Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 294

A Ngư giới thiệu chi tiết tình hình cửa hàng và ngôi nhà, hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của cha Diệp, mẹ Diệp.

Cha Diệp lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng suy nghĩ của mẹ Diệp đã không còn ở đây, hồn vía không biết đã bay đi đâu.

Nhưng dù đau lòng cỡ nào, bà vẫn phải sống, ngoài đứa con gái đó ra, bà còn có hai đứa con trai và một cô con gái nữa.

Sau khi ăn tối xong, trở về phòng, cuối cùng bà cũng không phải gắng gượng chống đỡ trước mặt các con, mẹ Diệp ôm mặt khổ sở, càng nghĩ càng đau lòng, che miệng khóc nức nở.

A Ngư biết được những chuyện xảy ra trong thành phố từ Diệp Hoằng Dương, vừa mới ly hôn đã ở ngay cùng một chỗ với Lý tổng, không có một chút thời gian tách ra. Về mặt này, Diệp Hinh Ngọc đúng là một nhân tài. Cô chỉ mong sau chuyện này, cha Diệp và mẹ Diệp sẽ thoát khỏi khối ung nhọt Diệp Hinh Ngọc.

Diệp Hoằng Dương: “Ngày mai giải quyết chuyện cửa hàng rồi tìm chút việc cho cha mẹ làm, để bọn họ không có thời gian nghĩ đến người không có lương tâm kia.” Lần này, cha mẹ thật sự bị tổn thương rồi, để bọn họ bận rộn mới không suy nghĩ nhiều đến chuyện đau lòng. Khi bọn họ chuyển đến huyện thành cũng sẽ không có ai nói này nói kia bên tai làm bọn họ muốn quên cũng không thể quên những chuyện bực mình này.

A Ngư gật đầu đồng ý.

Khi người ta bận rộn, họ sẽ quên đi nỗi buồn.

Điều đó đã được cha Diệp mẹ Diệp chứng minh rõ ràng, bọn họ còn tranh làm việc nhiều hơn, nhóm A Ngư cũng cố gắng hết sức giao cho bọn họ những công việc nhẹ nhàng.

Thuê cửa hàng, thuê nhà, dọn dẹp, chuyển nhà, không cần trang trí, cửa hàng chỉ cần thu dọn một chút là đã có thể mở cửa kinh doanh ngay, tất cả những chuyện này khiến người Diệp gia luôn tay bận rộn.

Cửa hàng chủ yếu bán đồ ăn chín, ngoài cá chiên giòn ngũ vị, cá phi lê, cá viên giống bên ngoài, Diệp gia còn bán thêm nhiều món như vịt kho, thịt kho, củ sen hầm, rong biển, đậu phụ khô... hơn chục loại thịt và rau củ. Trước kia đẩy xe đi bán nên không đầy đủ chủng loại và số lượng, bây giờ cửa hàng mặt tiền nên đã có thể mở rộng quy mô. Trong tiệm còn bán những món kho ăn kèm với mì và cơm, kỹ thuật làm mì sợi của mẹ Diệp vô cùng chắc chắn.

Đến tháng tám, cửa hàng đồ ăn chín bước đầu đã có danh tiếng và đi vào quỹ đạo, bận rộn và lợi nhuận ngày càng tăng khiến cha Diệp và mẹ Diệp bớt buồn và tươi cười hơn.

Tuy nhiên, thông báo nhập học của Đại học Bắc Kinh đã khiến hai vợ chồng ông thức trắng đêm, lần này bọn họ rất vui mừng, cuối cùng nhà họ cũng có một sinh viên vào đại học, làm rạng rỡ tổ tông.

Khép lại giấy báo trúng tuyển, A Ngư cong môi cười khẽ, ước nguyện được vào đại học đã thành hiện thực, cuộc sống của Diệp gia cũng dần tốt lên. Vẫn còn một tháng nữa mới đến thời gian nhập học, cô phải tìm một lý do để đến Bằng Thành, chuyện với Ngũ Hưng Quốc vẫn như nghẹn ở cổ họng.

Nghĩ đến Ngũ Hưng Quốc, tâm trạng tốt của A Ngư ngay lập tức hạ xuống. Kiếp trước của nguyên chủ quá bi thảm, đặc biệt là cái chết của đứa con gái chưa đầy một tuổi, nỗi đau kia, dù cho cuối cùng Diệp Phức Ngọc có gi ết chết ba người Ngũ gia cũng chẳng thể giảm bớt.

Đời này, Diệp Phức Ngọc đương nhiên không thể cưới lại kẻ bạo hành gia đình Ngũ Hưng Quốc, mà không có Diệp Phức Ngọc, vẫn sẽ có Trương Phức Ngọc, Lý Phức Ngọc gả cho anh ta.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, không có khả năng đổi vợ mà Ngũ Hưng Quốc có thể thay đổi thói xấu bạo lực gia đình và trở thành một người chồng tốt được.

A Ngư vuốt v e giấy báo trúng tuyển, cô không thể trơ mắt nhìn Ngũ Hưng Quốc lặp lại những hành vi độc ác với Diệp Phức Ngọc lên một cô gái khác. Nguyên chủ cũng có ước nguyện đừng để Ngũ Hưng Quốc hãm hại những cô gái khác.

Điều ước này có chút phiền phức, nếu hạ độc gi ết chết Ngũ Hưng Quốc, người chết đương nhiên không thể cưới vợ rồi bạo hành gia đình. Nhưng vì chuyện đó còn chưa diễn ra, nên sẽ làm tổn hại công đức, con đường tu hành sẽ có trướng ngại.

Cho nên, cô phải nắm lấy điểm yếu khác của Ngũ Hưng Quốc, và cô đã có một số manh mối.

Ngũ Hưng Quốc còn giàu hơn nhiều những gì người ngoài biết, nên anh ta mới có thể thoải mái cho Diệp Hinh Ngọc vay hơn hàng chục nghìn nhân dân tệ trong những năm mà thu nhập bình quân đầu người hàng tháng chưa đến một trăm.

Mở một studio chụp ảnh để kiếm tiền, nhưng nguồn thu nhập chính không phải theo cách này. Tất cả tiền tiết kiệm của anh ta đều được gửi ở Bằng thành, chỉ sau khi nguyên chủ gả đến đó, trong một lần Ngũ Hưng Quốc đắc ý, quên đề phòng, cô mới viết hắn có hàng trăm nghìn nhân dân tệ tiết kiệm. Khi được hỏi, anh ta chỉ nói Bằng thành là mảnh đất vàng, kiếm tiền rất dễ, chú của anh ta lại rất tốt, còn cho anh ta thêm tiền vất vả.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, anh ta đã kiếm được một số tiền lớn, nhưng lại không làm tiếp, tuổi còn trẻ đã về huyện thành nhỏ mở một studio chụp ảnh.

Trong thời đại này, những ngành nghề công nghiệp trục lợi ít nhiều đều liên quan đến "màu xám", cô cũng muốn biết anh ta kiếm tiền bằng cách nào.

Còn làm thế nào để thuyết phục cha Diệp mẹ Diệp đồng ý cho cô đến Bằng thành, A Ngư cau mày, bây giờ đi du lịch xa cũng không phải là chuyện nhỏ.

...

“Bán hết rồi?!” Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi bực bội vỗ chân, hôm nay được phát lương, anh ấy muốn mua nửa con vịt kho và một cân cá chiên giòn để khao người nhà, cả nhà đều mong được ăn mấy món này, thế mà lại bán hết rồi!

"Tiểu Diệp à, các người phải chuẩn bị nhiều hơn một chút chứ, nào có chuyện có tiền mà không muốn kiếm chứ."

Diệp Hoằng Dương vui vẻ cười nói: "Ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị nhiều hơn."

"Ngày mai anh để lại cho tôi nửa con vịt khó đó, tan làm tôi sẽ đến lấy."

Bình Luận (0)
Comment