[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 282

Editor: Ochibi

Thẩm Thường Hạo lùi về sau vài bước, chịu đựng đau đớn kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi: “Mấy con mèo hoang mà thôi! Thật đúng là cho rằng không ai trị được các người sao?”

“Chú! Chú bị thương rồi, chúng ta đi về trước được không?” Tiểu Lệ giữ chặt hắn ta.

Thẩm Thường Hạo ngực phập phồng, “Hôm nay tiện nghi cho các người……”

“Này, không nên được tiện nghi còn tỏ vẻ ủy khuất đâu? Chính chúng tôi mới là người tiện nghi cho ông chú!” Mộ Hàm Phong ngáp.

Bộ dáng hắn chưa tỉnh ngủ, cà lơ phất phơ, làm Thẩm Thường Hạo càng thêm không ưa nhìn.

Muốn giáo huấn vài câu, nhưng miệng vết thương thật quá đau.

Tiểu Lệ đỡ hắn ta về, Thẩm Thường Hạo gọi một hệ trị liệu cấp bảy ra tới.

Lúc Tiểu Lệ nhìn quá trình trị liệu của người kia, cô ta kinh ngạc.

“Hệ trị liệu, đều như thế này sao?”

“Đúng vậy, làm sao thế?” Thẩm Thường Hạo hỏi.

Sau khi miệng vết thương khép lại, trên người hắn không đau nữa, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu!

“Chuyện đó, Từ Như Ý……”

“Cái gì?”

Tiểu Lệ nhìn hắn ta, “Chú, từ đó đến nay, chúng ta đều bị họ lừa! Từ Như Ý căn bản không phải hệ trị liệu!”

“Có ý gì?” Hắn khó hiểu.

Tiểu Lệ hoảng sợ lắc đầu, “Lục Sơ Vân từng bị zombie cắn thương, cô ta nói với mọi người, mình là hệ trị liệu, hắn sẽ không bị cảm nhiễm…… Nhưng mà, cô ta vốn không trị liệu như thế!”

“Cái gì?” Thẩm Thường Hạo kinh hoảng thất sắc to lớn.

Vừa rồi quyết đấu cùng Lục Sơ Vân, hắn đã biết, thực lực người này tuyệt đối hơn mình!

Hiện tại, Tiểu Lệ lại nói cho hắn, Lục Sơ Vân thực tế đã bị cảm nhiễm? Như vậy, một khi hắn biến dị thành zombie, hậu quả này thật  không dám tưởng tượng!

“Chú, làm sao bây giờ?”

“Lục Sơ Vân bị cắn, bao lâu rồi?”

“Gần một tháng!”

Thẩm Thường Hạo nhẹ khẩu khí, như suy tư gì, “Khó trách, cử chỉ hắn quái dị…… Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, người lây nhiễm sẽ biến dị nội trong 24 giờ. Còn hắn vẫn duy trì thần trí, chứng tỏ là thật sự bị người dùng phương pháp nào đó ngăn chặn.”

“Phải!” Tiểu Lệ gật đầu.

“Chuyện này, ngàn vạn không thể nói cho bất luận kẻ nào, biết không?”

“Tôi biết!”

“Ừ, ngoan.”

Thẩm Thường Hạo biết được tin này, trước tiên là khiếp sợ, sau đó, hắn nhanh chóng hưng phấn.

Có ngoại lệ, không phải chứng minh nhân loại được cứu rồi sao?

Anh em bọn họ ở bộ đội, khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ giết zombie, một khi bị cắn thương, sẽ lập tức để người giơ súng rớt đầu.

Tất cả đều là chiến hữu, anh em vào sinh ra tử của bọn họ! Mỗi khi xuất hiện tình huống như vậy, tất cả mọi người đau lòng không thôi.

Nếu mang Lục Sơ Vân đi nghiên cứu, hắn ta tin rất nhanh sẽ phá được vấn đề nan đề này.

Tiểu Lệ nhìn hắn lộ ra biểu tình nhẹ nhàng, lập tức cũng hiểu được. Nhưng cô ta không có nói ra, chỉ là dời đề tài.

“Chú, tôi dệt áo len cho chú xong rồi, thử một chút được không?”

“Nhanh như vậy?” Hắn kinh ngạc.

Tiểu Lệ đỏ mặt, “Vâng, vì nghĩ có thể nhanh cho chú mặc vào, tôi thức đêm dệt……”

Mặt cô ta phấn hồng, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Thẩm thường hạo không khỏi có chút si mê.

Tiểu Lệ lấy chiếc áo len dệt ra, đóng cửa sổ lại, “Chú, chú cởi áo khoác ra đi.”

Cô ta đi qua, giúp hắn cởi bỏ nút thắt áo ngoài, tay nhỏ cố ý vô tình chạm vào ngực trần trụi của hắn.

Trêu chọc rõ ràng như thế, làm Thẩm thường hạo lập tức bắt được tay cổ tay cô ta, hô hấp trở nên dồn dập, “Tiểu Lệ……”

Hắn nhìn người trước mặt đỏ mặt, lại không có ý cự tuyệt. Thẩm Thường Hạo trực tiếp khiêng cô ta lên, ném tới trên giường mềm như bông.

15/3/2020
Bình Luận (0)
Comment