Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 116


Nhờ có hệ thống Mười Năm Thất Bát, Phạm Gia Huân có thể thành công vượt qua các kỳ thi với số điểm khá.

Vốn hắn có thể có được số điểm cao hơn rất dễ dàng nhưng hắn lại không chép đáp án của những câu tương đối khó, bởi một phần là vì bản thân hắn không muốn phá thiết lập học lực của Nhậm Quân.

Thêm nữa, Phạm Gia Huân không muốn vì thành tích đi lên mà gánh nặng kỳ vọng mà mọi người đặt lên vai hắn sẽ càng nhiều thêm.
Hiện tại Phạm Gia Huân đang dùng thân phận của Nhậm Quân để sống cũng không thay đổi được ý muốn một cuộc sống thanh bình nhẹ nhàng lặng lẽ trôi qua ngày của hắn.
Phạm Gia Huân thừa nhận bản thân không phải người có yêu cầu cao với cuộc sống, hắn cũng tương đối lười nữa, cái gì có thể bỏ qua liền bỏ ngay mà không cần suy nghĩ.

Bản thân hắn vốn muốn sau khi thi tốt nghiệp thì đi du lịch các nơi cho biết đây đó một lần, sau khi về thì mở một tiệm bánh ngọt kiêm trà sữa.

Thế nhưng kỳ vọng lại là một thứ luôn luôn tồn tại, dù có bất kỳ nơi đâu chăng nữa.

Người nhà vẫn muốn hắn sẽ vào làm chung công ty của các cậu hoặc của mẹ Nhậm Quân để lấy kinh nghiệm, về sau có muốn kinh doanh riêng cũng sẽ dễ dàng hơn.
Một mặt, Phạm Gia Huân không muốn sống một cuộc sống quay cuồng với công việc; một mặt khác, họ đối xử với Phạm Gia Huân quá tốt, hắn không nỡ để họ thất vọng.


Bản thân hắn lại không thể nghĩ ra cách nào để có thể toàn vẹn cả đôi đường.
Hệ thống 10578: "Thực ra cậu có thể nói chuyện với họ để bày tỏ mong muốn.

Cái gì cũng giữ khư khư thì ai biết được cậu muốn gì"
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, môi trường lớn lên sẽ tác động không nhỏ đến tính cách của mỗi người.

Bản thân gia đình của Phạm Gia Huân không hạnh phúc, việc hình thành tư duy trốn tránh và cố tỏ ra kiên cường cũng khó tránh khỏi.

Tuy rằng những ký chủ như vậy sẽ khá an phận hơn so với những ký chủ có cái tôi quá lớn nhưng nhược điểm lại là hay sợ này sợ kia, chẳng bao giờ đối diện với hiện thực, đã vậy còn khá tiêu cực.

Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo một trăm phần trăm, có ưu điểm thì cũng sẽ có nhược điểm thôi.

Hệ thống Mười Năm Thất Bát không hối hận về quyết định chọn ký chủ của mình, mỗi người đều không giống nhau, nó không thể ép buộc Phạm Gia Huân phải mạnh mẽ lên trong thời gian ngắn được, có chăng cũng chỉ có thể thông qua một vài sự kiện mà khiến hắn dần dần tự tin đối diện với cuộc sống thôi.
Kiếp trước cũng như vậy, có nó tác động đảm bảo rằng đã nhìn kịch bản từ phía Lý Huỳnh Long và chắc chắn y yêu hắn thì Phạm Gia Huân mới dần mở lòng với y, nếu không thì hắn sẽ chìm trong sự mập mờ và mặc kệ tình cảm của mình phát triển, lặng lẽ mặc kệ tình cảm đơn phương giày vò.
Sống ở một gia đình lúc nào cũng khuôn phép, không được thể hiện cảm xúc hay bất cứ mong muốn nào nếu không muốn ăn đòn và bị coi chừng mọi hành động.

Trưởng thành ở một gia đình coi trình độ học vấn là thước đo giá trị con người, cơ hội đi học xa nhà cũng không thể khiến một Phạm Gia Huân có học lực không cao tìm được cảm giác tồn tại của chính mình.

Nhìn người xung quanh nói cười vui vẻ, gia đình hạnh phúc, hắn lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng, cô độc giữa nhịp sống hằng ngày.

Dần theo thời gian, Phạm Gia Huân cũng không còn như cầu thể hiện cảm xúc với người thân hay hòa nhập với môi trường xung quanh, hắn cũng không còn nhiệt huyết tuổi trẻ trong khi đang ở độ tuổi thanh niên.
Khi bị ung thư, thứ đầu tiên Phạm Gia Huân nghĩ đến là phải kín tiếng, không để bất kỳ ai biết kể cả người hắn yêu là Lý Huỳnh Long.

Cho rằng bản thân nói ra sẽ làm phiền đến y, cho rằng Lý Huỳnh Long đã bận rộn với công việc bộn bề, bản thân lại chẳng tạo ra bất cứ một giá trị nào cho cuộc sống thì không nên khiến y lo lắng.

Nhiều hôm nghĩ đến ngày bản thân sẽ rời khỏi thế giới nhiệm vụ này, không thể ở bên Lý Huỳnh Long cũng khiến Phạm Gia Huân không nhịn được mà rơi nước mắt.


Rất nhiều hôm hắn khóc nhưng lại không dám gây ra tiếng động vì sợ y biết được tâm trạng hắn không tốt rồi lại nghĩ nhiều.
Bản thân Phạm Gia Huân tự biết chính mình yếu đuối nhu nhược, cũng chỉ được cái vỏ nhím bên ngoài và thể hiện qua màn hình mà thôi.

Hắn cũng biết bản thân mình còn chẳng muốn hiểu hai chữ cố gắng bởi hắn không có mục tiêu, cũng không biết bản thân thích cái gì, thậm chí vì sao hắn còn lay lắt trôi dạt theo dòng đời, hắn cũng không hiểu nổi.

Đối với Phạm Gia Huân, hắn không muốn trực tiếp đối diện với mọi vấn đề liên quan đến gia đình và tình cảm, còn nếu có thì hắn cũng phải xác định được điều đó không ảnh hưởng đến nhịp sống hằng ngày.
Có lẽ đối với gia đình thật thì Phạm Gia Huân sẽ gạt đề nghị của nó sang một bên nhưng gia đình của Nhậm Quân thì mọi người rất thương nguyên chủ.

Khẳng định họ sẽ không làm ra phản ứng gì gay gắt đâu.

Phạm Gia Huân nhất định sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của nó.
Đúng như Mười Năm Thất Bát dự đoán, Phạm Gia Huân suy nghĩ hai ngày liền muốn nói chuyện riêng với người hắn thân nhất kể từ khi đến thế giới nhiệm vụ này \- Nhậm Quý.

Trò chuyện là một phần, Phạm Gia Huân muốn thăm dò thái độ của người cậu út này mới là chính.
Nhậm Quý nghe đến lý tưởng nhàn hạ không có một chút lớn lao của cháu mình, ngoài ngạc nhiên ban đầu thì cũng không làm ra biểu tình gì giống như phản đối, rằng mỗi người một mục tiêu khác nhau, làm sao cho bản thân mình có thể sống một cách thoải mái nhất có thể là được.
"Nếu mày sợ kỳ vọng của mọi người thì để cậu nói chuyện thay mày!"
Cho đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện, Nhậm Quý rời đi một lúc lâu, Phạm Gia Huân vẫn có phần không tin nổi mọi chuyện cứ thế mà được giải quyết nhanh gọn như vậy.


Giống như mọi chuyện rất đơn giản, chỉ có hắn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ vòng vèo qua hàng loạt công đoạn cồng kềnh để đi đến cùng một kết quả.

Phạm Gia Huân lần nữa cảm thấy bản thân đúng là người thất bại.
Có lẽ sống xa gia đình mấy năm mà không có chút gì gọi là kết nối với người thân, bản thân Phạm Gia Huân tự thân kiếm tiền ăn, tiền ở, tự lo cho bản thân khiến hắn không muốn dựa dẫm vào người khác, cũng cảm thấy không thoải mái khi bản thân mình dựa dẫm vào người khác.
Trở về phòng, Phạm Gia Huân liền nằm lên giường muốn ngủ một giấc, tự nhìn lại bản thân chưa bao giờ là việc Phạm Gia Huân cảm thấy tự hào, việc tìm ra ý nghĩa của cuộc sống chưa bao giờ hắn có đáp án, tương lai sau này lại là thời điểm mà hắn cảm thấy mờ mịt không xác định; điểm chung là những điều đó chỉ khiến hắn càng cảm thấy mỏi mệt với thực tại hơn thôi.
Kéo gối ôm gần mình nhét vào trong vòng tay, Phạm Gia Huân nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Giống như hắn hi vọng sau giấc ngủ này thì hắn sẽ không còn cứ nghĩ đến những nhược điểm của bản thân nữa.
Giấc ngủ này của Phạm Gia Huân khá sâu, cho tới tận khi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Vừa mới mơ màng tỉnh dậy thì con mèo cưng của Nhậm Quý đã nhào đến dùng đệm thịt dí mặt hắn, Phạm Gia Huân còn muốn ôm mèo để tiếp tục ngủ giấc nữa thì hắn nghe loáng thoáng cái câu gì mà "Lên gọi Nhậm Quân xuống ăn sáng".

Chẳng mấy chốc, con chó Alaska của cậu cả đã nhào đến cắn góc áo muốn tha hắn ra khỏi phòng.

Bình Luận (0)
Comment