Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1042


Sau khi ăn cơm xong xong, mẹ Ninh nói muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du mới về nhà trước.

Về đến nhà, Ninh Tôn ném điện thoại lên giường, anh ấy rửa mặt trước.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại của Ninh Tôn qua muốn xem.

Cô ấy biết mật mã điện thoại, nhưng cô lại do dự một chút.

Sau đó cô không mở điện thoại ra.

Bản thân cô không phải là người thích dò xét bí mật của người khác.

Còn thêm một điều nữa, xem lén điện thoại của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cứ có cảm giác không tốt chút nào cả.

Cô lại đặt điện thoại của Ninh Tôn xuống.

Tiện thể lại cầm điện thoại của mình lên.

Nam Nhạc lại gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô.

Hứa Thanh Du không xem những thứ đó, cô xóa hết nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của Nam Nhạc.

Thật sự cô có chút ngạc nhiên.

Cô không ngờ tới Nam Nhạc lại vội vàng như thế.

Có vẻ như cô ấy thực sự rất quan tâm đến Ninh Tôn.

Bằng không với tính cách lạnh lùng ấy của cô ta, sẽ không trong tình huống mà Hứa Thanh Du không nghe điện thoại, không xem tin nhắn mà vẫn không từ bỏ.

Hứa Thanh Du thở dài.

Có một số thứ không thể nào nói mà hiểu được.

Trong giới giải trí thì loại đàn ông nào mà Nam Nhạc chưa thấy qua chứ.

Mấy ngôi sao hạng nhất có tên tuổi còn hợp tác với cô ấy hết lần này đến lần khác.

Đừng nói đến là có ánh nhìn tốt.


Sau khi bọn họ kết thúc những buổi tiệc thì Nam Nhạc cũng chẳng có chút nhiệt tình nào.

Loại nghệ sĩ mới nổi như Ninh Tôn, lại là lần đầu tiên hợp tác với Nam Nhạc.

Không ngờ cô ấy lại xem trong anh ta như vậy.

Cũng không biết có nên nói sức hập dẫn của Ninh Tôn rất lớn hay là nói mắt nhìn người của Nam Nhạc rất độc đáo nữa.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, vốn dĩ cô muốn nằm xuống giường để nghỉ, vừa đúng lúc Ninh Tôn cũng từ bên ngoài đi vào.

Ninh Tôn vốn muốn cùng Hứa Thanh Du đi ra ngoài chơi với mẹ Ninh.

Nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Du không có tâm trạng vì vậy anh cũng ở nhà để ở bên cô ấy.

Ninh Tôn đi tới, nằm xuống giường, sau đó ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, anh vuốt nhẹ sau lưng cô vài cái, “Làm sao vậy, trông em rất không vui.”
Hứa Thanh Du do dự một lúc rồi nói: “Vừa rồi Nam Nhạc đã gọi điện thoại cho em, còn nhắn tin cho em nữa.

Điện thoại em cũng không nghe, tin nhắn em cũng không xem, em đã xóa nó đi rồi.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, anh nhíu mày, “Cô ta gọi cho em làm gì vậy?”
Ai mà biết cô ta gọi đến làm gì chứ
Hứa Thanh Du cười nhạt, “Em không rõ, vì vậy em mới không dám nghe đó.


Ninh Tôn nghĩ tới đây, liền ngồi dậy sờ điện thoại di động.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Ninh Tôn, “Anh muốn làm cái gì vậy?”
Ninh Tôn nói: “Anh muốn điện thoại hỏi cô ta gọi đến tìm em làm gì?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Bỏ đi, bỏ đi.

Dù sao thì em cũng không nghe điện thoại, tin nhắn em cũng không xem.

Không biết là cô ấy có tâm lý gì thì bác sĩ đã điện thoại tới nói đều không tốt.

Trước mắt chúng ta không có cách nào để gặp mặt trực tiếp với cô ấy.


Ninh Tôn nắm chặt điện thoại, vẻ mặt không tốt lắm, “Là anh từ chối lòng tốt của cô ta trước, tiếp theo cô ta lại điện thoại cho em.

Cô ta có ý gì vậy, còn giả vờ cái gì chứ?”
Nhìn thấy phản ứng của Ninh Tôn hơi quá kích, Hứa Thanh Du mơ hồ cảm thấy lúc trước khi Ninh Tôn gọi điện thoại cho Nam Nhạc thì chắc chắn cô ta đã nói điều gì khác với Ninh Tôn.


Hứa Thanh Du mím môi không hỏi.

Ninh Tôn có vẻ rất tức giận, “Vì cô ấy tưởng mình có chỗ dựa vững chắc nên muốn làm gì thì làm sao?”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm Ninh Tôn, sau đó cô gật đầu, “Đúng thật là cô ấy dựa vào mình có chỗ dựa vững chắc đó, không phải những người khác cũng như vậy hay sao.

Chúng ta nhìn thoáng ra một chút là được thôi.”
Trong giới giải trí đúng thật là có rất nhiều người như vậy.

Tưởng mình có chỗ dựa vững chắc là muốm làm gì thì làm.

Lúc trước Ninh Tôn cũng chưa chứng kiến qua những cảnh tượng mà anh tham gia chương trình.

Người hiểu rõ cũng có thể nhìn ra được có một số đàn anh, đàn chị muốn chèn ép đàn em.

Không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để thể hiện cả.

Đủ các thể loại, nào là giành giựt ống kính, giành dựt lời thoại.

Thậm chí có một số chương trình sắp quay rồi nhưng bên chỗ tổ chương trình mới nhận được thông báo.

Nói là đàn anh nào đó không muốn quay chung với đàn em nào đó.

Thư mời là được tổ chương trình gửi đi trước.

Việc chọn người cũng được thông báo trước.

Nhưng bọn họ lại có cái lạ trước khi quay lại không thông báo với chương trình.

Chỉ đợi đến khi chương trình sắp quay bọn họ mói đứng ra nói không muốn quay chung với người này người nọ, và ép tổ chương trình phải chọn một trong hai.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi tới, từ phía sau ôm lấy Ninh Tôn, “Hơn nữa cô ấy gọi điện thoại và nhắn tin cho em thôi.

Chắc là cô ấy cũng không có ý gì khác, có lẽ là chúng ta đã nghĩ nhiều quá rồi.”
Có nghĩ nhiều hay không thì trong lòng Ninh Tôn đã có tính toán hết.

Thân phận của Nam Nhạc là gì chứ, lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới giải trí.

Cô ta lại không hiểu thấu được những chuyện này sao chứ

Đặc biệt lúc trước ở trong điện thoại cô ta có nhắc đến Hứa Thanh Du.

Cô ấy cảm thấy Ninh Tôn từ chối cô là một tay Hứa Thanh Du ở sau thao túng.

Cô ta cũng tự phụ thật đấy.

Sợ Ninh Tôn bốc đồng, Hứa Thanh Du nhanh chóng nói: “Anh đừng có đi tìm cô ấy.

Chúng ta đều không để tâm đến cô ta thì cô ấy sẽ hiểu ra chuyện này mà thôi.”
Ninh Tôn hít sâu một hơi.

Anh ta giơ tay ra vỗ nhẹ vào sau người Hứa Thanh Du: “Được, anh đã hiểu rồi.

Em đừng lo lắng gì cả.

Cái gì nên làm, cái gì không nên làm trong lòng anh đều có tính toán cả.”
Hứa Thanh Du ôm chặt Ninh Tôn, “Dù sao em không phải là người ở trong giới giải trí.

Vậy nên anh đừng có lo lắng cho em.

Chỉ cần cô ta không ra tay với anh thì những thứ khác cũng không quan trọng gì cả.”
Vừa nói xong vấn đề này, hai người liền mất hết tâm trí để làm gì khác.

Hứa Thanh Du không còn cách nào khác, đành phải lôi Ninh Tôn ra chơi trò chơi với cô ấy để chuyển hướng sự chú ý.

Ninh Tôn cũng không từ chối.

Nhưng có điều tâm trạng của anh ấy không được tốt nên khi chơi cũng mắc rất nhiều lỗi.

Hai người họ chơi ván nào thì thua ván đó.

Cho đến khi tiếng chuông cửa reo lên, hai người họ mới dừng lại.

Người đến đây là mẹ Ninh.

Hứa Thanh Du đi tới mở cửa, mẹ Ninh đứng ở cửa, Chờ cửa được mở ra bà nhấc chân đi nhanh vào nhà.

Từ trạng thái này của mẹ Ninh, Hứa Thanh Du cũng có thể đoán ra được, bà ấy có chút không vui..

Hứa Thanh Du nhanh chóng đóng cửa lại, đi theo bà vào phòng khách, “Bác à, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Ninh đi tới, ngồi xuống sô pha, “Lúc nãy bác có đi dạo một vòng, hai đứa đoán lúc nãy bác đã thấy ai?”
Mẹ Ninh nói như vậy thì biết đoán về gì chứ.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không nói gì, họ chỉ nhìn mẹ Ninh.

Mẹ Ninh nghỉ một xí rồi lập tức nói: “Cô Nam Nhạc đó đến tìm mẹ.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh chế nhạo, “Không ngờ lại đúng thật, đúng thật là không yên mà.


Cô ta đến tìm mẹ nói gì vậy?”
Mẹ Ninh thở dài, “Thì cô ta nói về chuyện tài nguyên trong tay cô ta, đại khái là hỏi tại sao mẹ lại từ chối.

Nếu mẹ có tài nguyên trong tay cô ta thì chuyện nổi tiếng lại sẽ rất dễ dàng.”
Vẻ mặt khi nói xong này của mẹ Ninh có chút phức tạp, “Trong lúc nói thì cô ta có nhắc đến con.

Cũng không nói quá nhiều, những lời nói đó cũng không có gì quá đáng.

Nhưng mà mẹ có thể nhìn ra, A Tôn à, hình như cô ta cảm nắng con đó, chắc vì cô ta có ấn tượng tốt với con đó.


Lời nói của mẹ Ninh khá thông minh, là cảm nắng chứ không phải là thích Ninh Tôn.

Bà ấy nói chuyện có chút biết điều.

Cũng tính là bà ấy đã giữ mặt mũi cho mọi người.

Nói xong, mẹ Ninh lại nhìn Hứa Thanh Du, “Cô ta còn có nhắc tới con nữa, cũng không nói những điều không tốt về con.

Chỉ là muốn hỏi con có muốn ra mắt hay không, cô ta nói cô ta có thể giúp con.”
Hứa Thanh Du nhất thời muốn bật cười, “Cô đã cũng có bản lĩnh thật đấy.

Còn muốn đưa ba người chúng ta chung nhà lên luôn hay sao.”
Ninh Tôn nói: “Vậy mẹ trả lời như thế nào?”
Mẹ Ninh nói: “Thành thật mà nói, trước đây chúng tôi đã nói rằng chúng tôi từ chối sự giúp đỡ của cô.

Mẹ còn cảm thấy có khi nào chúng ta đã hiểu lầm ý tốt của con bé hay không.

Người ta chủ động đưa miếng bánh ngọt ta, mẹ thì không nhận thì mẹ lại thấy có chút gì đó không đúng.

Nhưng mà bây giờ… “
Lời nói của Ninh Ninh thay đổi, “Mẹ nghĩ từ chối là đúng.

Những thứ mà cô gái này cho thì chúng ta không thể nhận được.

Trong lời nói hành động của cô ta cũng có thể thấy được, cô ta thích khống chế người khác.

Cô ta là người có tính kiểm soát, sau này chắc chắn sẽ không chung sống nổi với cô ta.


Mẹ Ninh hít sâu một hơi, “Vậy chúng ta nên cố gắng hết sức không liên quan gì đến cô ấy, huống chi là lợi dụng cô ấy về mặt tài nguyên.

Tính cách của cô ta là cho con một, sẽ muốn đòi lại hai.

Nếu liên quan đến cô ta thì mẹ e rằng công việc sau này chắc chắn sẽ không thuận lợi gì đâu.”.

Bình Luận (0)
Comment