Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 140

"Lo nhiều chuyện như vậy làm gì, nhanh nhanh thu đồ vật vào trong không gian của cậu đi, không được nói cho ai, cẩn thận người khác theo dõi, làm thịt luôn cậu đó!"

La Tân là biến dị giả tốc độ, nhưng không nói ra mình còn có một không gian nho nhỏ, khoảng hai mươi mét vuông, nhỏ thế nhưng có thể giữ tươi, tốc độ thời gian cũng chậm hơn bên ngoài rất nhiều, ra vào căn cứ quân đội đều có cửa lớn, bọn họ cũng không cần bị máy quét không gian kiểm tra. Huống hồ dị năng không gian của La Tân bộc phát ra là nhờ sau khi Vệ Chí Hồng bị thương, cậu trốn tránh khắp nơi mà cung cấp đồ ăn cho ba người Vệ gia mà xuất hiện, chuyện này thật mất mặt cho nên ngoại trừ ba người Vệ gia, còn lại không ai biết.

Đem dược phẩm cất vào trong không gian, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, La Tân suy nghĩ lại, chỉ chỉ phương hướng xe Hàn Triều bên kia, dùng ánh mắt hỏi Vệ Chí Hồng: "Có phải bên kia hay không?" Vệ Chí Hồng gật gật đầu, lấy ít nước đá trên tay La Tân đắp lên trên trán người nằm trên giường.

Có được đáp án, La Tân trầm mặc một chút, quét mắt tới thuốc lá và dược phẩm trong không gian của mình, cậu sờ sờ mũi, kỳ thật đi theo một gia tộc cũng không tồi, sau đó cậu lại nhìn nhìn đồ vật trong không gian mình, sửa lại ý, kỳ thật đi Triều gia khá tốt, có vật tư lại có nước đá.

Vừa rồi cậu đi ngoài cầu một vòng dị năng giả hệ băng trong đội ngũ, không cầu được đến một cục nước đá nhỏ. Dị năng giả hệ băng rất ít, toàn là của những thế gia khác, mấy người đó bình thường còn vui vui vẻ vẻ với cậu, tới thời điểm mấu chốt thì cả một bọn giả vờ ngớ ngẩn, vừa rồi cậu đã hạ quyết tâm, về sau chỉ lo chuyện bên trong tiểu đội của mình, giống như hôm qua chia sẻ chuyện thuốc lá à, tương lai đừng hòng lại phát sinh!

Tình hình hiện tại làm nhân tâm di động không ít, có người cảm thán mình đi theo được một thế gia tốt, có người phẫn nộ mình và gia tộc mình quá mức vô dụng, còn có người cảm thán vì sao mình không trở thành dị năng giả của căn cứ... Nguyên bản đội ngũ tính ra còn hài hòa, vì nhiệt độ tăng cao mà tính khí họ cũng tăng nóng lên, nhưng mà đi đến căn cứ Tây Bắc vẫn phải tiếp tục, trong lòng mọi người đều có hy vọng tiến vào căn cứ sẽ tốt hơn, tiến vào căn cứ họ có thể không bị dày vò như vậy, may mà chỉ còn hai ngày, hai ngày sau là họ có thể đến căn cứ.

Muốn vào phạm vi căn cứ Tây Bắc phải vượt qua một cây cầu dài cỡ một ngàn mét, ai nấy cũng biết ở mạt thế đặc biệt loại cầu vượt sông như thế nào nếu có thể không đi thì không cần đi, nhưng họ sẽ đi con đường này là do nó là lựa chọn tốt nhất, vừa gần hơn đường vòng rất nhiều, không chỉ đường vòng làm làm hành trình tăng lên, trên đường cũng sẽ xuất hiện nhiều nguy hiểm không biết trước, huống hồ người căn cứ Tây Bắc thường lui lui tới tới ở đây đều nói, đi trên cầu không biết bao nhiêu lần đều không có gì nguy hiểm cả.

Khi biết được mình phải đi qua cầu, nhiều người sắc mặt xanh mét nhìn nhịp cầu thật lớn trước mắt không biết suy nghĩ gì. Người có chút tâm tư kín đáo đã để thuộc hạ dị năng giả tinh thần thăm dò trong nước có giống loài nguy hiểm gì hay không, đồng thời cũng thăm dò sinh vật dưới nước có những loại nào, còn có Tần Triệt ở bên người Lôi gia thả ra tinh thần xem xét, tất cả đều nói kết quả chỉ có một, dưới nước không có bất kỳ một sinh vật nào, cho dù là thây ma cá hay cá biến dị đều không có.

Tần Triệt áp xuống quái dị trong lòng, nói kết quả ra cho đám người Lôi Biểu biết, đây không phải là lần đầu tiên anh đi căn cứ Tây Bắc, lúc trước đi tới đây anh cũng có thăm dò qua, nhưng kết quả lần đó khác. Dưới nước không giống như bây giờ không có một thủy sinh vật nào mà tương phản, thủy sinh vật lúc đó khá đa dạng, nhưng chủ yếu chỉ là các loại cá yếu nhỏ, cho tới lúc bọn họ vượt qua cầu, những loại cá đó còn không phản ứng ra trên cầu có người đi qua, nhưng cho dù chúng có chút phản ứng mà nhanh chóng nhảy lên, bọn chúng cũng quá yếu, nhiều lắm là chỉ nhảy được lên trên mặt nước nhìn người trên cầu mà than thở thôi.

Mọi người quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, sau cơm trưa sẽ vượt cầu. Khi tin tức truyền tới, nguyên bản Hàn Triều không một tia phập phồng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy không ổn, vừa rồi ở bên ngoài anh cũng dùng tinh thần lực qua loa xem xét, sông đích xác là không có sinh vật nào, nhưng mà, cây cỏ cũng đều không có, vậy hiện tại quái dị trong lòng là từ đâu tới, là anh không dụng tâm dùng tinh thần lực cẩn thận thăm dò cho nên đã bỏ lỡ cái gì sao? Cũng nói, dưới nước lại không có sinh thực vật gì cũng thật quái dị....

Không do dự gì nữa, Hàn Triều thả ra tinh thần lực cấp chín ra, chậm rãi tìm chỗ quái dị ở dưới nước, không tốn chút công phu nào, Hàn Triều phát hiện được ngay ở dưới chỗ nước bùn có nổi lơ lửng tinh hạch, thật tốt, là một khối tinh hạch màu đen, xem theo kích thước thì hẳn là cấp bảy, chỗ khác biệt là tinh hạch động vật biến dị là hình tròn, trong khi nhân loại dị năng giả thì tinh hạch sẽ là màu tím, cấp bậc dị năng càng cao, màu sắc càng thẫm thì tinh hạch càng lớn.

Hàn Triều định trực tiếp tiêu diệt luôn sinh vật cấp bảy này, nhưng tinh thần lực vận dụng quá mức làm trong đầu anh truyền đến từng trận đau đớn, những mảnh nhỏ ký ức đó từ sâu trong đại não thoát ra, anh cho Hàn gia vật tư, anh truy theo Bạch Thi Thi, Triều Hổ chết đi, Chu Bất Thanh hận thù... Kỳ quái đủ loại, hình ảnh không được liên tiếp hiện ra, nhưng không một hình ảnh nào có Thích Thất của anh...

Thích Thất đang ôm truyện tranh xem mê mải, lúc mở sang trang kế tiếp vô tình nhìn đến người bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này lại cau mày thật chặt, giống như đang trải qua sự tình gì thật thống khổ. Thích Thất ném truyện tranh xuống, nôn nóng chạy lại phía trước muốn kêu anh, tay vừa sờ lên trán Hàn Triều, cổ tay liền bị siết chặt thật đau, Hàn Triều mở mắt ra, trong mắt tơ máu lan tràn, khóe mắt đỏ bừng nhìn Thích Thất trừng trừng. Trong lòng Thích Thất lộp bộp một cái, Hàn Triều nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ không quen.

Mày nhăn lại, Thích Thất thấp giọng gọi anh: "Hàn...... Hàn Triều, anh làm sao vậy?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, ý thức Hàn Triều thu hồi lại, huyết sắc trong mắt cũng giảm xuống, anh lắc đầu, ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, nghe được hơi thở trên người cô, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, anh lẩm bẩm: "Anh không có việc gì, vừa rồi là vận dụng tinh thần lực." Qua một hồi lâu, Hàn Triều mới từ vai cô ngẩng đầu lên, trấn an nói: "Anh tìm Chim Ưng và mấy người kia có chút việc, em ở trong phòng chơi đi, ngoan!" Nói xong buông Thích Thất ra, vỗ vỗ đầu cô, đi ra ngoài phòng.

Sinh vật dưới nước kia là một con cá nheo biến dị thật lớn, không phải tinh thần lực anh thăm dò ra mà là thông qua ký ức của mình mà biết được, hành động lần này của bọn họ theo trong trí nhớ của anh là mãi đến hai năm sau, đi cũng không phải theo đường này, con cá nheo này là chướng ngại vật lớn nhất hành trình đó, nó ăn không ít người, bá chiếm nguyên cả vùng sông nước này, về sau mỗi người nhắc tới đều biến sắc.

Ba người Chim Ưng đều ở trong xe, trừ bỏ Diều Hâu làm cơm trưa trong bếp, Hải Đông Thanh vẫn ở trên giường ở đầu xe, Chim Ưng vẫn như cũ tay cầm máy tính bảng xem bản đồ, kêu Diều Hâu và Hải Đông Thanh một tiếng, Hàn Triều nói ra tình huống dưới nước cho ba người nghe. Kỳ thật cá nheo này cũng không phải là đối tượng khó đối phó, nó ở đây cũng đã rất lâu, đến nay còn chưa từng công kích nhân loại, lần này cũng không nhất định sẽ tấn công lên...

Buổi chiều trước khi đội ngũ xuất phát lại thảo luận kịch liệt một trận, đề tài là ai sẽ qua cầu đầu tiên. Cuối cùng quyết định từng nhóm sẽ qua cầu, đầu tiên tự nhiên là Lôi gia, là bọn họ đề nghị đi con đường này, muốn vượt cầu cũng là do bọn họ đề nghị, nguy hiểm tự nhiên cũng nên là họ chịu, vị trí thứ hai là ai lại là tranh luận kịch liệt, có người cảm thấy thứ hai không nguy hiểm, có người nói thứ hai mới là nguy hiểm nhất, tuyển tới tuyển lui, mọi người liền chú ý tới Hàn Triều vẫn không phát biểu ý kiến gì, hỏi anh ý kiến gì anh đều nói tốt, vị trí thứ mấy cũng được, vậy là vị trí thứ hai được định ra, là Triều gia, bất quá Triều gia cũng chỉ có một chiếc xe, những người kia liền không có ý tốt muốn đội ngũ Hàn gia cùng theo bọn họ đi, Hàn Tiến nghe vậy sắc mặt trở nên thật không tốt, nhưng không từ chối được, cuối cùng vẫn phải đi cùng Hàn Triều. Còn lại thì đều không sao cả, hai đội đã bình yên qua, những đội sau hẳn là không thành vấn đề.

Đội đầu tiên Lôi gia cùng người Tần gia qua thật thuận lợi, đội thứ hai Triều gia và Hàn gia qua cầu cũng không gặp nguy hiểm gì, đoàn xe sau đó cứ lần lượt chạy nhanh qua, cho đến đội cuối cùng tới nửa cầu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Cá nheo to lớn dưới nước sở dĩ cho tới bây giờ không tấn công con người là bởi vì cho đến bây giờ còn chưa từng bị nhân loại kích thích, chỉ cần con người điệu thấp một chút, cá nheo sẽ không quan tâm trên cầu ngẫu nhiên chạy qua vài chiếc xe, tiền đề là họ không tìm đường chết, không làm ra đủ loại thanh âm kỳ quái làm nó chịu không nổi.

Nhóm cuối cùng là người Tiền gia và Trần gia, vốn dĩ một đường xuôi gió xuôi nước qua cầu, mọi người liền có thể tiến vào phạm vi căn cứ Tây Bắc, nhưng mà không biết xui xẻo sao, chiếc xe Lincoln của Tiền Na đến giữa cầu lại chết máy, xe hỏng rồi thì để dị năng giả không gian thu hồi vào trong, ngồi xe khác đi tiếp là được, nhưng mà...

"A! Rốt cuộc có đi hay không nha, ai cũng nói Tiền gia dồi dào vật tư, hiện tại cũng chẳng ra gì, đi chiếc xe lại là xe hư, Tiền Na, kêu anh một tiếng ca ca, anh mang em đi một đoạn, thế nào?!"

Người nói chuyện chính là Trần Đúc con trai của Trần gia gia chủ Trần Thượng, cũng là em họ Hàn Tiến, bị Lôi Biểu đánh giá là xảo quyệt ương ngạnh, ỷ thế hiếp người, ăn chơi trác táng.

Trần Đúc trước giờ đều không vừa mắt Tiền Na, nguyên nhân ngoại trừ bất hòa từ trước mạt thế cả hai nhà đều là quản lý tài chính, còn có sau mạt thế Trần gia muốn liên hôn với Tiền gia lại bị Tiền gia vô tình cự tuyệt, nguyên bản Trần Đúc thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Na đã có chút ý động, lại bị Tiền gia cự tuyệt làm hắn tức giận đã lâu, bởi vậy "vì yêu sinh hận" nơi nơi chốn chốn đều gây chuyện với Tiền Na.
Bình Luận (0)
Comment