Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 96

Editor: Panacea

Chương 96.

Gần đây hầu như ngày nào ba Thẩm mẹ Thẩm cũng nhắn tin trò chuyện với Thẩm Trình Miên, thái độ của cậu đối với bọn họ cũng tự nhiên hơn trước rất nhiều.

Sau khi thi xong, học sinh sẽ bước vào kì nghỉ đông. Ba Thẩm mẹ Thẩm nhắn tin hỏi Thẩm Trình Miên khi nào về nhà, Thẩm Trình Miên vốn đã mở lòng với bọn họ, tất nhiên không thể tiếp tục trốn tránh nữa, thế là vừa chính thức nghỉ học được vài ngày, cậu đã đồng ý sẽ về nhà với bọn họ.

Thẩm Trình Miên cứ đinh ninh rằng mình tự về là được, dù sao bây giờ cậu cũng không cần đề phòng An Tử Mục nữa, hoặc nếu không thì chú Trần tới đón cậu cũng chẳng sao, nhưng tất nhiên ba Thẩm mẹ Thẩm không đồng ý. Khi vừa nghe tin Thẩm Trình Miên đồng ý về nhà, ngay hôm sau bọn họ đã lập tức đến đón cậu.

Thẩm Trình Miên không muốn để bọn họ chờ đợi mình nên sáng hôm sau cậu thức dậy rất sớm. Đây là lần đầu tiên cậu gặp lại ba Thẩm mẹ Thẩm kể từ lúc cả ba người ngồi tâm sự cùng nhau, nói không căng thẳng chút nào là nói dối, nhưng dường như cảm giác thấp thỏm lo lắng lần trước bây giờ đã hoàn toàn hóa thành niềm háo hức chờ mong.

Nhận được tin nhắn báo sắp đến của ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên trả lời bọn họ cậu sẽ xuống ngay, sau đó nói với Hoắc Dục Tiêu: "Anh ơi, ba mẹ em sắp đến rồi, em xuống trước nhé?"

Hoắc Dục Tiêu chỉ im lặng nhìn cậu, không nói gì.

Thẩm Trình Miên đã thuộc nằm lòng ánh mắt của hắn, cậu bước đến hôn lên môi hắn, cười nói: "Vài hôm nữa em sẽ đến chơi với anh."

Hoắc Dục Tiêu hơi hơi hài lòng, hắn giữ cậu lại, hôn một cái.

"Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."

"Được." Thẩm Trình Miên gật

Trì hoãn thêm một lúc, khi Thẩm Trình Miên xuống đến tầng dưới thì cậu bỗng nhận ra xe của ba Thẩm mẹ Thẩm đã đậu ở đó từ bao giờ. Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cậu ấm áp hẳn lên.

Ba Thẩm mẹ Thẩm vừa thấy Thẩm Trình Miên đến gần thì lập tức tươi cười đón cậu lên xe. Vì những chủ đề nặng nề đều đã được bọn họ bộc bạch hết với nhau trong lần gặp mặt trước đó nên ba người chỉ chuyện trò về mấy vấn đề vụn vặt thường ngày, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng ba Thẩm mẹ Thẩm lại hỏi Thẩm Trình Miên lâu nay sống thế nào, khi nghe thấy cậu nói rằng mình và ông nội sống rất tốt, bọn họ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Vừa về đến nhà, ba Thẩm mẹ Thẩm lập tức dẫn Thẩm Trình Miên đi xem phòng. Từ khi biết chuyện Thẩm Trình Miên bây giờ không còn là người lúc trước, bọn họ đã nghĩ ngay đến việc phải chuẩn bị cho cậu một căn phòng mới.

Ba Thẩm mở cửa phòng ra, nói với Thẩm Trình Miên: "Không biết sở thích của con thế nào, ba mẹ đành tự ý sắp xếp trước. Con cứ ở đây thử xem sao, không thích chỗ nào thì bảo ba mẹ sửa ngay nhé."


Giọng điệu của ba Thẩm rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Trình Miên vừa nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng đã biết ngay bọn họ phải chuẩn bị mọi thứ rất kì công. Cho dù là từ cách sắp xếp đồ đạc hay các chi tiết trang trí nhỏ xíu, cậu đều thấy được sự chăm chút chỉn chu từng li từng li từng tí của ba Thẩm mẹ Thẩm.

Thẩm Trình Miên vốn không phải kiểu người kén chọn, hơn nữa, bản thân việc ba Thẩm mẹ Thẩm có lòng chuẩn bị một căn phòng mới cho cậu cũng đã chứng tỏ rằng bọn họ thật sự quan tâm đến cậu, Thẩm Trình Miên nói ngay: "Con thích lắm ạ, cảm ơn ba mẹ."

Mẹ Thẩm vui vẻ cười nói: "Sau này có yêu cầu gì thì cứ nói với ba mẹ, đừng khách sáo làm gì."

Thẩm Trình Miên cũng nở nụ cười, gật gật đầu.

Sau khi xem phòng xong, mẹ Thẩm định bụng sẽ vào bếp nấu cơm. Bà muốn nấu vài món ăn ngon ngon một chút, xem như đây là bữa ăn đầu tiên của Thẩm Trình Miên ở ngôi nhà này. Thẩm Trình Miên theo bà vào bếp, "Để con giúp mẹ."

Mẹ Thẩm lắc đầu, cười nói: "Bảo ba dẫn con ra ngoài chơi đi."

Ba Thẩm đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, thong dong chờ đợi kết quả thảo luận giữa vợ và con trai.

Thẩm Trình Miên tự hào nói: "Con biết nấu mà, sẽ không làm phiền mẹ đâu, hồi trước ông nội còn khen con đấy."

Thẩm Trình Miên đang muốn nói rằng từ nay về sau cậu không cần phải giữ khư khư thiết lập của nguyên chủ nữa, nhưng khi nghe những lời này, mẹ Thẩm chỉ cảm thấy đau lòng, cho rằng vì không có ba mẹ bên cạnh nên Thẩm Trình Miên mới phải học cách lo liệu những việc này từ khi còn bé xíu như thế, bà lại càng kiên quyết không cho cậu vào giúp.

"Có ba mẹ ở đây, không cần con ra tay đâu," Mẹ Thẩm liếc nhìn ba Thẩm, "Hai ba con ra ngoài chơi đi, khi nào ăn cơm em sẽ gọi."

Biết vợ xót con, ba Thẩm bước đến kéo Thẩm Trình Miên ra ngoài, "Chúng ta để mẹ con phát huy tay nghề đi, mấy ngày nay bà ấy vẫn mong con về để nấu cho con một bữa thịnh soạn đó."

Thẩm Trình Miên không thể thuyết phục được bọn họ, đành phải đi theo ba Thẩm ra khỏi bếp.

Ba Thẩm lấy một bàn cờ tướng ra, "Lại đây, hai ba con chúng ta chơi cờ. Hồi trước ông nội con hay bảo ba chơi cùng ông lắm, chắc ở nhà con cũng thường chơi với ông ấy nhỉ?"

"Vâng." Thẩm Trình Miên mỉm cười gật đầu, bất chợt cảm thấy vô cùng thân thuộc. Không biết có phải vì cậu đã bị thái độ của ba Thẩm cảm hóa hay không, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên không cảm thấy khó chịu khi nhắc về ông nội kể từ khi ông qua đời, dường như trong lòng cậu giờ đây chỉ còn lại hoài niệm.

Xếp cờ xong, hai người vừa chơi vừa nói chuyện. Ba Thẩm cười nói: "Miên Miên, tài nấu nướng của con chắc chắn là được di truyền từ mẹ con."

"Ba không biết nấu ạ?" Thẩm Trình Miên hỏi.


"Ba không giỏi chuyện đó lắm," Ba Thẩm thở dài, "Hồi trước có thử rồi, suýt chút nữa là nổ tung cả nồi, ông nội con còn chế nhạo ba, nói ba không biết nấu nướng thì sau này sẽ không lấy được vợ đâu. Lúc hẹn hò với mẹ con ba cũng học nấu ăn đấy, mẹ con ăn một lần rồi khuyên ba sau này đừng vào bếp nữa."

Thẩm Trình Miên cười thành tiếng.

Ba Thẩm cũng cười cười, "May mà mẹ con biết nấu cơm, hồi trước ông nội con nói ba có phước lắm mới cưới được bà ấy."

Ba Thẩm xúc động cười, "Ông ấy chẳng thay đổi chút nào."

Thẩm Trình Miên liếc nhìn ba Thẩm, thấy ông không hề có dấu hiệu thương tâm mới yên lòng.

Ba Thẩm nghĩ đến gì đó, đột nhiên tò mò, "Miên Miên, con đang hẹn hò với ai à? Ba thấy con cứ cầm điện thoại trong tay mãi, có chuyện gì thế?"

Thẩm Trình Miên vô thức liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt cạnh bàn, đúng lúc đó, điện thoại cậu đột nhiên rung lên một tiếng. Đối diện với ánh mắt nhìn thấu hồng trần của ba Thẩm, Thẩm Trình Miên bỗng cảm thấy vô cùng gượng gạo.

Cậu không trả lời, ba Thẩm liền biết mình đoán đúng rồi, khóe miệng ông cong lên, "Lần trước ba đã bảo con có gì đó kì kì rồi mà, mẹ con còn không tin đấy."

Thẩm Trình Miên vốn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, không ngờ ba Thẩm đã khẳng định chắc nịch cậu đang yêu đương luôn rồi. Cậu bèn ho nhẹ một tiếng, "Thật ra trước khi xuyên đến đây con đã hai mươi tuổi rồi, không phải yêu sớm đâu ạ."

Thấy cậu căng thẳng, ba Thẩm không khỏi cười nói: "Đừng lo, ba cũng từng trải qua độ tuổi của mấy đứa rồi, chỉ hai ba con chúng ta tâm sự với nhau thôi."

Thẩm Trình Miên thả lỏng hơn một chút.

"Nhưng có vài thứ ba vẫn phải nhắc nhở con, làm việc gì cũng cần có chừng mực, đừng chỉ nghiêm túc trong tình cảm không thôi, con phải phân biệt rõ ràng đâu là chuyện quan trọng, đâu là chuyện thứ yếu. Nhiệm vụ chính của các con trong giai đoạn này là học hành cho đàng hoàng, biết chưa?" Ba Thẩm nói.

Thẩm Trình Miên gật đầu, "Con biết ạ."

Biết cậu hiểu chuyện, ba Thẩm cũng không răn dạy quá nghiêm túc nữa, ông tỏ vẻ nhiều chuyện, "Bạn nữ kia học cùng lớp với con à?"

Thẩm Trình Miên nghe thấy hai chữ "bạn nữ" thì biểu cảm bỗng trở nên kì quặc, cậu không gật đầu cũng không lắc đầu.


May mà ba Thẩm cũng không đuổi cùng giết tận, thấy cậu khó xử, ông không khỏi cười nói: "Ba tò mò thôi, khi nào con muốn nói cho ba mẹ biết thì hãy nói."

Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, "Sau này...con nhất định sẽ nói cho ba mẹ biết."

Ba Thẩm cười nói: "Ba mẹ sẽ đợi con."

Nói xong, ông liếc nhìn điện thoại của Thẩm Trình Miên, nhắc nhở cậu: "Vừa nãy con có tin nhắn đúng không, cứ yên tâm trả lời đi, đừng để con nhà người ta sốt ruột."

Thẩm Trình Miên cũng đang tự hỏi không biết có phải Hoắc Dục Tiêu vừa nhắn tin cho mình hay không, nghe ba Thẩm nói vậy, cậu cũng không khách sáo nữa, bèn mở điện thoại lên xem.

Quả nhiên là tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu, hắn hỏi cậu về đến nhà cảm thấy thế nào.

Thẩm Trình Miên lập tức trả lời Hoắc Dục Tiêu, không để hắn phải lo lắng cho mình.

Thẩm Trình Miên chơi cùng ba Thẩm vài ván cờ, mãi đến khi mẹ Thẩm gọi hai người vào ăn cơm mới chịu dừng lại. Trong bữa ăn, ba Thẩm mẹ Thẩm liên tục gắp đồ ăn cho Thẩm Trình Miên, cậu cảm thấy hai mắt mình như đang hoa hết cả lên.

Ăn cơm xong, Thẩm Trình Miên không còn cảm thấy câu nệ khi ở cùng ba Thẩm mẹ Thẩm nữa, bầu không khí giữa ba người dần khôi phục về trạng thái trước kia, chẳng qua trong thâm tâm bọn họ đều biết rõ cậu đã không còn là Thẩm Trình Miên trong quá khứ.

Đến tối, Thẩm Trình Miên gọi video với Hoắc Dục Tiêu, sau đó vui vẻ kể chuyện này cho hắn nghe. Nhìn khuôn mặt hí hửng mừng rỡ của cậu, tâm trạng Hoắc Dục Tiêu cũng vui lây, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Huyên thuyên về chuyện của bản thân được một lúc, Thẩm Trình Miên lại hỏi Hoắc Dục Tiêu: "Anh ơi, hôm nay anh còn bận không?"

Thẩm Trình Miên biết rằng gần đây Hoắc Dục Tiêu rất bận rộn. Mỗi lần hai người ở cạnh nhau, cậu lại nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu tập trung xử lí đủ loại công việc trên đời. Nghĩ cũng đúng, chắc hẳn từ khi sống lại đến nay Hoắc Dục Tiêu có rất nhiều việc cần làm, chuyện của nhà họ Thu qua lời nói của hắn nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng Thẩm Trình Miên biết rõ muốn thực hiện được kế hoạch đó cũng phải tốn không ít công sức.

"Vẫn ổn." Hoắc Dục Tiêu nói.

"Vậy anh xem thử mấy ngày nữa anh rảnh lúc nào, em sang nhà anh chơi," Thẩm Trình Miên nói, sau đó bổ sung: "Tiện thể nhìn xem Quýt Nhỏ thế nào rồi."

Vì mẹ Thẩm sợ mèo nên chỉ có thể để Hoắc Dục Tiêu mang Quýt Nhỏ về nhà họ Hoắc.

Lông mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, "Nhớ mèo à?"

Thẩm Trình Miên nở nụ cười, nhấn mạnh: "Nhớ anh, chủ yếu là nhớ anh, tiện thể nhớ Quýt Nhỏ một xíu xiu thôi."

Hoắc Dục Tiêu hơi hơi hài lòng, "Chiều mai tôi rảnh, tôi đến đón em."


"Không cần đâu, em bảo chú Trần chở em đi là được," Thẩm Trình Miên không muốn bắt hắn chạy tới chạy lui, cả đường đi đường về mất gần hai tiếng đồng hồ, "Bây giờ An Tử Mục cũng chẳng còn ở thành phố Nam nữa, có gì phải lo đâu chứ."

Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn theo dõi sát sao từng đường đi nước bước của An Tử Mục, hắn biết gã đang phải trốn chui trốn nhủi ở nhà họ An, quả thật bọn họ không cần phải lo bị An Tử Mục nhảy ra làm phiền.

Trong lúc Hoắc Dục Tiêu đang chần chừ, Thẩm Trình Miên vội vàng lảng sang chuyện khác: "Anh ơi, bây giờ anh đang ở trong phòng à? Quýt Nhỏ đâu?"

Hoắc Dục Tiêu hết cách với Thẩm Trình Miên, đành đứng dậy đi tìm mèo cho cậu.

Hồ Vân vốn rất thích mèo, từ khi biết hắn nhặt được một con mèo, bà vẫn hay hỏi thăm tình hình của Quýt Nhỏ, cũng không quên nhắc nhở hắn mấy chuyện tiêm vắc xin phòng bệnh. Lúc hay tin hắn muốn mang mèo về nhà, bà lập tức dọn dẹp một căn phòng riêng cho Quýt Nhỏ, cũng vì lo lắng không biết Quýt Nhỏ có chơi được với Nguyên Nguyên không, bà quyết định để dành cho Quýt Nhỏ một không gian riêng trong nhà.

Hoắc Dục Tiêu vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Quýt Nhỏ trong phòng khách tầng dưới. Thoạt nhìn, bầu không khí giữa nó và Nguyên Nguyên trông khá hòa hợp, cả hai đều lười biếng nằm ườn trên nhà cây cho mèo, cái đuôi ngúng nguẩy vung vẩy qua lại, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng trạng thái yên bình này kéo dài chưa được bao lâu, Hoắc Dục Tiêu vừa bước vào phòng khách, Nguyên Nguyên lập tức dựng tai nhìn qua, dáng vẻ cực kì cảnh giác, còn Quýt Nhỏ lại ngẩng đầu kêu meo một tiếng với hắn, như thể đang lên tiếng chào hỏi.

Hoắc Dục Tiêu quay camera lại để Thẩm Trình Miên xem mèo. Thẩm Trình Miên vừa nhìn thấy bé mèo nhà mình thì hai mắt lập tức bừng sáng, cậu cất tiếng chào Quýt Nhỏ. Nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình Miên, Quýt Nhỏ ngồi phắt dậy, nó nhìn chiếc điện thoại trong tay Hoắc Dục Tiêu, kêu meo meo liên tục.

Thẩm Trình Miên vui vẻ không thôi, "Anh ơi, Quýt Nhỏ nhận ra giọng em kìa."

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."

Lúc này, Quýt Nhỏ phi thẳng về phía Hoắc Dục Tiêu, nó nhảy lên sô pha, chạy lon ton đến cạnh hắn.

Hoắc Dục Tiêu cũng rất bất ngờ khi thấy Quýt Nhỏ không hề sợ hãi chút nào, hắn ngồi xuống rồi ôm mèo vào lòng để Thẩm Trình Miên có thể nhìn rõ hơn.

Nhìn thấy Thẩm Trình Miên, Quýt Nhỏ vươn móng vuốt chạm vào màn hình, kêu thêm vài tiếng meo meo.

Thẩm Trình Miên chơi đùa với bé mèo qua màn hình một lúc, Hoắc Dục Tiêu im lặng nhìn một người một mèo trêu chọc nhau. Đột nhiên cảm giác được tay trái của mình hơi nằng nặng, hắn liếc sang bên cạnh thì phát hiện Nguyên Nguyên đã mò đến từ bao giờ, nó đạp một chân lên cánh tay hắn, ló đầu ra nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Thấy Hoắc Dục Tiêu bị mèo vây quanh, Thẩm Trình Miên bất đắc dĩ thở dài, "Anh ơi, em ghen tị với anh quá, ngày mai em có thể đến nhà anh sớm một chút được không?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Hoắc Dục Tiêu: Em đến xem anh hay xem mèo?

Thẩm Trình Miên: Xem hết xem hết ●v●.

Bình Luận (0)
Comment