Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1679

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ân Thận nói không ăn gì thì sẽ không ăn gì, một ngày cũng không ăn chút gì cả, ngay cả một ngụm nước cũng không uống.

Cẩm Chi nói gì cũng vô dụng.

Hắn chỉ nói một câu, muốn gặp Sơ Tranh.

Cẩm Chi báo cáo những lời này cho Sơ Tranh, lúc ban đầu Sơ Tranh không có phản ứng, đến tối nghe nói hắn còn không ăn gì cả, lúc này mới ngồi không yên, đi qua nhìn hắn.

Thật sự chết đói, người phiền phức vẫn là cô.

A!

Thật phiền!

-

Ân Thận vẫn duy trì tư thế kia, ngồi dưới đất.

Sơ Tranh thấy rất may mắn vì mình có dự kiến trước, trên mặt đất đều trải thảm nhung.

Ân Thận nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, đại khái tưởng là Cẩm Chi, nhìn một chút liền nghiêng đầu đi, nhưng một giây sau lại xoay trở về.

Một ngày không uống nước, cánh môi Ân Thận khô nứt, hắn hơi há miệng ta: "Tiểu Sơ."

Thanh âm rất thấp, rơi ở bên tai, không khỏi cảm thấy hắn có chút tủi thân.

Hắn quay người, nắm lấy lan can: "Tiểu Sơ, ta rất đói."

Sơ Tranh cảm thấy Ân Thận chính là một kịch tinh, tốc độ trở mặt có thể so với lật sách.

Nhưng cô có cách nào đâu?

Còn không phải chỉ có thể cưng chiều thôi sao.

Sơ Tranh đứng cách lan can, ngữ điệu lãnh đạm: "Đói còn không ăn?" Đói thì ăn, đạo lý mà đứa trẻ nhỏ cũng hiểu, chàng còn cố ý để bị đói, bây giờ còn dám hô đói với ta, sao không đói chết chàng luôn đi chứ! Tức giận!

Lông mi Ân Thận rủ xuống: "Tiểu Sơ ném ta ở đây, ta ăn không vô."

Trên mặt Ân Thận rõ ràng không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy đối đãi với hắn như thế, là hành vi rất quá đáng.

Lúc này hắn đưa ra bất cứ yêu cầu gì, ngươi cũng phải thỏa mãn hắn.

Đáng tiếc...

Sơ Tranh cũng không phải hôn quân thấy sắc liền mờ mắt.

Sơ Tranh mặt lạnh, cầm chìa khoá mở khóa đi vào, Cẩm Chi vừa vặn đưa đồ ăn vào.

Sơ Tranh kéo Ân Thận từ dưới đất lên, ôm hắn đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, coi như Ân Thận gãy tay, kiên nhẫn đút từng ngụm cho hắn ăn.

Trước khi đi Cẩm Chi nhìn một chút, cảm thấy cảnh tượng này quá kinh dị.

Người bên ngoài biết vị đại nhân hỉ nộ vô thường, nói một không nói hai của bọn họ, lúc này có bộ dạng như vậy, có thể bị hù chết không.

Người bên ngoài bây giờ đang tìm Ân Thận khắp nơi.

Từ sau khi Ân Thận mang Sơ Tranh vào tòa nhà, vẫn không thấy ra.

Lúc đầu bọn họ không dám tiến vào, nhưng mắt thấy sắc trời tối xuống, Ân Thận vẫn chưa đi ra, người trong cung còn tới thúc giục, bọn họ đành phải nhắm mắt nhắm mũi đi vào.

Nhưng mà bên trong không hề có người nào.

Ngay cả bóng quỷ cũng không thấy được.

Ân Thận và Sơ Tranh cứ mất tích như vậy, chuyện này làm một đám người bị dọa sợ, đang tìm người khắp nơi.

Đáng tiếc một ngày trôi qua, ngay cả một sợi tóc của Ân Thận bọn họ cũng không tìm được.

Chuyện này không gạt được, rất nhanh đại thần trong triều đều biết Ân Thận mất tích.

Ân Thận mất tích, đại thần trong triều cũng không dám vọng động.

Bọn họ sợ Ân Thận thả dây câu cá.

Hoàng đế phái người điều tra toàn bộ hành trình.

Đường phố Hải Đường là đối tượng trọng điểm điều tra.

Chỗ của Sơ Tranh tự nhiên cũng khó thoát được, khi Cẩm Chi mở cửa cũng kinh hồn táng đảm, còn phải làm bộ kinh ngạc và khẩn trương "gia chủ nhà ta mất tích cùng chủ tử các ngươi".

Cẩm Chi cảm thấy về sau mình không làm nghề này nữa, thì có thể đi hát hí khúc.

Đáy lòng Cẩm Chi hoảng chết đi được, sợ những người này lục soát gian phòng kia.

-

Căn phòng nhốt Ân Thận, lúc này cửa phòng mở ra, Ân Thận nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, đang đi về phía bên này.

Hắn mất tích thời gian dài như vậy, cũng nên phái người đến lục soát rồi.

Ân Thận quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Nàng không sợ bọn họ trông thấy ta ở đây?"

"Nhìn không thấy, chàng yên tâm." Sơ Tranh không ngẩng đầu nói.

Ân Thận nhíu mày.

Bên ngoài có người đi ngang qua, cửa phòng mở rộng, nhưng đối phương thật giống như không nhìn thấy, trực tiếp đi qua cửa.

Ân Thận nhướn mày.

Một người là sơ sẩy, hai người là trùng hợp, vậy ba bốn người thì sao?

Những người đi qua cổng, không ai nhìn về phía bên này.

Giống như nơi hắn ở, ở trong mắt những người kia, là một bức tường kín...

Bên hông Ân Thận đột nhiên xiết chặt, hắn bị người ôm lấy từ phía sau: "Nhìn đi, ta nói bọn họ không phát hiện được chàng."

Ân Thận: "..."

Một chút vui mừng cũng không có.

Người điều tra không tìm được người, đã bắt đầu rút lui ra ngoài.

Cẩm Chi đi bên cạnh một nam nhân, vừa vặn đi ngang qua ngoài cửa.

Nam nhân kia không phải ai khác, chính là vị tướng quân lúc trước tới bắt Sơ Tranh kia.

Tướng quân đi tới cửa đột nhiên dừng lại, sắc mặt Cẩm Chi đều cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục, đưa ra chất vấn: "Rốt cuộc đến khi nào các ngươi mới tìm thấy tiểu thư nhà ta?"

Ánh mắt tướng quân nhìn vào trong phòng.

Ân Thận thậm chí đã cảm thấy mình đối diện với ánh mắt tướng quân trong nháy mắt, nhưng mà tướng quân căn bản không phải đang nhìn hắn.

Sơ Tranh nói bên tai hắn: "Chàng có thể gọi hắn thử xem."

Ân Thận: "..."

Nhìn cũng không nhìn thấy, có thể nghe thấy sao?

Ân Thận không biết Sơ Tranh dùng cách gì, nhưng đây tuyệt đối không phải thủ pháp bình thường.

Tướng quân bên kia rất nhanh dời mắt, chỉ vào bên này hỏi Cẩm Chi: "Đằng sau tường này là cái gì?"

"Không phải mới dẫn tướng quân đi xem qua đó sao?" Cẩm Chi cau mày: "Chỉ là gian phòng chứa tạp vật."

Thịch thịch thịch...

Nhịp tim Cẩm Chi đập như sấm.

Tại sao nàng lại phải tiếp nhận những chuyện này, quá khó.

Tướng quân ngờ vực nhìn vài lần, vừa rồi Cẩm Chi dẫn hắn ta vào từ một hướng khác, nhưng cảm giác gian phòng kia cũng không phải rất lớn.

Nhưng đi một vòng lại phát hiện kiến trúc của không gian này chắc hẳn rất lớn...

"Tiểu thư mất tích ở chỗ các ngươi, rốt cuộc là thế nào?"

"Tiểu thư nhà ta có thể xảy ra chuyện gì không."

"Lúc nào các ngươi mới có thể tìm được người?"

Vấn đề của Cẩm Chi liên tục nện xuống, tướng quân đành phải thu tầm mắt lại ứng phó với nàng: "Chúng ta cũng đang tìm Thiên Tuế đại nhân..."

Tướng quân và Cẩm Chi dần dần đi xa.

Ân Thận phun ra một ngụm trọc khí, giơ tay đẩy cánh tay Sơ Tranh đang đặt bên hông mình ra: "Vì sao hắn không nhìn thấy ta?"

Đây là năng lực mà người bình thường có thể làm được sao?

Sơ Tranh nâng tay, đáy mắt Ân Thận có ánh sáng tán loạn mà qua, hắn nhìn kỹ lại, phát hiện cổng bị che kín bằng dây nhỏ tinh mịn màu bạc.

Ân Thận: "..."

Có thể hắn gặp phải yêu quái rồi.

Ân Thận hít sâu: "Nàng định giam giữ ta tới khi nào?"

"Trước đó chàng định giam giữ ta bao lâu?" Sơ Tranh hỏi lại.

"..."

Ân Thận lập tức trầm mặc xuống, sắc mặt hắn có vẻ hơi khó coi.

"Ân Thận, đừng làm ra bộ dáng như vậy, ta chỉ làm chuyện mà chàng muốn làm thôi."

Ân Thận miễn cưỡng cười cười: "Nàng sẽ không để ta đi ra ngoài thật sao?"

Sơ Tranh không đáp.

Ân Thận cũng không hỏi lại: "Cũng tốt, ta mệt mỏi quá rồi."

Thanh âm của hắn rất thấp, nói xong cũng đi về phía giường bên kia, mặc nguyên y phục nằm lên trên đó.

Nửa đời trước của hắn phải giãy dụa trong vũng bùn, bất cứ người nào cũng có thể giẫm lên hắn một cước.

Sau khi bò lên trên cao, vẫn có vô số người muốn kéo hắn xuống, lại giẫm thêm mấy cước.

Cuộc sống như vậy là cuộc sống mà hắn muốn sao?

Không phải.

Nhưng hắn không có cách nào, hắn đã ở nơi đó, cao cao tại thượng đứng thẳng, trở thành một tấm bia ngắm.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, nam nhân co lại trên giường, không khỏi có chút cô tịch, như đứa trẻ nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Sơ Tranh thở ra một hơi, giơ tay lên, cửa phòng tự động đóng lại.

Cô đi qua phía giường, cởi giày đi lên, ôm lấy người.

"Ân Thận, ta ở đây."
Bình Luận (0)
Comment