Xuyên Nhanh Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 29


Sau khi tham gia chương trình thẩm vấn tại nhà, Tuế Lộ mới biết được, lý do tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này.

Là do ông quản gia.
Vào cái hôm Tuế Lộ gọi bác quản gia đưa quần áo và đồ ăn đến, bác ấy đã cảm nhận được pheromone của Tần Nguỵ trôi nổi trong nhà riêng của Tuế Lộ.

Mùi pheromone của Alpha cấp S chiếm lấy toàn bộ không gian của căn nhà, từng ngõ ngách, từng đồ vật, ngay cả trên người Tuế Lộ cũng dính rất nhiều tin tức tố của Alpha.

Mùi hương nồng đến mức không ai dám đến gần.
Tuế Lộ rất là buồn bực, đáng lẽ ra cô nên nhận ra bác quản gia là Alpha chứ, cho dù là Alpha cấp thấp thì vẫn là Alpha, thảo nào lúc bước vào nhà của cô, sắc mặt của bác ấy lại kém như vậy.

Hơn nữa, cô hơi thắc mắc một chút, tại sao trong nhà cô lại có pheromone của Tần Nguỵ, rõ ràng đó là lần đầu tiên hắn đặt chân vào đó mà?
Cô nghe nói, lãnh địa nhuốm mùi pheromone là nơi bất khả xâm phạm của Alpha, bây giờ nhà cô đều dính mùi của Tần Nguỵ, vậy chẳng lẽ nơi đó thành lãnh địa của hắn à? Nhưng nếu vậy, bác quản gia là Alpha, bác ấy cũng bước chân vào nhà cô, tại sao Tần Nguỵ không phát điên nha?
Những gì cô đọc được là thông tin sai lệch à?
Nghe cứ có cảm giác không đáng tin thế nào ấy?
Trải qua một hồi bị người lớn người nhỏ trong nhà càm ràm răn dạy một hồi, Tuế Lộ mệt mỏi kéo lê thân xác tàn tạ của mình lên trên phong ngủ.

Vừa chuẩn bị bước chân vào nhà tắm, Tuế Lộ đã nhận được cuộc gọi từ Tần Nguỵ.

Ấy, hình như cô quên nói với hắn là hôm nay mình về nhà họ Tuế thì phải.
“Alo?” Tuế Lộ nhấc máy, một tay cầm điện thoại, một tay bấm máy tính, thoạt nhìn không chậm trễ chút nào: “Có chuyện gì à? Hôm nay tôi về nhà, quên không nói với cậu.

Xin lỗi nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

Mãi sau, Tần Nguỵ mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, kèm theo đó là một tràng cười dài: “Tuế Lộ này, ở đây rất thú vị, cậu tới đây đi.”
Tay bấm máy tính của Tuế Lộ khựng lại: “Cậu nói cái gì?”
“Nơi này thật thú vị, cậu tới đây đi.” Tần Nguỵ cười lớn, giọng điệu u ám lạnh băng, giống như tên bi3n thái đang nấp trong gầm giường vậy, doạ Tuế Lộ sởn cả gai ốc.

Tên này...!phát bệnh nặng rồi.
“Đợi tôi, chia sẻ vị trí của cậu đi, tôi tới liền.” Tuế Lộ không nghĩ nữa, bởi vì thông báo của Ngâm Chỉ đã gửi đến rất đúng lúc.

Giá trị điên của Tần Nguỵ đã đạt đỉnh, nếu không ngăn cản lại, thì cả thế giới này sẽ chôn cùng luôn.
Tần Nguỵ vẫn đang cười rất vui vẻ: “Lộ Lộ à, không được đâu, tôi không thể cho cậu biết vị trí của tôi được, không thể, không thể nói nha...”
Tần Nguỵ giống như đang phát điên, lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói.

Tuế Lộ im lặng lắng nghe hắn lẩm bẩm.

Một lúc sau, đột nhiên Tần Nguỵ đổi giọng, nghiêm túc nói: “Cậu phải tới thật nhanh nha, nếu không tôi sẽ chết mất.”
“Cậu ở đâu?” Tuế Lộ xuống tầng, nói với cha Tuế mẹ Tuế một tiếng, cầm theo áo khoác, tiện tay lấy luôn xe máy của Tuế Niên, chuẩn bị làm một màn chạy xe như bay trên phố đêm.
Lần này, Tần Nguỵ còn chẳng thèm trả lời Tuế Lộ, tắt điện thoại cái rụp.

Tuế Lộ ngơ người nhìn màn hình điện thoại.

Hai giây sau, cô nhét điện thoại vào túi áo gió, phóng xe rời khỏi Tuế gia.
Vừa đi, Tuế Lộ vừa nói với Ngâm Chỉ: “Tra xét vị trí của Tần Nguỵ đi.”
Ngâm Chỉ lặn một lúc, rất nhanh đã ném cho Tuế Lộ một cái địa chỉ.

Địa chỉ này...

Chẳng phải là nhà hắn à?
[Đúng thế, có vẻ như tâm trạng tồi tệ đến mức huỷ diệt thế giới của hắn lúc này có liên quan đến gia đình của hắn.] Ngâm Chỉ giải thích tận tình cho Tuế Lộ nghe: [Ta đã đi đo lường thêm lần nữa, có vẻ như tâm trạng của Tần Nguỵ đang càng ngày càng tệ.]
“Được rồi, nhanh chóng tới đó thôi.” Nói xong, Tuế Lộ lập tức tăng tốc độ, lao nhanh về phía trước.
Lúc này, trong nhà Tần Ngụy.
Tần Ngụy ngồi một bên, chống cằm nhìn gã đàn ông đang quằn quại đau đớn trên sàn nhà, cách đó không xa là một người phụ nữ trung niên, đang ôm chặt một thiếu niên, mặt mũi hai người trắng bệch, cảm giác sợ hãi đang len lỏi trong thân thể bọn họ.
Tần Ngụy nhìn cũng lười nhìn, lắc lắc cánh tay, cười nhẹ: “Chú à, trông chú thật tàn tạ đấy, đáng thương quá, để tôi giúp chú dễ thở hơn một chút nha.” Mặc dù đang cười nhưng vẻ mặt của Tần Nguỵ rất đáng sợ, hắn rút từ trong ống tay áo đã bị nước trà đổ ướt của mình một con dao sắc nhọn.

Ánh sáng màu vàng của chiếc đèn cũ kỹ đang kịch liệt đong đưa trên trần nhà chiếu xuống, hắt vào lưỡi dao.

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng ấy, làm cho gương mặt Tần Nguỵ như tắm trong ánh sáng mờ nhạt ấy.

Tần Nguỵ lắc lắc con dao, cười cười: “Chú ơi, chú muốn chết như nào? Tôi sẽ cho chú lựa chọn cách chết của mình.

Dù sao, làm như vậy thì chú sẽ vui vẻ hơn mà.”
Người phụ nữ ngồi cách đấy không xa, thấy Tần Nguỵ chuẩn bị ra tay, không nhịn được nữa mà hét lên: “Đồ sói mắt trắng, vô ơn bạc nghĩa, nhà tao nuôi mày lớn, cho mày ăn học, mày lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như này à! Đáng lẽ ra năm đó tao không nên nhận lời nuôi mày! Là tao mắt mù! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Tần Nguỵ, tao nhất định phải gi3t chết mày!”
Đối với lời đe doạ này, Tần Nguỵ chẳng chút dao động, hắn vẫn ngồi ở đấy, một lời cũng không nói, động tác xoay dao trên tay vẫn không dừng lại nửa giây.

Nhưng pheromone nồng nặc trong phòng, mang theo tính huỷ thiên diệt địa ập đến, giống như muốn bóp ch3t người phụ nữ kia vậy.
Mặt mũi người phụ nữ trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, chẳng nói thêm được câu nào.

Ả ta quên mất, người đang ngồi trước mặt ả không phải một Tần Nguỵ nhỏ con có thể tuỳ ý mặc ả ta sai khiến.


Hắn bây giờ đã là một Alpha cấp S mạnh mẽ, có thể nghiến chết ả ta bất kỳ khi nào hắn muốn.
Nhưng Tần Nguỵ vẫn chưa ra tay, hắn chỉ dùng pheromone ấn đám người rắc rối này lại, không cho bọn họ nói thêm câu nào mà thôi.

Tần Nguỵ ngồi trên ghế, khép mi mắt, trên khoé môi vẫn là nụ cười rạng rỡ đến bi3n thái kia.
Tần Nguỵ đang đợi, hắn đang đợi cô gái kia, cô gái đã hứa sẽ cứu vớt hắn kia.

Tần Nguỵ hi vọng cô đến sớm, đừng để cho tâm lý bi3n thái của hắn xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn, biến hắn thành con quái vật chỉ muốn huỷ diệt thế giới này.
Thế giới này, có thứ mà hắn muốn nắm giữ, có người hắn muốn chờ đợi, có người mà hắn thích, có người nói hắn là người quan trọng nhất...
Tần Nguỵ chờ rồi chờ, chờ thật lâu, nhưng vẫn không đợi được người kia đến.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm, khuya như vậy, cô gái nhỏ của hắn có lẽ sẽ không đến đâu.

Cô rất bận rộn...
Tần Nguỵ cười nhạt, nếu không đợi được thì huỷ diệt thế giới thôi, kéo cô chết cùng hắn, hắn cũng không thiệt.
Nhưng Tần Nguỵ vừa đứng lên, còn chưa kịp làm ra hành động nào để huỷ diệt thế giới, bên ngoài cánh cửa đóng chặt vang lên giọng nói bình tĩnh của Tuế Lộ: “Tần Nguỵ, mở cửa.”.

Bình Luận (0)
Comment