Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên

Chương 5 - Băng Chủng

Thần thức của Vu Minh vượt qua phàm nhân bình thường nên có thể nhận ra những gì xảy ra xung quanh mười mét. Cặp hắc xà này đã ở trong một hang nhỏ cách đây khoảng hai trăm mét, người dân đã nhiều lần thấy chúng. Có lẽ chúng là lính giữ cửa của khu rừng, muốn ngăn cản người khác đến trung tâm khu rừng.

  Chúng đuổi theo một con hươu trắng nên theo ra tới ngoài này. Loại hắc xà phổ thông này bình thường dài tầm hai đến ba mét to bằng bắp tay người lớn mà hai con hắc xà này lại dài đến bốn mét rưỡi, to bằng bắp chân. Có lẽ chúng đã sống lâu đến bốn năm mươi năm rồi.

  Bình thường chúng chỉ nhìn thấy chúng là thợ săn và những người đi tìm dược liệu đã sợ chạy biến ngay, chúng là lính canh của Đại Lâm.

  Có một lần ba thợ săn chủ động thách thức với chúng, con đực chỉ thở ra một hơi là cả ba choáng váng ngất đi và không bao giờ còn tìm thấy nữa.

  Đối diện với cặp hắc xà hung hãn, Vu Minh còn phấn khích: "Ta sẽ thịt hai con tạp chủng này để đánh dấu ngày trở lại của ta".

  Hãn thú, tạp thú, linh thú, thần thú con nào mà Vu Minh chưa từng thấy và chà đạp. Hắn phong bế các giác quan của cơ thể, cầm chắc cái rựa nghênh chiến với hắc xà.

  Hắc xà to như thế một con đã khó đối phó huống hồ lại có hai con, nhưng đối với Vu Minh hắn lại xem như một trải nghiệm nhỏ. Cầm thêm một cành cây to, Vu Minh chủ động đánh về phía đầu của con cái đang ở phía bên trái xong chạy ngay qua bên trái tránh đối diện với con cái ấy. Con hắc xà cái nhổm đầu né cú đánh đầu đồng thời phun ra hắc vụ xung quanh đầu nó. Đó toàn là chất kịch độc dạng sương, con người đụng vào sẽ bị ăn mòn ngay. Con hắc xà đực chạy qua người con cái há cái miệng đen ngòm vào Vu Minh

  Tình huống như thế, Vu Minh đã sớm đoán được, hắn xoay mạnh về phía bên trái, lăn một vòng, cầm lấy đuôi con rắn cái, kéo mạnh một cái. Con rắn cái bị kéo mạnh, cái đầu vẫn cố ngước lên thì đụng vào con rắn đực đang bò qua thân người làm tư thế đứng của chúng có chút không vững. Lợi dụng tình hình đó, Vu Minh nhảy lên dùng rựa chém một cái vào cổ con rắn cái xong đạp lên thân con rắn đực nhảy ra xa.

    Cái đầu máu của hắc xà cái rớt xuống đất, cơ thể còn lăn qua lăn lại, cuốn con rắn đực lại, làm nó không thể thoát ra được. Con hắc xà đực gào lên thảm thiết, thở phì phò, phun ra làn khói tím bao phủ cả hai con rắn. Vu Minh lùi ra xa nhắm chuẩn cái đầu của con rắn đực ném cái rựa cắt đứt đầu nó. Cái đầu con hắc xà rơi xuống đất vẫn còn phì phò và phun khói tím ra xung quanh.

  Vũ kỹ nhìn đơn giản như thế nhưng với thân thể Vu Minh hiện giờ lại là gánh nặng cực lớn, thân thể hắn lảo đảo, người nhũn ra.

  Làn khói tím do hắc xà phun ra làm thần thức của Vu Minh đau nhức, có lẽ là loại độc ảnh hưởng đến linh hồn, Vu Minh liền vận chuyển công pháp Âm Dương Linh Thể để ngưng khí, vì theo hắn nghiên cứu, bất kể loại khí nào công pháp này cũng đều ngưng được. Làn khói tím này có thể sẽ có lợi. Liều mạng.

  Hai tay bắt thủ pháp, Vu Minh xếp bằng hít thật sâu làn khói tím ấy, rồi vận chuyển công pháp đi theo một chu thiên qua các tế bào của cơ thể, rồi đẩy lên não hải tinh lọc thần thức.

    Quả là thật, Âm Dương Linh Thể có gì hút nấy, sương độc càng độc thì đối với Vu Minh thì đó càng là thuốc bổ. Hai giờ sau sau khi ngưng khí, làn khói tím tan hết thì trên cơ thể hắn có nhiều tạp chất bị bài tiết ra khỏi cơ thể, trên đầu cũng có làn sương màu tím thoát ra, tu vi trực tiếp tăng lên Vũ Kỳ Nhị Trọng hậu kỳ, quả là thuốc bổ thật. Cơ thể lại không bị trúng độc mà còn có tính kháng độc từ rắn.

  Không phải tự nhiên mà Vu Minh lại chọn ngay hai con Hắc Xà nguy hiểm này để thử sức, vì hắn biết lợi ích của việc này.

  Tu vi lên Nhị Trọng hậu kỳ nhưng chưa hết. Hắn lấy cây rựa bị hoen rỉ vì sương độc của hắc xà lấy túi mật, túi độc và máu của hắc xà vào một cái túi da đã chuẩn bị từ trước. Tối nay hắn sẽ tiếp tục có việc cần dùng đến.

  Vu Minh tiếp tục đi sâu vào trong Đại Lâm, càng vào sâu thì xung quanh càng tối tăm và lạnh lẽo, thỉnh thoảng vẫn có hàn khí thổi qua làm thân thể hắn run rẩy. “Khu rừng này thật lạ, mới vào vẫn thấy ấm áp mà vẫn sâu hơn lại lạnh lẽo, hay quanh đây có dị thú hay dị vật gì”, trực giác ấy đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần nên hắn luôn tin vào cảm giác của mình.

  Lên đến Vũ Kỳ Nhị Trọng hậu kỳ, thần thức của hắn đã trải dài đến gần ba mươi mét, công pháp Âm Dương Linh Thể làm thần thức phát triển quá mạnh mẽ. Hắn có thể cảm nhận rõ cành cây, ngọn cỏ, dã thú, nhưng tu vi càng về sau thần thức tăng cường càng khó và cũng chỉ đến Trúc Cơ cảnh mới có thể dùng thuật pháp sử dụng trong phạm vi thần thức của mình.

    Vu Minh đi đến một khu vực bị đóng băng trong phạm vi năm mươi mét xung quanh, nhìn qua thì chỉ có điều lạ là chỉ có khu này bị đóng băng, dù tìm thế nào cũng không phát hiện gì mới. Nhưng Vu Minh lại khác, hắn chú ý đến cực hàn tại đây. Mộc linh khí cực nồng tại Đại Lâm cũng không thể làm tan băng này thì có thể ở đây có băng ngọc hoặc hàn phách. Hắn

tới trung tâm của nền băng này, chấm máu của hắc xà chấm xuống nền băng thứ tự là đỉnh của ngôi sao sáu cánh, lấy máu tươi của hắc xà vẽ một đồ án kỳ dị. Trận pháp nhỏ này được gọi là Hắc Hoả Thăng Thiên, dùng máu tươi để triệu hồi hắc hoả từ địa ngục lên. Là loại lửa hạng bét dưới địa ngục nhưng với tu vi của Vu Minh bây giờ cũng chỉ gọi được một đốm nhỏ cỡ bàn tay, thế cũng đủ dùng.

    Đốm hắc hoả cũng chỉ tồn tại trong một phút đồng hồ nên khi triệu hồi lên Vu Minh lập tức bắt thủ pháp điều khiển hắc hoả chìm xuống trung tâm nền băng.

  Hắc hoả tuy có hoả lực hạng bét trong Cửu Hoả tại âm ty nhưng cũng là thần hoả có độ nóng khủng khiếp đến mười nghìn độ, vậy mà đi qua nền băng lại chỉ qua được một mét rồi tắt ngúm. Một mét dưới nền băng chỉ thấy một tảng băng nhỏ bằng nắm tay. Đây là căn nguyên của nền băng này. Vu Minh nhìn qua đã biết ngay đây là băng chủng. Băng chủng nếu sử dụng đúng cách có thể tu thành băng linh căn. Vu Minh vuốt cái cằm theo thói quen kiếp trước cười khà khà nói:" Băng linh căn, ông trời ngươi cũng không quá phũ phàng với ta, ta xin vậy"

                      ---Hết Chương 5---

Bình Luận (0)
Comment