Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1040


Sau đó Ninh Tôn trò chuyện đôi câu vài lời với anh lái xe, đại khái là nói về cuộc sống của bọn họ trong khoảng thời gian này, cũng không có cái gì quan trọng.

Bây giờ Ninh Tôn đã quay lại nên anh lái xe đương nhiên phải trở lại chỗ anh ta.

Hứa Thanh Du nhìn ra được anh này thật sự rất vui, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ninh Tôn đúng là người rất ít gây chuyện.

Có lẽ là do tính cách của anh ta, con người anh ta không thích tự cao tự đại, hơn nữa lại ghét mấy thứ phức tạp cầu kỳ.

Những người xung quanh anh ta càng được lợi.

Trò chuyện ở chỗ này trong chốc lát, do công ty không có chuyện gì quan trọng nên Ninh Tôn mang Hứa Thanh Du đi trước.

Anh lái xe còn phải ở lại làm mấy thủ tục bàn giao công việc nên không đi theo cùng với hai người bọn họ.

Hai người bọn họ ra khỏi công ty, Ninh Tôn đeo khẩu trang sau đó đi công ty thiết kế mà lúc trước Hứa Thanh Du ưng ý.

Công ty thiết kế mà Hứa Thanh Du nhìn trúng cũng là một công ty rất nổi tiếng, Ninh Tôn đã từng nghe tên công ty này.

Tại một số hoạt động trong quá khứ của anh ta có dùng trang phục của nhà thiết kế bên trong công ty này thiết kế.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TR UМtrцyen.ME ]
Hai người đến công ty là đi thẳng qua hỏi chỗ quầy lễ tân có phải nhà bọn họ muốn tuyển nhà thiết kế thực tập không.

Nhân viên lễ tân đang bận rộn nên chỉ liếc nhìn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn một chút rồi gật đầu, “Vâng, chị tới ứng tuyển sao ạ?”
Hứa Thanh Du nói đúng vậy, sau đó còn nói thêm, “Tôi muốn tới tìm hiểu trước một chút.”
Nhân viên lễ tân trực tiếp gọi điện thoại cho bộ phận tuyển dụng rồi nói đơn giản một chút chuyện của Hứa Thanh Du.


Hứa Thanh Du không nghe thấy đầu dây bên kia nói cái gì, dù sao thì mấy giây sau nhân viên lễ tân gác máy sau đó nói với cô ta, “Chị đi lên từ chỗ thang máy kia, sẽ có người đón chị ở trên tầng ba ạ.”
Hứa Thanh Du nói cám ơn rồi đi qua chỗ thang máy với Ninh Tôn, hai người trực tiếp lên lầu.

Đúng là có người đón bọn họ, là một cô gái nhìn rất trẻ.

Ninh Tôn ra khỏi thang máy thì nhìn bốn phía xung quanh một chút trước.

Công ty này đúng là rất lớn, cũng có rất nhiều nhân viên.

Không biết có phải là hôm nay nhiều việc hay không mà thấy mọi người đều vô cùng bận rộn.

Hai người bọn họ được dẫn vào phòng họp, cô gái đón bọn họ cười nói, “Bây giờ công ty đang hơi bận một chút nên chúng ta cùng nhau tìm hiểu bước đầu trước được không ạ?”
Hôm nay Hứa Thanh Du không mang mấy giấy tờ như bằng tốt nghiệp.

Trước mắt cô ta cũng chỉ là hơi có chút cảm xúc muốn nhặt lại lần nữa ngành mình đã học, nhưng cô ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào những công việc liên quan bên chỗ Ninh Tôn.

Cho nên Hứa Thanh Du cũng thật sự chỉ tìm hiểu bước đầu.

Đúng là bên chỗ công ty đang tuyển thực tập, chẳng qua điều kiện tuyển dụng cũng rất nghiêm khắc.

Ít nhất nếu nhìn từ những yêu cầu cô gái tiếp đón này đưa ra thì Hứa Thanh Du không nhất định có thể thông qua.

Cô ta không có kinh nghiệm làm việc tương quan nào, có thể nói trừ những thứ cô ta được học trong trường ra thì cô ta không có cái gì có thể làm ưu thế, cũng không có tác phẩm tương đối nổi tiếng nào.

Hơn nữa cô ta đã bỏ ngành mình học lâu như vậy mà chỉ nói muốn làm lại thì cũng không đơn giản như vậy.

Bởi vì Hứa Thanh Du cũng do dự không chừng cho nên bọn họ cũng không trò chuyện lâu lắm.


Lúc cuối cùng khi tiễn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi ra, người tiếp đón có chút chần chờ, cô ta nhìn Ninh Tôn, “Anh trông khá quen mắt.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh mở miệng nói, “Anh ấy đeo khẩu trang sao cô còn có thể nhìn ra quen mắt được hay vậy?”
Người tiếp đón cười nói, “Chỉ là cảm thấy nhìn rất quen mắt, là ngôi sao nào đó đúng không ạ?”
Ninh Tôn mở miệng, “Tôi cũng hy vọng mình là ngôi sao nào đó.”
Người tiếp đón gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du lại không sợ bị nhìn, mặc dù cô ta cũng đã lộ mặt trên mạng nhưng góc chụp trong tin tức không tốt lắm, hơn nữa mấy tấm hình kia ít nhiều cũng chèn thêm chút bộ lọc.

Thật ra nhìn cô ta không giống trong ảnh lắm, hơn nữa vừa nãy cô ta cũng chưa nói tên đầy đủ của cô ta là gì.

Cho nên chỉ cần không chịu thừa nhận thì người này cũng không có cách nào.

Người tiếp đón cũng không nói nhiều gì khác mà tiễn hai người bọn họ vào thang máy.

Chờ đến khi ra khỏi công ty thiết kế, Ninh Tôn dắt tay Hứa Thanh Du, “Thấy em vừa nãy có chút do dự, vẫn chưa quyết chắc à?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Vẫn chưa nghĩ kỹ, nhất là hôm nay về công ty rồi gặp chị Thái xong lại càng không quyết định chắc chắn được.”
Chị Thái cũng đã xin thêm tiền thưởng cho cô ta rồi.

Nếu mà cô ta vừa cầm tiền của người ta xong quay lưng lại đã đi làm chuyện riêng của mình thì luôn cảm thấy có chút không hợp tình hợp lý lắm.

Ninh Tôn thở dài một hơi rồi quay người ôm cô ta, “Em cứ tự quyết định đi.

Anh và chị Thái đã bàn bạc quay bộ phim truyền hình kia cho xong trước, chắc cũng phải mấy tháng.

Mấy tháng này em có thể không cần đi theo anh vào đoàn làm phim, cho nên em cứ làm chuyện mà em thích cũng không có vấn đề gì cả.”

Hứa Thanh Du trầm giọng ừ một tiếng, “Được, em biết rồi.”
Hai người bọn họ bắt taxi về nhà nhưng không về thẳng nhà mình mà đi nhà mẹ Ninh trước.

Lúc mẹ Ninh đi qua mở cửa cho bọn họ thì bà ta đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia chính là chị Thái.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du vào nhà đều không có ai nói chuyện mà im lặng đi qua ngồi xuống trên ghế sô pha.

Mẹ Ninh và chị Thái trò chuyện vài câu rồi cũng cúp máy.

Mẹ Ninh cất điện thoại đi, sau đó bà ta cũng đi qua ngồi trên ghế sô pha, “Hôm nay hai đứa đi bên công ty nói cái gì?”
Thật ra cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, chỉ là nói mấy câu sắp xếp lịch công việc thôi.

Ninh Tôn mở miệng nói, “Cũng chỉ nói với con mấy chuyện kiểu tiến độ công việc thời gian tới thôi.

Mẹ thì sao? Hôm nay ban đầu có kêu mẹ đi công ty với con mà sao mẹ không đi vậy?”
Sáng nay mẹ Ninh đã gửi tin nhắn cho Ninh Tôn nói bà ta không đi bên công ty mà bảo Ninh Tôn tự đi qua trước đi.

Ninh Tôn cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đó đã quyết định xong nhưng sau đó bà ta đột nhiên đổi ý.

Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Sáng nay chị Thái gọi điện thoại qua nói sợ có thợ săn ảnh nằm vùng chỗ cổng công ty.

Nếu hai chúng ta đi cùng nhau thì dễ dàng bị người khác dẫn chiều dư luận, cho nên bảo sau này chúng ta cố gắng hết sức để không xuất hiện cùng nhau.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nghe xong thì hiểu ngay là có ý gì.

Mặc dù nói trên chuyện của nhà họ Ninh này, Ninh Tôn và mẹ Ninh thu hoạch được một đợt hảo cảm của công chúng nhưng sóng hảo cảm lần này cũng chỉ vẻn vẹn trong chuyện của Ninh Bang.

Nếu như sau này Ninh Tôn và mẹ Ninh còn tiếp tục xuất hiện cùng nhau thường xuyên thì khó tránh khỏi khiến cho người khác có tâm lý nghịch phản, bọn họ sẽ cảm thấy hai người bọn họ muốn dính cứng với nhau.

Hoặc là sau đó bọn họ cũng sẽ cảm thấy lúc trước tất cả hành động của hai người đều là có kế hoạch sẵn, chỉ vì để cho mẹ Ninh có thể xoay người.

Hứa Thanh Du có thể nghĩ rõ ràng thì Ninh Tôn đương nhiên cũng hiểu.

Anh ta gật đầu, “Hôm nay lúc còn bên công ty, con có hỏi một chút chuyện quay phim của đoàn làm phim.


Chắc là tầm một tuần sau con có thể vào đoàn làm phim rồi, không biết mẹ có thể vào cùng lúc với con luôn không, chắc là sẽ muộn hơn một chút.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng, “Vừa nãy chị Thái gọi điện thoại tới cũng là nói chuyện này với mẹ.

Mẹ không vào đó sớm như vậy đâu.

Mặc dù đổi vai này có đất diễn nhiều hơn nhưng cũng không nhiều lắm, chắc là mẹ phải chờ thêm một chút.”
Ninh Tôn gật đầu sau đó nói với mẹ Ninh một chút về chuyện của Nam Nhạc.

Anh ta nói chắc là trong tay Nam Nhạc nắm giữ không ít tài nguyên, nhìn thì có vẻ cô ta thật lòng muốn chia sẻ tài nguyên với mẹ Ninh.

Mẹ Ninh cũng không vui vẻ gì lắm, cả người đều lộ ra vẻ do dự, “Tại sao cô ấy lại tốt với mẹ như vậy? Cho dù xem như nể mặt con thì cô ấy tốt với mẹ đến mức này cũng ít nhiều có chút không bình thường lắm.

Quan hệ của con và cô ấy tốt tới mức này luôn sao?”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều mím môi không nói gì.

Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Bắt người tay ngắn.

Cô ấy muốn chia sẻ nhiều tài nguyên cho mẹ như vậy thì chắc là cũng vì điều gì đó.

Nếu không thì với bản tính tính tình kia thì làm sao có thể vô duyên vô cớ tốt với mẹ như vậy được.”
Nói xong, mẹ Ninh nhìn Ninh Tôn, “Rốt cuộc con và cô ấy lui tới đến mức nào vậy? Hai người các con quen biết nhau bao lâu?”
Ninh Tôn làm gì có chỗ nào lui tới với Nam Nhạc, chỉ là lúc anh ta chụp ảnh bìa tạp chí thì quen biết với Nam Nhạc.

Lúc trước, Ninh Tôn cũng đã chụp rất nhiều ảnh, anh ta và Nam Nhạc có qua lại thì cũng chỉ tương đương với mấy nhiếp ảnh gia thôi, hai người bọn họ cũng đâu có ngầm giao lưu cái gì đâu.

Công việc là kiểu hai người hợp tác tại chỗ, kết thúc tại chỗ, xong rồi là có thể hoàn toàn coi nhau như người xa lạ.

Nhưng điều khiến Ninh Tôn không hiểu là từ sau lần chụp chung đó Nam Nhạc lại cố ý chiếu cố anh ta rất nhiều lần.

Anh ta cũng không có cách nào nói mấy cái này, quả thực không bình thường..

Bình Luận (0)
Comment