Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1957

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trước kia Trình Mộ làm sao có thể nói loại lời này, Khúc Ngạn cảm thấy Trình Mộ bị Sơ Tranh làm hư.

Đáy mắt ứ đọng tầng tầng khói mù, cậu ta trầm mặc xuống, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Trình Mộ thử giãy dụa, nhưng thứ trói hắn vòng qua chỗ ngồi, cố định cả người hắn và chỗ ngồi vào cùng một chỗ.

"Cậu muốn mang tôi đi đâu?"

Khúc Ngạn nghe thấy câu này của Trình Mộ, thần sắc u ám thu vào: "Đi đến nơi chỉ có chúng ta."

"Cậu điên rồi!"

"Anh, em là bị anh bức điên."

Trình Mộ: "..." Tim đau thắt.

Đều do cha hắn!!

Nếu không phải ông ta đột nhiên lấy người phụ nữ kia, thì sao lại đưa tên thần kinh Khúc Ngạn này tới chứ.

"Khúc Ngạn, giới tính của chúng ta không thích hợp! Tôi không thích đàn ông, cậu làm những chuyện này có ý nghĩa gì?"

Khúc Ngạn cười một cái, thanh âm thả xuống rất thấp, gần như là thì thầm: "Anh, anh cũng chưa thử qua, làm sao biết chứ?"

Trình Mộ: "..."

Hắn đương nhiên biết!

Người hắn thích chỉ có cô gái kia!!

"Anh, đừng lộn xộn, làm anh bị thương sẽ không tốt." Khúc Ngạn nhắc nhở Trình Mộ.

Trình Mộ: "..."

-

Xe chạy như bay về phía trước, cảnh sắc hai bên càng ngày càng hoang vu.

Trình Mộ không nói gì, nhìn qua một mảnh tàn ảnh nối tiếp ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên mất tích, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Trong hôn lễ tân lang biến mất, những tân khách kia sẽ nghị luận về cô ra sao?

Ánh mắt Khúc Ngạn rơi vào trên kính chiếu hậu, khóe miệng nhịn không được cong lên: "Anh, tân nương của anh tới."

Trình Mộ sững sờ, nhìn từ cửa sổ xe ra ngoài.

Bên trong kính chiếu hậu có thể trông thấy xe dần dần tới gần, là chiếc xe hắn quen thuộc.

"Anh, anh còn chưa hiểu đủ nhiều về tân nương của anh nha."

"Có ý gì?"

"Khi em mang anh đi không kinh động đến ai cả, càng không thể nào có người đi theo em, cho nên, anh cảm thấy vì sao cô ta có thể bám theo nhanh như vậy?"

Vẻ mặt Trình Mộ khẽ biến.

Trong đầu không tự chủ được hiện lên một chút hình tượng, cô luôn có thể rất trùng hợp gặp được mình, hoặc là dưới tình huống mình chưa hề nói địa chỉ mà chuẩn xác không sai tìm được mình.

Trình Mộ quá thông minh, sao lại không hiểu đó có ý tứ gì.

"Cô ta và em là một loại người, đều không cho phép người khác làm bẩn anh, muốn chiếm hữu anh. Anh, anh có thể thích cô ta, vì sao không thể thích em?"

Biểu cảm của Khúc Ngạn rất là vô tội, giống như đứa bé không đòi được kẹo.

"Vậy thì sao..." Trình Mộ khẽ cắn môi: "Cô ấy đối với tôi mà nói là không giống, tôi nguyện ý... Bị cô ấy nắm giữ."

Nụ cười trên mặt Khúc Ngạn trong nháy mắt biến mất, tốc độ xe đột nhiên tăng lên.

Xe đằng sau tới gần, bắt đầu bắt kịp xe Khúc Ngạn, khoảng cách hai xe không ngừng bị rút ngắn.

Xe xuất hiện ở bên phía Trình Mộ, đã đi ngang hàng với ánh mắt hắn, Trình Mộ có thể trông thấy người trong chiếc xe kia.

Cô gái thần sắc lãnh đạm cầm tay lái, không có tức giận, không có gấp gáp, có chỉ là tỉnh táo.

Giống như núi lửa trầm mặc, yên lặng, không có ai biết lúc nào sẽ bộc phát.

Không biết có phải là phát giác được ánh mắt hắn hay không, cô gái đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua, sau đó Trình Mộ trông thấy cánh môi cô khẽ mở.

Cô nói: "Đừng sợ."

Khúc Ngạn phát hiện mình không vứt bỏ được Sơ Tranh, quyết định thật nhanh, tại giao lộ, đột nhiên rẽ ngang xuống khỏi cao tốc.

Mà xe của Sơ Tranh, bởi vì không kịp xuống, nên chạy về phía trước.

Khúc Ngạn khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Trình Mộ. Nhưng mà hắn phát hiện Trình Mộ thế mà cũng đang cười.

Khúc Ngạn không hiểu: "Anh, anh cười cái gì?"

"Khúc Ngạn, cậu biết vì sao tôi không thích cậu không?"

"Vì sao?" Khúc Ngạn hiếu kì.

"Bởi vì đáy mắt cậu có quá nhiều tính toán, làm cho người ta phản cảm."

Khúc Ngạn đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Cô ta không tính toán anh chắc?"

Trên người cô gái kia có khí tức giống như cậu ta, bọn họ căn bản chính là cùng một loại người.

"Tính toán, nhưng cô ấy bày rõ tính toán ra trước mặt tôi, nói cho tôi biết, cô ấy muốn dùng tất cả biện pháp để có được tôi, chứ không phải giống như cậu, núp trong bóng tối, giống như con chuột, dùng thủ đoạn hạ lưu tới đối phó với tôi."

Khúc Ngạn: "..."

Khúc Ngạn cảm thấy Trình Mộ chính là có tiêu chuẩn kép.

Đều là tính toán, có gì không giống nhau!

Khúc Ngạn đạp cần ga, lái xe càng nhanh hơn, Trình Mộ bị cố định rất chắc, cũng không cần lo lắng bị ngã lung tung.

Rầm ——

Sơ Tranh đuổi theo tới!

Thân xe chấn động, đầu xe bị đâm đến lệch ra chín mươi độ, đâm về phía hàng rào bên cạnh.

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Trước mắt Trình Mộ vẫn choáng váng vài giây, Khúc Ngạn phản ứng lại cực nhanh, ổn định thân xe, thừa dịp trước khi chiếc xe kia đụng vào còn chưa có phản ứng, cấp tốc chạy về phía trước.

Rầm!

Chiếc xe đằng sau sát qua bên cạnh, bức xe của Khúc Ngạn qua một bên.

Ánh mắt Khúc Ngạn ngoan lệ, muốn thoát khỏi kiềm chế của Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh kẹp chặt đến sít sao, cũng ỷ vào chiếc xe kia của cô chất lượng tốt, liều mạng ép xe của cậu ta sang bên cạnh.

Khúc Ngạn tức muốn chết, cô không sợ xe lật ra, Trình Mộ cũng sẽ bị tổn thương sao?

"Xem ra tân nương đối với anh cũng không quan tâm nhiều, cô ta còn không sợ anh bị thương." Khúc Ngạn còn có tâm tình nói chuyện với Trình Mộ.

Trình Mộ giữ yên lặng, không đáp.

Chính là vào khoảng trống này, Khúc Ngạn cảm giác lực đạo ở thân xe buông lỏng, cậu ta nhìn sang bên cạnh, xe của Sơ Tranh thế mà lại chậm xuống, lại cùng cậu ta giữ vững khoảng cách.

Khúc Ngạn không có nhiều thời gian đi xoắn xuýt vì sao cô lại chậm lại, nắm lấy cơ hội tranh thủ thời gian chạy.

Người phụ nữ này còn hung ác hơn trong dự liệu của cậu ta nhiều.

Ngày hôm nay không phải cậu ta mang Trình Mộ đi, chính là mình nằm ở chỗ này.

Khúc Ngạn làm tốt chuẩn bị liều mạng một lần.

Mãi đến khi sắp không thể nhìn thấy nữa, chiếc xe đằng sau mới đuổi theo, mà lần này căn bản không cho Khúc Ngạn cơ hội, trực tiếp đâm xe của cậu ta đến mất cân bằng, sau khi đụng vào hàng rào phía trước, thì trực tiếp lộn xuống.

Trong nháy mắt khi xe lật ra khỏi hàng rào, đáy mắt Khúc Ngạn đều là không thể tin.

Làm sao cô dám!

Sao cô có thể!

-

Sơ Tranh mở cửa xe xuống dưới, giẫm lên cỏ hoang nhảy đến phía dưới.

Xe lật ở phía dưới, cực kỳ khốc liệt.

Sơ Tranh nhìn Khúc Ngạn bị kẹt ở ghế lái, còn có ý thức một chút, vòng qua cậu ta, kéo cửa tay lái phụ ra, kéo Trình Mộ hoàn hảo không chút tổn hại từ bên trong ra.

"Hù đến không?" Sơ Tranh ôm Trình Mộ.

Trình Mộ quả thật bị hù dọa, sắc mặt khó coi, Sơ Tranh ôm lấy hắn, hắn mới khôi phục một chút lý trí.

Sau đó liền kinh ngạc phát hiện trên người mình đến một chút trầy da cũng không có.

Sơ Tranh đỡ Trình Mộ đứng lên, còn thay hắn chỉnh lý quần áo trên người: "Em bảo vệ được anh, mặc kệ em làm gì, anh đều có thể tin tưởng em."

Trình Mộ mặc một thân âu phục trắng như tuyết, phía sau là xe bị đâm đến không còn hình dạng, cùng với một thân của hắn hình thành đối lập rõ ràng.

Trình Mộ sững sờ nhìn người trước mặt, thật lâu sau thở ra một hơi: "Ừ."

Cho tới bây giờ cô chưa từng làm cho mình thất vọng, không phải sao?

Sơ Tranh dẫn Trình Mộ đi lên, khi đi ngang qua Khúc Ngạn bên kia, Sơ Tranh hơi dừng lại: "Khúc Ngạn, nếu như hắn không phải là người của tôi, thì tôi sẽ không quản anh làm gì, nhưng hắn là của tôi, cho nên anh không thể đụng vào hắn."

Trước đó Sơ Tranh cũng đã nói, cô và Khúc Ngạn kỳ thật không có gì khác biệt.

Cô ỷ vào chỉ là người này thích cô.

Khúc Ngạn bị thương không nhẹ, lúc này không thể động đậy, trên mặt và khóe miệng đều là máu, trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, cuối cùng chuyển thành cười to.

*

【 Nếu như thẻ người tốt không thích Tranh gia, thì Tranh gia cũng là biến thái. Nhưng Tranh gia và Khúc Ngạn vẫn có khác nhau, cô ấy trên cơ bản sẽ không ở dưới tình huống thẻ người tốt không làm gì cả, mà thật sự làm ra chuyện gì phát rồ. Cho dù thẻ người tốt chọc tức cô ấy, đa phần Sơ Tranh cũng chỉ hờn dỗi một mình, sẽ không ra tay với thẻ người tốt. Những vị diện trước, lần nào cũng là thẻ người tốt tự chuẩn bị đạo cụ kỹ càng, Sơ Tranh mới thuận thế mà làm, nhưng rất nhanh liền thả người ra. 】
Bình Luận (0)
Comment