàn là Tống Kình Vũ..

Bình Luận (0)
Comment