Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 69

Nguyễn Du Du không ngờ Thẩm Mộc Bạch lại biết lai lịch của mình sớm như vậy.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô mở to, không dám tin tưởng nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Anh, anh biết khi nào vậy?”

“Biết lâu rồi.” Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo bàn tay mũm mĩm của cô, nhéo đến khi Nguyễn Du Du cau mày, thù anh mới nghiêm túc nhìn cô, “Du Du, kể cho anh chuyện về thế giới kia đi.”

Nguyễn Du Du duỗi tay kéo anh, khẽ nhấc lên, sức lực cô nhỏ nên căn bản không kéo được thân hình cao lớn của Thẩm Mộc Bạch. Nhưng Thẩm Mộc Bạch cũng hiểu ý cô, thuận theo sức lực của cô lên giường, nằm bên cạnh cô, ôm thân thể m3m mại của cô vào trong ng.ực.

“Nơi em sống cũng gọi là Yến Thành, nhưng không giống như ở đây, ở thế giới kia, bùa chú, làm phép, phong thuỷ đều là những thứ rất phổ biến.” Nguyễn Du Du dựa vào ng.ực anh, chậm rãi nói: “Cha em tên Nguyễn Hàm Chương, ông ấy là một thầy nổi tiếng về bùa chú ở Yến Thành, nhưng chính ông ấy lại không biết vẽ bùa, tất cả những lá bùa được bán đều do em vẽ.”

“Sức khỏe của Du Du không tốt sao?” Thẩm Mộc Bạch đau lòng, hôn hôn cái trán của cô, “Có phải cha mẹ đối xử với em không tốt không?”

Nguyễn Du Du dường như nhớ tới điều gì đó, hơi sững sờ một lúc, “Từ nhỏ sức khỏe em đã không tốt, hơn nữa không biết vì sao, mặc dù bùa của em rất linh, nhưng lại không bao giờ có tác dụng đối với em. Em rất hay bị ốm, ốm thì phải đi bệnh viện, không thể một lá bùa là đơn giản xong việc.”

“Cha mẹ…… Bọn họ không phải kẻ xấu coi con như kẻ thù, nhưng vì tiền tới quá nhanh, quá dễ dàng, bọn họ không biết quý trọng, tiêu xài hoang phí, cho nên bọn họ yêu cầu em vẽ càng nhiều bùa hơn.”

“Nhưng với thân thể yếu ớt kia của em, vẽ bùa rất tốn sức, như tình huống trước đây, vẽ được mấy tấm liền sẽ thấy mệt mỏi.”

“Để giữ sức cho em vẽ bùa, họ không cho em đi học, cũng không cho em học đánh đàn, chỉ cần là chuyện gây tốn sức lực đều không được làm.”

Thẩm Mộc Bạch ôm cô chặt hơn, chẳng trách lúc cô gái nhỏ biết có thể vào đại học Yến Thành liền phấn khích như vậy, hóa ra từ trước đến nay cô đều chưa từng thực sự đi học.

Anh thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ Du Du vẽ bùa có phải cũng sẽ tốn sức không? Hay sau này đừng vẽ nữa, bị bệnh thì chúng ta đi bệnh viện là được rồi.”

Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên cười, “Không có, bây giờ em vẽ bùa chưa từng thấy mệt mỏi.” Chủ yếu là thân thể này rất khỏe mạnh, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.

“Vậy Du Du đến đây như thế nào?” Thẩm Mộc Bạch rất quan tâm vấn đề này, nếu có thể biết được cách kết nối giữa hai thế giới, thì nếu như có một ngày cô trở về, anh còn có thể qua tìm cô.

“Em……” Nguyễn Du Du có chút chần chờ, “Chuyện này quá mức… Huyền huyễn, em không biết nên nói như thế nào.”

Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng vuốt v3 tr3n lưng cô, “Không sao, em cứ nói đi.”

Nguyễn Du Du hạ giọng, “Trước khi tới đây, em đã đọc một quyển tiểu thuyết, nói về thế giới này.”

“Đó là một tiểu thuyết ngọt văn, nữ chính là Chu Dung Dung, nam chính là Tống Cẩm Minh, hai người là đám cưới chạy bầu.”

Thẩm Mộc Bạch không ngờ lại là tình huống như này, anh còn tưởng là hai thế giới là song song, tưởng cô gái nhỏ không cẩn thận vẽ nhầm một lá bùa nên vô tình xuyên không, hóa ra chính mình lại sống trong một quyển sách? Anh nhướng mi, “Vậy anh và Du Du thì sao?”

“Anh, anh là nam phụ, ch3t… ch3t sớm.” Nguyễn Du Du rất không muốn nói ra những lời này, cau mày, đôi môi căng mọng hồng hào cũng mím lại không vui.

Thẩm Mộc Bạch cuối cùng cũng hiểu tại sao cô gái nhỏ lại lo lắng cho mình, hóa ra cái kết của anh là ch3t sớm, chẳng trách cô đã khắc hai lá bùa bình an cho mình, là vì sợ không bảo vệ được anh.

Nói đến đây, cái bùa bình an kia đều đã vỡ thành cặn bã, kiếp nạn của anh thực sự không nhỏ, nếu mặc kệ như cũ, có lẽ sẽ không ngăn được.

“Vậy Nguyễn Du Du trong sách kia thì sao?” Nguyễn Du Du ở thế giới này không phải con gái của thầy bùa Nguyễn Hàm Chương, so với cô gái nhỏ căn bản không phải cùng một người.

“Cô ấy, cô ấy không phải em.” Nguyễn Du Du chậm rãi nói: “Ở trong sách, cô ấy là nữ phụ độc ác, thích Tống Cẩm Minh, ghen tị với Chu Dung Dung, cho rằng chính Chu Dung Dung đã cướp đi 20 năm cuộc sống hào môn của mình, vì thế đã làm rất nhiều chuyện nhằm vào Chu Dung Dung, cuối cùng trở thành bia đỡ đạn.”

“Vậy Du Du đến đây từ khi nào?” Thẩm Mộc Bạch hỏi.

“Chính là ngày đầu tiên em gặp anh.”

“Ngày đó là sinh nhật 20 tuổi của em, từ sáng sớm đã mưa rất to. Bởi vì có người từng nói em sẽ sống không quá hai mươi tuổi, cho nên ngày đó tâm tình của em rất không tốt, em có thể cảm giác được thân thể càng ngày càng kém, xem ra thật sự không sống được bao lâu.”

“Em đẩy cửa ban công ra, muốn ngắm mưa một chút, kết quả một tia sét đánh trúng em khiến em hôn mê bất tỉnh.”

Nhớ tới tia sét đáng sợ kia, cơ thể Nguyễn Du Du run lên một chút, Thẩm Mộc Bạch vội vàng ôm chặt cô, dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ m3m mại của cô để trấn an.

“Đợi tới lúc em tỉnh dậy, em đã ở Chu gia, nghe được tiếng mọi người nói chuyện, thấy được giấy chứng nhận trong ba lô, mới biết được mình thực sự đã xuyên vào trong sách, trở thành Nguyễn Du Du ở đây.”

“Sáng hôm đó, em gặp anh, anh đã đưa em rời khỏi Chu gia.”

Nguyễn Du Du ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt đen tròn đầy sự ỷ lại và không nỡ, “Tiểu Bạch, gặp được anh, là may mắn lớn nhất đời em.”

Thẩm Mộc Bạch đáp lại là một nụ hôn dài.

Khóe mắt Nguyễn Du Du ửng đỏ, hai mắt đầy nước, tr3n mi treo một giọt pha lê trong suốt, cô ôm chặt lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, run giọng nói: “Tiểu Bạch, chúng, chúng ta… Làm đi…”

Tim Thẩm Mộc Bạch đập mạnh một cái.

“Tiểu Bạch.” Nguyễn Du Du ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh, nói nhỏ với anh, “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đừng khiến em tiếc nuối.”

Bàn tay Thẩm Mộc Bạch đang ôm eo cô vô thức dùng sức, ánh mắt trở nên sắc bén sâu thẳm, “Sao, Du Du muốn rời xa anh rồi à?”

Giọng anh cũng trở nên lạnh lùng, “Du Du, anh không cho phép!”

“Tiểu Bạch ——” Cuối cùng nước mắt của Nguyễn Du Du cũng không nhịn được, thi nhau trào ra, nhanh chóng thấm ướt áo tr3n ng.ực Thẩm Mộc Bạch, cô nghẹn ngào, khóc rất thương tâm, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt bàn tay to lớn của Thẩm Mộc Bạch, “Em, Em không muốn rời xa anh ……”

Ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, “Du Du, nếu em có thể đến đây do sự cố không gian biến dạng, vậy chắc là bọn họ không có cách nào đưa em trở lại đâu. Nếu bọn họ có cách đưa em trở về, thì anh cũng sẽ có cách đi qua đó tìm em.”

“Ngoan, đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng lắm.” Thẩm Mộc Bạch nhìn nước mắt cô gái nhỏ không ngừng tuôn ra, dứt khoát cúi người dùng môi giúp cô lau khô, “Du Du, sẽ có cách thôi, hoặc là em lại quay về đây, hoặc là anh qua đó tìm em.”

“Nhưng, em, em không có lòng tin, em không biết làm phép, cũng không biết phá pháp trận của người khác.” Nguyễn Du Du khóc nấc lên.

Thẩm Mộc Bạch thở dài, “Du Du, như anh đã nói, nấc cụt thì phải tới tìm anh để anh giúp.”

Nguyễn Du Du mờ mịt chớp chớp mắt, hàng lông mi mảnh dài ướt đẫm nước mắt, trông vừa vô tội vừa đáng thương.

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, hôn lên môi cô.

Lại là một cái hôn, càng thêm lâu.

Tới lúc buông cô ra, hô hấp Nguyễn Du Du dồn dập, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhưng thực sự không còn nấc nụt nữa.

“Du Du,” Ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi sưng đỏ của cô, “Em có biết, bọn họ sẽ dùng cách gì để đưa em trở về không?”

Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, “Làm phép. Em rất quen thuộc với bùa chú, không có chuyện trực tiếp đưa người từ một không gian khác về, phong thuỷ không liên quan gì tới cái này, chỉ có làm phép.”

“Em không rành về làm phép, chỉ biết qua một ít.” Nguyễn Du Du cẩn thận nhớ lại những nghi lễ mà cô đã từng thấy hoặc nghe qua, “Em nhớ, bọn họ chắc sẽ dùng những đồ vật cá nhân của em, như là bàn chải đánh răng em thường dùng, hoặc là mấy cái quần áo em hay mặc, với một loại thuật chiêu hồn nữa.”

Cô nhớ lại cảm giác bị lột s4ch linh hồn trước khi ngất đi, nhíu mày nói: “Nhưng lần này thất bại rồi, chiêu hồn hiển nhiên là không được. Không biết vì sao, linh hồn của em với thân thể này vô cùng phù hợp, ngày đầu tiên em tới đây còn đã từng dùng bùa đuổi quỷ để đuổi bản thân rời khỏi cơ thể này, không ngờ lại không có tác dụng.”

Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch sáng lên, “Vậy chẳng phải bọn họ không còn cách nào sao?”

Nguyễn Du Du lắc đầu, “Em không rõ, có lẽ còn có người lợi hại hơn cả thầy, thật sự có khả năng có thể gọi em trở về.” Nếu là như vậy, thì chắc là cô sẽ trở về thế giới của mình cùng cơ thể này.

Thẩm Mộc Bạch ôm chặt lấy cô, “Du Du, anh nên qua đó tìm em như thế nào?”

Nguyễn Du Du nghiêm túc nghĩ, “Tiểu Bạch, em thấy, nếu có một ngày em thật sự quay về đó, chỉ cần em lại bị sét đánh trúng lần nữa, thì vẫn có thể trở về.”

“Không, cái này quá nguy hiểm!” Thẩm Mộc Bạch lập tức bác bỏ, “Không được!”

“Được, nghe em, em đeo bùa bình an lên hẳn là có thể bảo đảm thân thể không bị thương.”

“Mặc dù vậy, xác suất bị sét đánh trúng cũng là quá nhỏ.” Thẩm Mộc Bạch vẫn là không tán đồng.

“Em sẽ vẽ bùa dẫn sét, chỉ cần dán ở tr3n người, chờ tới lúc xuất hiện sét, là có thể dẫn sét tới.”

“Không, Du Du, để sét đánh anh đi, đưa bùa dẫn sét cho anh!” Thẩm Mộc Bạch vừa nghe cô gái nhỏ muốn bị sét đánh, trái tim như bị ai đó cắm một con dao nhọn, đau đến cả người anh rét run, “Du Du nếu có thể bị sét đánh tới đây, chắc anh cũng có thể bị sét đánh qua đó. Du Du vẽ thêm một lá bùa dẫn sét cho anh, nếu có một ngày em thật sự rời đi, anh sẽ dùng bùa dẫn sét đi tìm em.”

Nguyễn Du Du dựa vào ng.ực anh, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu.

“Tiểu Bạch, anh không nỡ để em bị sét đánh, em cũng không nỡ để anh bị như vậy.” Cô mím môi, vẽ mặt trông rất nghiêm túc, “Nhưng nếu loại bỏ đi yếu tố tình cảm, em cảm thấy ranh giới giữa hai thế giới sẽ không dễ dàng xuyên qua như vậy, em có thể tới đây chỉ là ngẫu nhiên. Bọn họ có thể triệu hồi em, là bởi vì xem từ linh hồn của em, em vốn là người của thế giới đó.”

Thẩm Mộc Bạch nắm chặt tay cô, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, bấy lâu nay, chuyện anh lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, còn anh thì vẫn luôn không có cách nào.

Nguyễn Du Du ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, “Tiểu Bạch, nhưng thân thể của em lại thuộc về thế giới này, cho nên, chắc chắn em vẫn có thể trở về.”

Thẩm Mộc Bạch nhắm chặt mắt lại, rồi từ từ mở ra, nhìn Nguyễn Du Du, ánh mắt đầy sự đau lòng và không nỡ.

Anh hiểu ý của cô, hai thế giới có ranh giới của nó, lần đầu tiên cô gái nhỏ xuyên qua là ngẫu nhiên, hiện tại cô lại có ấn ký của hai thế giới, nếu có thể xuyên qua lần nữa, xác suất cô gái nhỏ thành công sẽ lớn hơn anh.

Nhưng, anh không nỡ.

Không nỡ để cô rời đi, cũng không nỡ để cô bị giày vò.

Càng sợ hơn nữa là cô sẽ không trở về.

Nguyễn Du Du sờ gương mặt căng thẳng của anh, cười nói: “Tiểu Bạch, hôm nay bọn họ cố gắng triệu hồi em nhưng không thành, cần người lợi hại hơn thầy ra tay mới có khả năng thành công, em đoán lấy tốc độ tiêu tiền Nguyễn Hàm Chương, ông ta có khả năng là đã mời pháp sư. Chỉ cần em có thể trở về, Nguyễn Hàm Chương tuyệt đối sẽ không có cơ hội lần thứ hai.”

“Tiểu Bạch, đừng buồn, em cần sự phối hợp của anh.”

“Phối hợp?” Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn cô.

Nguyễn Du Du gật đầu, “Em không biết có phải là điều kiện cần thiết hay không, nhưng ngày mà em xuyên tới đây, hai thế giới đều mưa rất to, còn có sấm chớp. Vừa rồi lúc em ngất đi, cũng có một tia sét rất gần chúng ta.”

Thẩm Mộc Bạch lập tức phản ứng, “Du Du muốn để anh ở bên này tạo sấm chớp sao?”

Nguyễn Du Du ừ một tiếng, “Không phải có thể làm mưa nhân tạo sao? Nếu đợi lâu mà không có mưa, Tiểu Bạch, anh có thể làm mưa nhân tạo không?”

Thẩm Mộc Bạch nghĩ một chút, “Về nguồn tài chính chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, phạm vi mưa nhân tạo nhỏ cũng sẽ không có người can thiệp, nhưng mà mưa nhân tạo…… Chỉ có mưa, có thể hình thành sấm chớp hay không còn phải xem vận may.”

“Điều kiện để hình thành sấm chớp trong lúc mưa nhân tạo, nếu dùng bùa dẫn sét của Du Du, chắc là được chứ?”

Nguyễn Du Du lắc đầu, “Bùa dẫn sét không được, nó dẫn sét từ tr3n trời tới đối tượng có lá bùa, không thể tự nhiên sinh ra sét.”

Trong lòng Thẩm Mộc Bạch căng thẳng, nếu rất lâu không xuất hiện sấm chớp, vậy chẳng phải cô gái nhỏ cũng sẽ rất lâu không thể trở về?

“Nhưng, đã có bùa tạo lửa có thể tự sinh ra lửa, vậy chắc là cũng có bùa sinh ra sét, chỉ là sấm sét không như ngọn lửa chỉ lớn hơn hạt đậu một chút, cần mạnh hơn lá bùa bình thường.”

Nguyễn Du Du cầm lấy tay Thẩm Mộc Bạch, “Tiểu Bạch, em nghĩ, em có thể!”

Lúc trước khi ở thế giới của mình, cũng đã từng vẽ bùa tạo lửa, ngọn lửa chỉ to bằng đầu ngón tay, nhưng sau khi tới thế giới này, lúc dùng bùa tạo lửa để kiểm tra xem lá bùa của mình có hiệu quả hay không, ngọn lửa bao trùm toàn bộ phần đáy bồn tắm, trực tiếp làm bồn tắm nứt ra.

“Du Du!” Thẩm Mộc Bạch ôm chặt cô, hô lên một tiếng.

Tuy rằng không nỡ, nhưng bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có một tia hy vọng, hy vọng cô gái nhỏ có thể trở về bên anh một lần nữa.

……

Ngày hôm sau, Nguyễn Du Du xin nghỉ học, nói rằng bị ốm cần nghỉ ngơi một thời gian, còn đến bao lâu thì cô không nói.

Thành tích của cô rất tốt, giáo viên đều biết cô là một học sinh chăm chỉ, cho nên đều không nghi ngờ gì. Về hiệu trưởng, đối với cô bé nhỏ nhắn đáng yêu này lại có phần sợ hãi, thoạt nhìn cô rất dễ bắt nạt, nhưng bất kể ai đối nghịch với cô đều không có kết cục tốt, Trần Mân, Chu Dung Dung ngồi tù, Tào Toàn cũng bị đuổi khỏi trường, đến cả phu nhân Thẩm gia Đường Tùng Phương, kết cục có lẽ còn thảm hại hơn.

Hiệu trưởng cũng không dám làm khó đương gia phu nhân Dược Hoa này, trực tiếp phê chuẩn, còn nói không gấp, khi nào thân thể chuyển biến tốt rồi mới đi học.

Nguyễn Du Du lo Chử Viện sẽ nhớ mình, cũng chỉ nói với Chử Viện là muốn tập trung chuẩn bị cho hôn lễ, không nói sự thật cho cô biết.

Thẩm Mộc Bạch cũng không đến Dược Hoa, bây giờ anh một bước cũng không dám rời khỏi cô gái nhỏ, rất sợ trong nháy mắt đã không thấy cô đâu.

Trước kia Nguyễn Du Du cũng mơ hồ nghe thấy là có loại bùa tự sinh ra sấm sét này, hình như gọi là “bùa lôi kích”, đáng tiếc vì sẽ không có người mua loại bùa kỳ quái này, cho nên cô cũng chưa từng thấy nó, cũng sẽ không vẽ nó.

Bây giờ cô cần phải tìm cách vẽ bùa lôi kích mới được.

Đầu tiên Nguyễn Du Du lên mạng tìm kiếm một lượt, không tìm thấy bất kì nội dung nào liên quan, nhưng tr3n mạng nói thư viện thành phố có sách về chủ đề này.

Còn Thẩm Mộc Bạch cho người đi đến các đạo quan*.

*Đạo quan: là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ

Anh đã lập ra hàng chục tuyến đường, bao gồm cả các tỉnh thành tr3n cả nước, những người này sẽ vẫn luôn tìm kiếm, cho đến khi tìm được bùa lôi kích mới thôi.

Sau khi sắp xếp người xong, anh đi cùng Nguyễn Du Du đến thư viện.

Xét cho cùng, bùa chú ở thế giới này cũng không phổ biến, sách về lĩnh vực này cũng rất ít, Nguyễn Du Du chỉ tìm được mấy quyển.

Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm một quyển sách cẩn thận lật xem.

“Du Du!” Giọng nói Thẩm Mộc Bạch đầy ngạc nhiên, “Em xem cái này đi! Trong sách nói đây chính là bùa lôi kích!” Anh không ngờ nhanh như vậy đã tìm thấy, đôi mắt đen tuyền hiện lên một tia ánh sáng.

Nguyễn Du Du thò lại gần nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Cái này là bùa dẫn sét, dù sao thì mấy loại bùa này đều không có người dùng, thời gian lâu rồi vẽ sai cũng là chuyện bình thường.”

Bùa chú không chỉ đơn thuần là vẽ theo những đường nét đó là được, nếu như vậy, chỉ cần tìm máy photo hoặc máy in gì đó in ra, cho dù có cách vẽ, cũng cần phải có người có thiên phú tới vẽ. Cho nên mấy loại bùa không ai dùng này sẽ từ từ mất đi sức hấp dẫn, phạm vi truyền bá nhỏ, ít người biết đến, khả năng thông tin sai lệch là rất lớn.

Ngay cả khi cô tìm được bùa lôi kích rồi, cũng không dám bảo đảm là chính xác, dù sao cũng phải tự mình kiểm tra mới được.

Thẩm Mộc Bạch cũng không nhụt chí, xem xong một quyển lại đổi một quyển, “Du Du, em xem cái này có đúng không?” Trong quyển sách cũng có bùa lôi kích, khác với bùa dẫn sét vừa rồi.

Nguyễn Du Du nhăn mày, nhìn chằm chằm đường cong quanh co khúc khuỷu kia một lúc, “Em chưa thấy bao giờ, có thể là thật, cũng có thể là giả, để em chụp lại, về thử xem.”

Cô lấy điện thoại ra, cẩn thận chụp vuông góc từ tr3n xuống dưới, như vậy họa tiết sẽ không bị biến dạng.

Sau khi lục tung đống sách trong thư viện, tìm được tổng cộng hai cách vẽ bùa lôi kích, hai cách vẽ lại không giống nhau.

Mà những người Thẩm Mộc Bạch cử đi cũng lục tục tin tức trở về, đầu tiên là mấy chỗ đạo quan ở ngoại ô thành phố Yến Thành, tiếp theo là thành phố kế bên đạo quan, chỉ cần tìm được cách vẽ bùa lôi kích, thuộc hạ liền chụp lại ảnh, gửi cho Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch in tất cả các bức ảnh có được ra, thu thập được tổng cộng 5 cách vẽ bùa lôi kích, trong đó có hai bức giống nhau.

Mỗi loại Nguyễn Du Du đều vẽ ba cái, cùng Thẩm Mộc Bạch đến ngoại ô.

“Thẩm ca, Du Du, có chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa xuống xe, Triệu Húc Phong liền đi tới đón.

Đây là hội sở do Triệu gia mới xây dựng ở tr3n núi, vì vừa mới hoàn thành còn chưa chính thức khai trương, cho nên không có người ở, lại còn ở tr3n núi, rất kín đáo, Thẩm Mộc Bạch muốn thử nghiệm mưa nhân tạo và bùa lôi kích ở đây.

Không chỉ có Triệu Húc Phong tới, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh nghe nói Thẩm Mộc Bạch muốn thử nghiệm mưa nhân tạo, cũng vội vàng chạy tới đây, “Thẩm ca, vì sao cần mưa nhân tạo? Hai ngày trước không phải vừa mới mưa một trận sao?”

Thẩm Mộc Bạch không nói nhiều lời, ôm lấy bả vai Nguyễn Du Du, “Cái này liên quan rất lớn tới sự an toàn của Du Du.”

Mấy người đều biết Nguyễn Du Du có chút khác thường, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, bắt đầu giúp đỡ Thẩm Mộc Bạch sắp xếp chuyện mưa nhân tạo.

Bởi vì bây giờ đã là tháng tư, nhiệt độ cũng đã tr3n 0 độ, cho nên bọn họ phải dùng cách mây ẩm, dùng hai chiếc phi cơ trực thăng tưới bột muối và phân u-rê, k1ch thích các đám mây có nhiều hơi ẩm.

Vừa hay, hai ngày trước vừa mới mưa xong, độ ẩm trong không khí tương đối cao, tr3n núi so với thành thị ẩm ướt hơn nhiều, hàm lượng nước trong mây vừa đủ, vô cùng thích hợp cho việc mưa nhân tạo.

Mọi việc kiểm tra đã hoàn tất, Thẩm Mộc Bạch và Triệu Húc Phong tự mình điều khiển trực thăng, tr3n ng.ực Thẩm Mộc Bạch là ba tấm bùa lôi kích, giống nhau như đúc, vì muốn thử xem đâu mới thật sự là bùa lôi kích, cho nên không thể dùng lẫn, mỗi lần chỉ có thể thử nghiệm một loại.

Vừa định cất cánh, Thẩm Mộc Bạch nhớ tới gì đó, bảo Ngô Trung Trạch đưa Nguyễn Du Du xuống dưới chân núi, cách địa điểm mưa càng xa càng tốt.

Nguyễn Du Du vừa nghe anh nói liền hiểu, nếu ở đây thật sự sinh ra sấm sét, cô liền có khả năng bị mang đi. Cô vẫy vẫy tay với Thẩm Mộc Bạch, ngoan ngoãn đi theo Ngô Trung Trạch trở về thành phố, Tống Cẩm Minh ở lại tr3n mặt đất để tiếp ứng.

Mỗi sáng thử nghiệm một hồi, buổi chiều thử nghiệm một loại bùa lôi kích khác, buổi tối, Thẩm Mộc Bạch chạy về thành phố bồi Nguyễn Du Du.

Rất may mấy ngày nay trời không có mưa, cũng không sinh ra sét, tạm thời Nguyễn Du Du không có nguy hiểm.

Người Thẩm Mộc Bạch cử đi lần lượt quay lại gửi tới không ít bùa lôi kích, Nguyễn Du Du tổng hợp lại, đánh dấu, xếp những cái tương đồng lại với nhau, có loại nào khác thì vẽ thành ba bản, đưa cho Thẩm Mộc Bạch.

Thử nghiệm liên tiếp bảy tám ngày, cuối cùng cũng sinh ra sấm sét.

Nhưng không nhất định là do tác dụng của bùa lôi kích, dù sao trong quá trình mưa nhân tạo, cũng có khả năng sinh ra sét.

Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch không dám bất cẩn, mang tấm bùa lôi kích được cho là có tác dụng vẽ thành một chồng lớn, thử nghiệm ba lần liên tiếp, mỗi lần đều sinh ra sấm sét.

“Tiểu Bạch, chắc là không có vấn đề, là tấm này rồi!” Nguyễn Du Du kích động nhào vào trong lòng ng.ực Thẩm Mộc Bạch, dùng sức ôm lấy eo anh, đầu nhỏ ở ng.ực anh dùng sức cọ vài cái, làm rối luôn cả mái tóc dài như rong biển.

“Ừm, Du Du, cuối cùng chúng ta cũng chuẩn bị tốt rồi.” Thẩm Mộc Bạch ôm chặt cô, trái tim lo lắng trong nhiều ngày cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Nguyễn Du Du thoát khỏi vòng tay anh, giao một đống lớn bùa lôi kích còn lại trong ba lô cho Thẩm Mộc Bạch, “Tiểu Bạch, anh cầm lấy, nếu em thật sự rời đi, anh cũng đừng gấp gáp, tin em, em nhất định sẽ trở về.”

Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh nghe nhưng không thể hiểu được, nhưng có cảm giác việc này không tốt lắm, Thẩm Mộc Bạch như bị ám ảnh bởi việc thử nghiệm mưa nhân tạo ở đây, đến cả Dược Hoa cũng không đi, Nguyễn Du Du cũng vậy, cô gái nhỏ ngày thường chú ý tới việc học như vậy, lại xin nghỉ học, hiện tại còn nói cái gì mà “Rời đi”?

Đầu ngón tay thon dài của Tống Cẩm Minh đẩy gọng mắt kính mạ vàng, “Thẩm ca, Du Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy người chúng tôi có giúp được hay không?”

Thẩm Mộc Bạch nghĩ một chút, nếu cô gái nhỏ rời đi, có lẽ trạng thái của anh sẽ rất tệ, không thể lừa được mấy anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau này.

Anh gật đầu, “Bận rộn nhiều ngày như vậy, chúng ta đến hội sở tụ họp đi, vừa lúc tôi cũng có việc muốn nói với mọi người.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment