Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 144

Vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Cẩm Dao khó mà che giấu, từ bỏ quyền kế thừa Hầu phủ, Cố Kiến Sơn biết điều này có ý nghĩa gì mà.

Ngày sau phân gia, đích tôn nhận tước độc chiếm sáu phần, Cố Kiến Sơn cùng Cố Kiến Châu là đích tử, tự nhiên được phân nhiều hơn nhị phòng tam phòng.

Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh Hầu Thành cưới nhau đã mấy chục năm, cho dù Vĩnh Ninh hầu cũng không phải là lúc thành hôn đã là Hầu gia, nhưng phần gia nghiệp này là hai người cùng nhau gầy dựng nên.

Lục Cẩm Dao mới thành hôn ba năm, hiện tại đã để dành được hai trang tử, một gian trạch viện cùng không ít tiền bạc.

Mấy chục năm có thể để dành được bao nhiêu thứ, gia nghiệp Hầu phủ đến cùng lớn bao nhiêu, nàng ấy cũng không biết.

Tóm lại nhiều hơn tưởng tượng của nàng ấy rất nhiều, có thể gấp mấy chục lần tiểu gia của nàng ấy, cũng có lẽ là mấy trăm lần. Sau khi phân gia, tứ phòng có thể được phân không ít, Cố Kiến Sơn cũng là đích tử, theo lý thuyết sẽ nhiều như tứ phòng, nói không cần là không cần nữa sao?

Cố Kiến Sơn biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn là tử tôn Hầu phủ.

Lục Cẩm Dao biết trong tay Cố Kiến Sơn có tiền, nếu không lúc ấy cũng sẽ không lập tức bỏ ra năm trăm lượng, nhưng số tiền này so với gia sản của Hầu phủ chỉ có thể nói chín trâu mất sợi lông.

Nói câu đại nghịch bất đạo, nếu như ngày sau đích tôn xảy ra chuyện gì, Cố Kiến Sơn muốn nhận tước cũng không còn cơ hội.

Đương nhiên, Lục Cẩm Dao cũng hi vọng đích tôn sống thật tốt, đồng khí liên chi, nếu như đích tôn xảy ra chuyện, Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng phải gặp nạn theo.

Lục Cẩm Dao cảm thấy Cố Kiến Sơn nghĩ quá đương nhiên, nàng ấy mặc dù xem Khương Đường như thân muội muội, nhưng Cố Kiến Sơn cũng là thân đệ của Cố Kiến Châu, làm gì làm loại chuyện ngu ngốc này. Nếu như bởi vậy mà ngày sau hối hận, người hắn oán hận chỉ có Khương Đường.

Lục Cẩm Dao nói: "Việc này đệ suy nghĩ lại một chút, đừng có khí phách nhất thời, ngày sau hối hận..."

Cố Kiến Sơn đáp: "Ta đã nghĩ rất kỹ rồi."

Gia nghiệp hắn có thể tự gầy dựng, tước vị có thể tự kiếm, đối với hắn mà nói, từ bỏ quyền kế thừa cũng không phải là một chuyện rất ủy khuất.

Ngày sau Hầu phủ cần hỗ trợ, hắn cũng sẽ giúp, làm người con, việc nên làm hắn đều sẽ làm.

Những năm nay hắn hành quân đánh trận, cũng để dành được không ít tiền, mặc dù không có trạch viện nhưng có thể mua.

Khương Đường gả cho hắn sẽ không chịu khổ.

Cố Kiến Sơn ngược lại không có lo lắng việc Khương Đường có thể bởi vậy mà tức giận hay không hoặc là như thế nào, dù sao, thứ Khương Đường xem trọng cũng không phải thân phận của hắn.

Đã như vậy, không cần cũng được.

Lục Cẩm Dao thấy không khuyên nổi, liền không khuyên nữa, nhấp một hớp trà lạnh đ.è xuống những lời muốn nói.

Cố Kiến Sơn nói: "Lần này hồi kinh, ta dự định báo cáo việc này với phụ thân và mẫu thân, thu xếp xong lại trở về Tây Bắc. Phía bên nàng, còn xin Tứ tẩu coi chừng nhiều hơn. Còn có, những việc này, xin Tứ tẩu đừng có nói cho nàng."

Lục Cẩm Dao cảm thấy lời này nghe cũng không phải dễ nghe cho lắm, hai người bây giờ chẳng qua chỉ là bằng hữu, Cố Kiến Sơn làm sao lại hoạch định Khương Đường đến hướng kia.

Lục Cẩm Dao mắt nhìn vách tường sau lưng Cố Kiến Sơn, đây là lần đầu tiên Cố Kiến Sơn nhắc tới Khương Đường ở trước mặt nàng ấy, cũng chỉ là nói nàng chứ không phải nói tên.

Lúc trước hắn đều phủ nhận, dù là có ám chỉ đến phương diện này cũng đều là lập lờ nước đôi.

Lục Cẩm Dao nghĩ, nên biết không nên biết, Khương Đường hiện tại đoán chừng đều biết hết rồi.

Có lẽ thật sự là định mệnh sắp đặt sẵn, Lục Cẩm Dao để Hoài Hề đi đón Khương Đường, người tới rồi, trước tiên đưa đến phòng sát vách. Mặc dù nhã gian Cẩm Đường Cư có cách âm nhưng mà mơ hồ vẫn có thể nghe được một chút thanh âm.

Lục Cẩm Dao vốn muốn để Khương Đường nghe được lời của Cố Kiến Sơn mà hết hi vọng, dù sao ai nói cũng không bằng chính tai mình nghe được, nếu như Cố Kiến Sơn nói, nàng cho dù không tin cũng phải tin.

Đau dài không bằng đau ngắn, từ bỏ một Cố Kiến Sơn, về sau còn có nhân duyên tốt đẹp chờ đợi nàng.

Nhưng trời xui đất khiến, Khương Đường lại nghe được những điều này, nàng ấy muốn tính toán Cố Kiến Sơn, lại bị Cố Kiến Sơn tính kế.

Kỳ thật cũng không phải tính toán, mà là thực tình.

Lục Cẩm Dao chỉ có thể nói: "Ta sẽ không nói, chuyện này đệ yên tâm."

Cố Kiến Sơn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là chuyên tâm chờ đợi Khương Đường tới.

Chuyện mở cửa hàng mới Lục Cẩm Dao đã quyết định, gọi Khương Đường tới chỉ là thông báo một tiếng, hắn cũng là như thế.

Việc này chính Lục Cẩm Dao có thể làm chủ, quả nhiên là trận Hồng Môn Yến.

Bây giờ, Cố Kiến Sơn cũng không phân biệt được Lục Cẩm Dao là thăm dò hay là cái gì, quản hắn là cái gì, chỉ cần bản tâm nàng không thay đổi là được.

"Khi nào người đến?" Cố Kiến Sơn đợi một hồi, trong lòng có chút sốt ruột.

Lục Cẩm Dao nói: "Ta sai Lộ Trúc đi xem một chút."

Nhã gian sát vách, Khương Đường ngồi một mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Bên kia tiếng nói rất nhỏ, nhưng lời của Cố Kiến Sơn lọt vào trong tai nàng lại có thể nghe rất rõ ràng.

Nhịp tim nàng đập nhanh chóng, giống như có cái gì ở bên trong khua chiêng gõ trống, sống động vô cùng. Khương Đường dùng sức nắm chặt nắm đấm, hơn nửa ngày đều ngơ ngác thẫn thờ.

Bởi vì Cố Kiến Sơn, bởi vì tất cả đường lui mà hắn đã nghĩ xong.

Cũng bởi vì câu không phải nàng không cưới kia.

Khiến nàng cảm thấy chờ đợi và tin tưởng là đáng giá, sẽ nghĩ không có Cố Kiến Sơn thì trên đời này sẽ không có người nào còn có thể giao phó một tấm chân tình như vậy.

Nói có dễ nghe đi nữa, cũng không bằng làm.

Không biết qua bao lâu, cửa bị gõ vang, Hoài Hề ở ngoài cửa nói: "Khương tiểu nương tử, đại nương tử bên kia đã xong rồi, mời ngươi đi qua nói chuyện."

Hoài Hề là theo phân phó làm việc, sau khi đón người tới, trước tiên đưa đến phòng cách vách, chờ bên kia Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Sơn nói chuyện xong, ba người mới cùng nhau nghị sự.

Lộ Trúc nói cửa hàng có việc, nàng liền đi qua, lúc này mới làm xong.

Sau giữa trưa ít người, nhưng bên trong Cẩm Đường Cư vô luận là người giúp việc hay là chưởng quỹ đều mang vẻ mặt vui mừng.

Bởi vì Lục Cẩm Dao đã tiết lộ ý muốn mở cửa hàng mới.

Tuy là đi Giang Nam, cách Thịnh Kinh vài trăm dặm, ly biệt quê hương, nhưng có thể đến cửa hàng mới càng mang ý nghĩa được trọng dụng.

Cửa hàng mới có hai chưởng quỹ, chưởng quỹ mới vào tháng chạp sẽ làm quen tất cả, đám người phụ việc cũng là như thế, còn có sư phó điểm tâm, cũng ngóng trông đến cửa hàng mới ở Giang Nam.

Cho dù không đi, người trong cửa hàng đi rồi, những người còn lại trong bọn họ cũng có thể được dùng.

Cũng không biết là điều lệ như thế nào.

Lục Cẩm Dao mời Khương Đường tới chính là thương lượng những việc nhỏ không đáng kể này, Cố Kiến Sơn không hiểu những thứ này, mặc dù cửa hàng là của nàng ấy, nhưng Khương Đường bỏ rất nhiều công sức vào trong đó.

Khương Đường đi theo Hoài Hề vào nhà, Lộ Trúc đang pha trà đổ nước, trên bàn còn mang lên mấy đĩa điểm tâm mới ra nồi.

Lục Cẩm Dao vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, "Tới đây ngồi, đây là Ngũ công tử trong phủ, lần trước cũng đã gặp, cũng là đông gia của Cẩm Đường Cư."

Lục Cẩm Dao lại nói với Cố Kiến Sơn: "Ngũ đệ hiếm khi trở về, có lẽ đã quên, Khương tiểu nương tử là tiểu đông gia của Cẩm Đường Cư, công thức điểm tâm đều là nàng nghĩ ra được."

Cố Kiến Sơn vuốt cằm nói: "Gặp qua Khương tiểu nương tử."

Khương Đường nhìn thoáng qua, gật đầu ra hiệu, trả lời: "Gặp qua Ngũ công tử."

Lục Cẩm Dao ở trong lòng thở dài, chỉ cảm thấy tâm mệt mỏi, "Bây giờ việc buôn bán của hai cửa hàng Cẩm Đường Cư ở Thịnh Kinh đã ổn thỏa, ta dự định mở cửa hàng mới, trước mắt muốn đến Giang Nam mở. Rốt cuộc có bao nhiêu sư phụ điểm tâm, bao nhiêu người phụ việc đi qua bên đó, cửa hàng mới bán thứ gì... Ta muốn nghe xem ý tứ của Khương Đường."

Sắc mặt của Khương Đường vẫn như thường ngày, nói đến chính sự, nàng cũng không để ý đến Cố Kiến Sơn, nàng nói: "Cửa hàng điểm tâm ở Giang Nam cũng không ít, dạng cửa hàng giống Ngũ Hương Cư chắc cũng có. Mặc dù đồ vật Cẩm Đường Cư bán không giống bọn họ, nhưng cách xa nhau rất xa, nếu có chuyện quan trọng, người bên này cũng không qua được, ta sợ cường long ép không được rắn địa phương."

Hương vị điểm tâm không có gì để chê, lại là phần độc nhất, đến lúc đó việc làm ăn khẳng định sẽ phát đạt.

Chỉ sợ có người chơi ngáng chân, mà Vĩnh Ninh Hầu phủ tại Thịnh Kinh, nước xa không cứu được lửa gần, rất khó giúp được cái gì.

Điều này Lục Cẩm Dao hoàn toàn không cân nhắc đến, "Nhưng vậy phải làm thế nào... Tìm một chỗ dựa?"

Cố Kiến Sơn mở miệng nói: "Cái này dễ nói, có thể dâng tấu quét sạch quan trường, Giang Nam là đầu mối kinh tế then chốt của ngự triều, tham quan không ít, giết gà dọa khỉ, cũng coi là làm việc cho dân chúng."

Khương Đường cười nói: "Việc này sau này có thể giải quyết được, nhưng mà ta cảm thấy cửa hàng mới không cần phải giống ở đây, làm hai tầng, mời người đến chơi mạt chược, chơi bài trú. Bởi vì Lục tỷ tỷ không ở Giang Nam, những chuyện kia sẽ vẽ vời thêm chuyện."

Lục Cẩm Dao cảm thấy cũng có lý, nàng ấy không ở Giang Nam, không thể đút lót quan hệ bên kia, cần gì phải chuẩn bị chỗ uống trà nói chuyện cho cửa hàng chi chứ.

Người càng nhiều thì dễ xảy ra sai sót.

Trong mắt Cố Kiến Sơn có mấy phần thưởng thức, ngay sau đó, lại nghe Khương Đường nói: "Mặc dù bây giờ trong cửa hàng có nhiều điểm tâm như vậy nhưng cửa hàng ở Giang Nam không cần thiết lập tức mang lên hết tất cả điểm tâm."

Có câu nói là giả heo ăn thịt hổ, trước tiên làm buôn bán nhỏ, sau đó dần dần mở rộng quy mô, chờ đến khi phát triển, các cửa hàng khác cũng không thể tránh được.

"Điểm tâm cũng là chiêu bài, một tháng lên một món điểm tâm mới, khách nhân sẽ ngóng trông. Hơn nữa, Thịnh Kinh là quốc đô, cho dù xem như chi nhánh, Cẩm Đường Cư ở Giang Nam cũng không nên vượt qua Thịnh Kinh."

Thịnh Kinh là nơi người người hướng tới.

Trong mắt Lục Cẩm Dao cũng có tán thưởng, nàng ấy là người nhìn thấy Khương Đường từng chút từng chút trở thành dáng vẻ bây giờ, trong lòng làm sao không có cảm động.

Nàng suy nghĩ chu toàn, chu đáo, cho dù không có Hầu phủ, ngày sau tất nhiên sẽ sống rất tốt.

Lục Cẩm Dao ho một tiếng, "Rất có đạo lý, vậy chuyện điểm tâm liền theo ngươi nói mà xử lý, chưởng quỹ từ hai cửa hàng điều một người qua, người phụ việc trước tăng cường cho Giang Nam, bên này sẽ chậm rãi bồi dưỡng, sư phó điểm tâm đưa qua ba người, ngươi xem ai thích hợp đi qua."

Lục Cẩm Dao cầm văn tự bán mình của những người này, bọn họ còn có người nhà ở bên này nên nàng ấy yên tâm dùng người.

Chọn thì phải chọn người có thể một mình đảm đương một mặt công tác, lúc nàng ấy mang thai tháng lớn căn bản không ra khỏi cửa, lại ở cử một tháng, câu nói kia nói thế nào, mang thai một lần ngốc ba năm, hiện tại nàng ấy cũng có chút ngốc.

Khương Đường nói: "Trương chưởng quỹ làm việc ổn thỏa hơn một chút, Đỗ sư phụ học làm điểm tâm nhanh, làm điểm tâm cũng nghiêm túc."

Đỗ sư phụ là nữ sư phụ, cẩn thận hơn nam tử, những người khác Khương Đường cũng không rõ lắm.

Lục Cẩm Dao nói: "Ngươi đến cửa hàng nhiều hơn ta, cứ như ngươi nói mà làm đi. Ta còn muốn hỏi hỏi ngươi, bên Giang Nam ngươi có bằng lòng đi hay không, bên kia phong cảnh đẹp, cửa hàng mới mở phải mất một tháng, ta đang phát sầu để ai đi đây."

Nếu như Khương Đường chịu đi, Lục Cẩm Dao sẽ để cho Hoài Hề đi theo.

Hiện tại đã khác trước kia, nếu Khương Đường vẫn là nha hoàn, Lục Cẩm Dao nói cái gì nàng sẽ phải làm cái đó.

Hiện tại trước tiên cần phải hỏi qua ý kiến của nàng.

Khương Đường tự nhiên đồng ý, nàng muốn đi, khỏi cần phải nói, nàng hiện tại nhận được mấy phần phân chia từ điểm tâm, mở cửa hàng mới, nàng vẫn có thể kiếm được phần trăm.

Hơn nữa, đi Giang Nam nhìn xem, có thể học vài thứ, nhìn xem tục lệ nơi đó, về sau nàng cũng muốn mở chi nhánh.

Khương Đường bất động thanh sắc nhìn Cố Kiến Sơn, trên mặt Cố Kiến Sơn có ý cười, nàng cũng cười.

Mặc dù ý kiến của Cố Kiến Sơn sẽ không thay đổi ý nghĩ của Khương Đường, nhưng tận trong đáy lòng, nàng hi vọng Cố Kiến Sơn ủng hộ nàng.

Khương Đường: "Ta sẵn lòng đi, khi nào khởi hành?"

Lục Cẩm Dao nói: "Chờ trời ấm áp hơn một chút."

Tối thiểu đến khi Cố Kiến Sơn về Tây Bắc đi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trở về một chuyến cũng không dễ dàng.

Cố Kiến Sơn nói: "Ta cũng là đông gia của Cẩm Đường Cư, đi Giang Nam để Xuân Đài đi theo đi, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ chút."

Lục Cẩm Dao: "... Cũng tốt, ta còn sầu để ai đi theo."

Đã quyết định xong từng chuyện một, Lục Cẩm Dao để Hoài Hề ở phía sau lắng nghe lời nói của mọi người, nhớ kỹ, đỡ phải đến lúc nào đó lại quên đi.

Cố Kiến Sơn muốn về Hầu phủ, Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đưa Khương Đường trở về.

Trương chưởng quỹ còn không biết trong đám người đi Giang Nam có mình, còn muốn nói với Lục Cẩm Dao một chút, ai ngờ Lục Cẩm Dao bảo hắn thu thập chuẩn bị, ngay cả Đỗ sư phụ cũng phải chuẩn bị.

Lần này, xem như quyết định.
Bình Luận (0)
Comment