Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1123


Hứa Thanh Du nói chuyện với Tống Kình Vĩ một lát, điện thoại liền reo lên.

Có thể gọi điện thoại cho cô cũng chỉ có mấy người, không phải Ninh Tôn thì là mẹ Ninh.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, kết quả không phải là Ninh Tôn cũng không phải mẹ Ninh, mà là chính mẹ của cô.

Hứa Thanh Du do dự một chút, không phải rất muốn ở trước mặt Tống Kình Vũ mặt nhận cú điện thoại này, thế là trực tiếp cúp máy.

Mẹ Hứa cũng không phải loại người hung hăng càn quấy, Hứa Thanh Du dập máy của bà, bà cũng không tiếp tục gọi cuộc thứ hai tới.

Tống Kình Vũ ở đối diện mở miệng nói, “Không sao đâu, có thể bắt máy, chúng ta là giữa bạn bè với nhau cùng ăn cơm riêng, không cần nghiêm túc như vậy.”
Hứa Thanh Du giải thích, “Không phải, là điện thoại chào hàng, không cần bắt.”
Tống Kình Vũ cũng không xem xét xem rốt cuộc lời cô thật hay giả, chỉ gật gật đầu.

Bữa cơm này hai người ăn tương đối chậm, sau khi ăn xong vẫn là Tống Kình Vũ trả tiền, Hứa Thanh Du lần này không nhịn nữa, nói thế nào cũng muốn để mình trả tiền.

Tống Kình Vũ thở dài một hơi, “Tôi quen ông chủ của quán này, nếu tôi trả tiền thì rẻ hơn so với cô trả, đều là người trưởng thành, loại vấn đề hẳn cô biết tính toán.”
Nhân viên phục vụ bên cạnh rõ ràng cũng quen biết Tống Kình Vũ, “Anh Tống đây là khách quen ở chỗ chúng tôi, chúng tôi là có giá nội bộ.”
Hứa Thanh Du vẫn có chút không thoải mái, “Không sao cả, tôi mời anh bằng giá gốc.”
Tống Kình Vũ đè lại tay cầm điện thoại muốn quét mã thanh toán của cô, “Như vậy thì quá khách sáo với tôi rồi.”
Hứa Thanh Du nhíu mày, là không muốn dễ dàng nhượng bộ, “Anh Tống mỗi lần đều như vậy, vậy lần sau tôi không cùng anh ăn cơm nữa.”
Tống Kình Vũ nghĩ nghĩ, “Nếu không ra ngoài đi dạo một chút, mời tôi ăn chút gì khác cũng được.”

Hứa Thanh Du nói là lần sau không cùng đi nữa, nhưng cô nợ Tống Kình Vũ ân tình lớn như vậy, Tống Kình Vũ phàm là gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô cũng không có cách nào triệt để từ chối.

Cho nên lần này Tống Kình Vũ hạ giá cho cô, cô cũng liền thuận theo, “Được, nhưng mà chúng ta nói rõ rồi nhé, lần sau không được như vậy nữa, hứa thế nào thì là thế đó, anh cứ như thế này mãi, trong lòng tôi đặc biệt áy náy.”
Tống Kình Vũ ừ ừ đồng ý, “Được được, tôi biết rồi, biết rồi.”
Tính tiền xong, hai người từ quán cơm đi ra, men theo đường cái đi một đoạn.

Sắc trời đã tối hẳn xuống, cuộc sống về đêm đang muốn bắt đầu, người ở sạp hàng ven đường cũng dần dần nhiều hơn.

Tống Kình Vũ cũng không để Hứa Thanh Du mời anh ta ăn món gì trịnh trọng, hai người chỉ ở ven đường mua hai phần ăn vặt thêm hai ly nước ép trái cây.

Đồ ăn vặt thì rất sướng miệng ngon lành, mặc dù hai người vừa nãy đã ăn cơm, nhưng chút đồ ăn này vẫn có thể ăn nổi, nước trái cây hẳn là có pha chế, hai người bọn hắn đều không thích uống lắm, vẫn luôn cầm trên tay.

Ung dung chậm rãi đi dạo như vậy một lát, điện thoại trong túi Hứa Thanh Du lại vang lên, cô tưởng vẫn là mẹ Hứa bên kia gọi đến, cho nên nhìn cũng không thèm nhìn.

Lúc hai người đi dạo nói chính là chuyện Tống Kình Vũ ban đầu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Hứa Thanh Du nghe rất nghiêm túc, mặc dù Tống Kình Vũ nói rất đơn giản, rất nhiều chuyện chỉ là một câu thoáng qua.

Hứa Thanh Du vẫn là có thể nghe ra tình cảnh của anh ta lúc ấy đặc biệt khó khăn.

Cho nên nói Tống Kình Vũ có thành tựu như hiện tại, thật sự là người ta chậm rãi dốc sức làm nên.

Anh ta chịu được khổ chịu được thiệt thòi, tự nhiên cũng liền giành được thiên hạ.

Cô ngưỡng mộ và bái phục dáng vẻ này của Tống Kình Vũ, nhưng cùng lúc cũng không muốn trở thành người như anh ta.


Cho dù là cuối cùng công thành danh toại, nhưng hồi tưởng lại đã từng chịu qua những thiệt thòi kia, vậy vẫn là rất thiệt thòi.

Tựa như bây giờ Tống Kình Vũ nói với cô, cô cũng có thể nghe ra sự cảm khái trong giọng nói của Tống Kình Vũ.

Hai người đi một vòng, đồ ăn vặt trong tay đã ăn hết, nước trái cây không uống mấy ngụm.

Cuối cùng cũng khá trễ rồi, hai người lại quay đầu về tới cửa quán cơm, lên xe của Tống Kình Vũ.

Lúc này Hứa Thanh Du mới lấy điện thoại trong túi ra nhìn, kết quả vừa rồi người gọi điện thoại cho cô không phải mẹ Hứa, mà là Ninh Tôn.

Ninh Tôn gọi điện thoại cô không bắt, sau đó bên kia còn gửi tin nhắn tới, hỏi cô đang làm gì, vì sao không nghe điện thoại.

Hứa Thanh Du có chút ảo não, cô căn bản không biết là điện thoại của Ninh Tôn.

Nhưng là bây giờ tại ở trên xe Tống Kình Vũ cô cũng không tiện gọi điện thoại lại.

Cho nên Hứa Thanh Du nghĩ một chút, cũng chỉ có thể đem điện thoại cất vào lại, chờ lúc về đến nhà sẽ gọi lại cho Ninh Tôn.

Trên đường trở về hai người đều không nói gì, những chuyện có thể trò chuyện có thể nói, trước đó lúc ăn cơm và tản bộ sau đó hai người cũng nói gần hết rồi.

Một đường không nói chuyện, Tống Kình Vũ đưa Hứa Thanh Du về đến nhà, lúc xuống xe Hứa Thanh Du quay đầu về phía Tống Kình Vũ nói bye bye, căn dặn anh đi đường cẩn thận.


Hết thảy cũng chỉ dừng lại vài giây đồng hồ như vậy, chờ khi Hứa Thanh Du quay người về đến nhà, mẹ Ninh gọi điện thoại tới trước.

Không đợi Hứa Thanh Du nói chuyện, Mẹ Ninh mở miệng trước, “Con vừa nãy là cùng Tống Kình Vũ ở ngay cửa tiểu khu sao?”
Hứa Thanh Du ngẩn người, “Bác ở bên đó sao? Con không thấy bác, sao bác không gọi con?”
Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Bác không ở đó, bác ở nhà, là người khác nhìn thấy con, gửi một tấm hình vào trong group các ông chủ, hẳn chính là con.”
Hứa Thanh Du không có vào group các ông chủ, Ninh Tôn vào rồi, chỉ là bất quá Ninh Tôn dùng nick phụ vào, cái nick phụ đó anh không thường xuyên đăng nhập, cũng không biết có nhìn thấy hay không.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, “Bác gửi hình chụp cho con xem một chút, có lẽ là bọn họ nhận lầm.”
Mẹ Ninh cười haha một cái, “Bình thường con gặp chuyện đều tự an ủi chính mình như vậy sao?”
Nói như vậy xong bà liền cúp điện thoại, sau đó gửi tín nhắn qua cho Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du chỉ nhìn một cái liền có thể xác định, trong tấm ảnh đúng là cô đứng bên cạnh xe của Tống Kình Vũ.

Chẳng qua cũng may Tống Kình Vũ không lọt vào khung hình, chỉ có một chiếc xe.

Hứa Thanh Du hừ hừ mấy cái, không biết là ai nhiều chuyện như vậy, chụp những thứ này, chỗ nào nhìn giống họ chứ.

Cô cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng khách, do dự hồi lâu, không biết Ninh Tôn có nhìn thấy tấm ảnh này hay không, càng không biết làm sao mở miệng cùng Ninh Tôn nói chuyện này.

Vốn dĩ về đến nhà muốn gọi điện lại cho Ninh Tôn, nhắc một chút chuyện mình buổi tối ăn cơm cùng Tống Kình Vũ.

Chuyện này chính cô nói với Ninh Tôn so với Ninh Tôn biết được từ nơi khác hoàn toàn không cùng một tính chất.

Hiện tại cô có chút bị động.


Hứa Thanh Du còn ở bên này băn khoăn các kiểu, phiền muộn các kiểu lại không thể quyết định chắc chắn, điện thoại trong tay đột nhiên lại vang lên.

Hứa Thanh Du bị dọa đến giật mình một cái, cúi đầu xem xét, quả nhiên là điện thoại của Ninh Tôn gọi tới.

Hứa Thanh Du để bản thân bình tĩnh lại hơn một chút, cô trấn an mình, nick phụ kia của Ninh Tôn bình thường cũng không đăng nhập, có thể căn bản không có nhìn thấy cô.

Xây dựng tâm lý bản thân một hồi, Hứa Thanh Du liền nhận điện thoại của Ninh Tôn.

Giọng cô nói chuyện đặc biệt tốt, “A Tôn anh tan làm rồi à, có bận không?
Ninh Tôn trước tiên cười lạnh một tiếng, “Anh bận hay không không dám nói, em thì chắc không bận.”
Chỉ từ một câu nói kia của anh Hứa Thanh Du liền có thể nghe ra, anh hẳn là biết chuyện mình cùng Tống Kình Vũ ra ngoài ăn cơm.

Trong tấm hình kia, toàn bộ xe Tống Kình Vũ lọt vào khung hình, tính cả bảng số xe, có lẽ Ninh Tôn nhận ra.

Cô thở dài một hơi, có chút vò đầu bứt tóc, thế này bảo cô làm thế nào cho phải.

Cô đã mất đi thời cơ tốt, hiện tại giải thích liền sẽ khiến người ta cảm thấy rất chột dạ.

Hứa Thanh Du suy nghĩ xong liền nói, “Em vẫn luôn không quá bận bịu, mỗi ngày về đến nhà đều rất nhàm chán.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Cho nên liền cùng người khác ra ngoài ăn cơm, đến điện thoại của anh cũng không bắt.”
Hứa Thanh Du cười haha hai cái, nghe có chút lấy lòng, “Còn không phải không nghe thấy sao, nếu như nghe thấy rồi, em nhất định sẽ không không bắt điện thoại của anh.”
Ninh Tôn làm sao có thể chấp nhận cô giải thích như vậy, “Hai người các người làm cái gì? Đến điện thoại của anh cũng không nghe thấy.”
Hứa Thanh Du hiện tại cũng không dám nói, cô cùng Tống Kình Vũ còn ở bên ngoài đi dạo, lại nói ra, Ninh Tôn khẳng định càng tức giận.

Cho nên cô nói, “Có thể làm gì chứ, chính là ăn bữa cơm, anh ta giúp em nhiều như vậy, em nghĩ mời anh ta một bữa cơm coi như hòa nhau một chút, không có gì khác, anh đừng có đoán mò, nếu anh ta không giúp em nhiều như vậy, em cũng không thể vô duyên vô cớ cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, điều này anh còn không tin em sao?”.

Bình Luận (0)
Comment