Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 289

Trong tửu lầu.

Diệp Cẩm Văn hai tay chống lưng, đứng thẳng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh nơi xa.

“Sư huynh, ngươi đang nghĩ cái gì?” Tống Lan Y thật cẩn thận nhìn Diệp Cẩm Văn hỏi.

Diệp Cẩm Văn lắc đầu: “Không có gì.”

Tống Lan Y rối rắm nói: “Sư huynh, xin lỗi! Ta không biết đó là Nguyên Anh Đan cùng Thiên Đỉnh Đan.”

Diệp Cẩm Văn không vui cau mày lại: “Chuyện đã qua, không cần nhắc lại!”

Tống Lan Y cúi đầu, thần sắc ảm đạm, đó chính là Nguyên Anh Đan cùng Thiên Đỉnh Đan a!

Lúc trước Diệp Khải Hiền kết anh, muốn cầu một viên cũng không được, chỉ có thể căng da đầu không đan kết anh, cũng may vận khí tốt, thành công, Diệp Cẩm Văn tuy rằng tài hoa hơn người, so với Diệp Khải Hiền cũng không nhường một tấc, nhưng chưa chắc đã có vận khí tốt như Diệp Khải Hiền.

Sao lại có tu sĩ Kim Đan coi hai loại đan dược kia như rác rưởi vậy chứ.

Chỉ bởi vì một câu nói sai của nàng liền mất đi hai viên đan dược, cho dù Diệp Cẩm Văn không ngại, truyền về tông môn, mấy vị trưởng lão cũng sẽ để ý, dù sao mấy vị đó cũng đang thay Diệp Cẩm Văn trù tính hai loại đan dược này, cơ hội tốt như vậy bày ở trước mắt, lại vì nàng mà bỏ lỡ.

(dreamhouse2255)

“Sư huynh, hai người kia ở lại tửu lầu trong thành, nếu ngươi tìm hắn, hẳn là vẫn kịp, ta thấy tu sĩ kỳ quái kia rất có hảo cảm với ngươi, nếu ngươi mở miệng, hẳn là có thể mua lại từ trong tay hắn.” Tống Lan Y nói.

Diệp Cẩm Văn ôm hai tay, trong lòng thầm nghi hoặc, không biết vì sao, rõ là lần đầu tiên gặp mặt, hắn lại mơ hồ cảm thấy tu sĩ kia có chút quen thuộc.

……

Diệp Phàm ngồi trong tửu lầu, nhìn linh thực lần lượt được đưa lên bàn.

Gã sai vặt phụ trách mang đồ ăn lên xong, liền lòng bàn chân bôi dầu chạy đi, giống như chậm một giây liền sẽ bị giết chết.

Diệp Phàm nhìn trái nhìn phải một hồi, phát giác xung quanh có không ít tầm mắt đang nhìn về phía hắn.

“Vân Hi, bọn họ vì sao nhìn ta như vậy?”

“Đại khái là bởi vì hôm qua ngươi đánh cho một tu sĩ Nguyên Anh kỳ phải hóa Nguyên Anh trốn đi, cho nên bọn họ đều khá sợ ngươi.” Bạch Vân Hi giải thích.

Diệp Phàm nghi hoặc nghiêng đầu: “Hôm qua ta đánh chết một tu sĩ Nguyên Anh sao?”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Có!”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm chống cằm, kỳ quái nói: “Hình như không có ấn tượng gì!”

Bạch Vân Hi nâng nâng cằm: “Nhẫn trêи tay ngươi chính là lấy từ tu sĩ Nguyên Anh đó, tu rằng hắn hóa thành Nguyên Anh ly thể bỏ chạy, nhưng nhẫn trêи tay vẫn chưa kịp mang đi.”

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Từ trình độ nào đó mà nói, Diệp Phàm vẫn rất là tiến tới, cho dù say mơ mơ hồ hồ, cũng không quên chiếm đoạt chiến lợi phẩm.

Diệp Phàm vuốt ve nhẫn không gian trêи tay: “A! Ngươi vừa nói như vậy, ta hình như nhớ lại rồi.”

“Ngươi nhớ rõ đêm qua ngươi làm gì sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ta nhớ có một lão nhân chặn đường, sau đó ta đánh bay hắn.”

Bạch Vân Hi: “…… Không sai, chính là như vậy!”

Tu sĩ làm bộ đi ngang qua nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, sắc mặt đại biến, cái gì gọi là “Có một lão nhân chặn đường, sau đó ta đánh bay hắn!” Đó chính là tu sĩ Nguyên Anh a! Đặt ở trong đại tông môn cũng là tồn tại có thể làm trưởng lão, trong miệng của người này lại giống như là du côn lưu manh vậy.

……

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi nói chuyện, một tu sĩ của Tinh Hà Kiếm Phái đi tới, “Vị đạo hữu này, còn xin thỉnh giáo tên húy.”

(dreamhouse2255)

“Hắn gọi Phạn Dạ.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi một cái, cam chịu cách nói của Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Diệp Phàm đã “mất” nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên nhảy ra, sợ là sẽ khiến người khác khó có thể tiếp thu.

Năm đó ở bí cảnh Thiên Mộc, có không ít tu sĩ chết trêи tay Diệp Phàm, cái này thật ra cũng không có gì, nhiều năm như vậy, tu sĩ Trúc Cơ của các tông môn hẳn là đã đổi một vòng.

Nhưng bốn tu sĩ của Dung Thiên Cung chết trêи tay hắn, tuy rằng Diệp Phàm dạy hắn cách xóa đi hồn ấn trong thân thể, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, Dung Thiên Kính của Dung Thiên Cung còn đang ở trong tay hắn, Dung Thiên Kính chính là chí bảo của Dung Thiên Cung, để tu sĩ của Dung Thiên Cung biết Diệp Phàm tới, sợ là sẽ xảy ra chuyện, có một số việc, vẫn là tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Có việc gì sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

“Không biết các hạ là có ý muốn bán Nguyên Anh Đan cùng Thiên Đỉnh Đan sao?” Lý Cần Trung hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Không bán.”

Diệp Phàm ngẫu nhiên nghe thấy người qua đường nói, Tinh Hà Kiếm Phái cùng Bích Vân Tông đã trở mặt, cho dù không trở mặt, Diệp Phàm cũng sẽ không tùy tiền bán đan dược cho người của Tinh Hà Kiếm Phái.

(dreamhouse2255)

“Nhưng không phải các hạ định tặng đan dược cho người khác sao? So với tặng người, không bằng trao đổi vật tư, Tinh Hà Kiếm Phái chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các hạ.” Lý Cần Trung thành khẩn nói.

Diệp Phàm: “……”

Cái đó sao có thể giống nhau. Tuy rằng tiểu tử thối Diệp Cẩm Văn hiện tại cực kỳ thiếu đánh, nhưng đó là đệ đệ hắn a! Làm ca ca, hắn phải rộng lượng, cho dù đệ đệ không phải thứ gì tốt, hắn cũng phải bao dung một chút!

“Phạn Dạ không định tặng đan dược cho người khác, chẳng qua hôm qua hắn uống say, đầu óc không rõ ràng, lấy sai đan dược mà thôi, chúng ta còn muốn giữ lại cho mình dùng.” Bạch Vân Hi giải thích.

“Thì ra là lấy sai đan dược, ta đã nói mà.” Lý Cần Trung lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

Tống Lan Y vừa tới liền nghe được lời giải thích của Bạch Vân Hi, trong lòng hoàn toàn thất vọng.

Tống Lan Y vốn dĩ nghĩ, nếu lúc trước Phạn Dạ nguyện ý tặng đan dược cho Diệp Cẩm Văn, vậy bây giờ tiêu một bút linh thạch hẳn là vẫn có thể mua được, nào biết rằng thì ra là Phạn Dạ “uống say”, cho nên mới sơ suất.

“Ta đã nói mà, ai lại nguyện ý tùy tiện tặng không đan dược trân quý như vậy cho người khác, thì ra là uống say.” Dư Cẩn thở dài, thấp giọng nói thầm.

Nếu là uống say, vậy bỏ lỡ cơ hội liền chính là mất thời cơ, nhìn thấy Tống Lan Y cùng Dư Cẩn tới, Lý Cần Trung liền cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

(dreamhouse2255)

Tống Lan Y nhìn nụ cười châm chọc của Lý Cần Trung, trong lòng càng thêm rầu rĩ.

Tống Lan Y thầm nghĩ: Thời điểm Phạn Dạ tặng đan dược, trong tửu quán có không ít tu sĩ, hiện tại chuyện bọn họ từ chối hai viên đan dược Thiên cấp đã truyền đi khắp thành.

……

“Phạn đạo hữu!” Tống Lan Y đi tới trước mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm chống cằm, hỏi: “Có việc?”

“Hôm qua chúng ta đã gặp mặt.” Tống Lan Y nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Ừ, đã gặp.”

“Đan dược ngày hôm qua, không biết các hạ có định bán hay không?” Tống Lan Y hỏi.

Diệp Phàm ôm hai tay: “Ngươi cùng Diệp Cẩm Văn là quan hệ gì?”

Tống Lan Y không hiểu nhìn Diệp Phàm: “Chúng ta là sư huynh sư muội.”

Diệp Phàm gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cho nên chỉ là sư huynh sư muội, không phải…… vị hôn thê gì đó.”

(dreamhouse2255)

Tống Lan Y banh mặt, không nói gì.

“Không phải.” Dư Cẩn thấp giọng nói.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, cười cười truyền âm: “Chỉ là sư huynh sư muội, không phải quan hệ bạn trai bạn gái, nữ nhân này hẳn là đã trêи 300 tuổi, nếu như có một em dâu tuổi hạc như vậy, ta sẽ cảm thấy rất bối rối.”

Bạch Vân Hi nhíu mày, thầm may mắn Diệp Phàm không có trực tiếp nói lời này ra.

“Chuyện đan dược, nếu Diệp Cẩm Văn muốn, bảo hắn tới nói với ta đi, hai người các ngươi còn chưa đủ tư cách.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Tống Lan Y nhíu mày, cảm thấy Phạn Dạ thật sự quá bừa bãi.

Diệp Phàm bĩu môi, bừng tỉnh nhớ tới, hôm qua người từ chối đan dược của hắn cũng không phải là Diệp Cẩm Văn, mà là nữ nhân này.

Còn chưa kiểm tra xem là đan dược gì liền dứt khoát cự tuyệt, bảo vật đặt trước mắt cũng làm như không thấy, vừa nhìn liền biết là tính tình nóng nảy, không làm nên đại sự, tìm lão bà là phải giống như hắn, tìm người thông minh một chút, không thể tìm một kẻ kéo chân sau.

Diệp Phàm nhìn Dư Cẩn mấy lần, nhận ra người này chính là đồng tử xem lò của đại trưởng lão Đan Đường, Hoàng Chấn Nam, hiện tại đã tới Kim Đan.

(dreamhouse2255)

Diệp Cẩm Văn là đệ đệ Diệp Phàm, cho dù đắc tội Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng có thể cười cho qua chuyện, nhưng đối với những người khác hắn liền không khách khí như vậy, mấy người hàn huyên một hồi, Diệp Phàm liền không kiên nhẫn đuổi người đi.

……

Sau khi Diệp Phàm lấy ra mấy loại đan dược Thiên cấp, có không ít người liền theo dõi Diệp Phàm.

Nhìn thấy Lý Cần Trung cùng Tống Lan Y trước sau bị cự tuyệt, người trong Mộ Dạ Thành liền bàn luận xôn xao.

Chuyện Diệp Phàm thích làm nhất chính là nghe bát quái, Diệp Phàm một bên ăn, một bên tản linh hồn lực ra ngoài sưu tầm tin tức.

Diệp Phàm rời khỏi đại lục Thương Huyền nhiều năm, trong mấy chục năm này, thế cục ở đại lục Thương Huyền đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

“Diệp Cẩm Văn cũng nên tới lúc kết anh rồi đi.”

“Có lẽ vậy, Diệp Cẩm Văn Kim Đan hậu kỳ đã nhiều lần có thể đánh thắng yêu thú Nguyên Anh, nếu hắn thật sự kết anh, vậy Bích Vân Tông liền nhiều thêm một cao thủ.”

“Hắn muốn kết anh cũng khó, dù sao không phải ai cũng có thể không đan kết anh.”

(dreamhouse2255)

“Nếu Bích Vân Tông không cùng Đan Cốc trở mặt, muốn mua vài viên đan dược Thiên cấp cũng không khó.”

“Bích Vân Tông nào phải là trở mặt với Đan Cốc, Bích Vân Tông là phát triển quá nhanh, chọc cho vị kia bất mãn.”

“Ta nghe nói đại tiểu thư của Đan Lâm Các coi trọng Diệp Khải Hiền! Nếu Bích Vân Tông liên hôn với Đan Lâm Các, vậy vấn đề về đan dược của Bích Vân Tông liền có thể hóa giải dễ dàng.”

“Nhưng Đan Lâm Các muốn Diệp Khải Hiền ở rể a! Bích Vân Tông vất vả lắm mới ra một vị thiên tài như vậy, Diệp Khải Hiền vừa tiến vào Nguyên Anh liền có thể đánh ngang tay với Nguyên Anh hậu kỳ, tu vi kinh người, tương lai rất có khả năng sẽ vấn đỉnh Hóa Thần, Bích Vân Tông sao có thể cam lòng đưa một vị thiên tài như vậy đi!”

……

Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi gặm một khối thịt yêu thú, trong mắt bốc lên một ngọn lửa.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có gì, nhưng mà ta nghe được một ít tin tức không tốt.”

Bạch Vân Hi cười cười: “Tu luyện mà, làm sao có khả năng thuận buồm xuôi gió mãi, quá thuận cũng chưa chắc đã phải là chuyện tốt.”

Diệp Phàm gật đầu: “Nói cũng phải!” Đan Cốc chặt đứt đan dược của đại ca, đại ca còn không phải vẫn kết anh sao, nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm.

(dreamhouse2255)

……….
Bình Luận (0)
Comment