Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 286

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ngân quang hiện lên trong không khí, bốn người đột nhiên phát hiện, xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã phủ kín những sợi dây nhỏ màu bạc, có lưu quang lướt qua trên từng sợi dây, lãnh ý lan tràn.

Mà nữ tử kia cũng không phải đứng ở nơi trống rỗng, cô đứng trên trận đồ hình sao năm cánh do ngân tuyến đan xen mà thành.

Đây là huyền khí sao?

Không đúng!

Nếu là huyền khí thì sao bọn họ lại không cảm giác được chút nào?

Đáy lòng bốn người vô cùng sợ hãi, mắt thấy Thiên Cẩm Thử sắp đoạt tới tay, bọn họ lại không nguyện ý từ bỏ.

Không phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao, bốn người bọn họ còn sợ một mình cô chắc.

Nghĩ như vậy, bốn người lại tự tin.

"Chi chi —— "

Thiên Cẩm Thử bị xem nhẹ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh kia vạch phá bầu trời, toàn bộ thiên địa đều vì nó mà run rẩy.

Lực lượng bàng bạc phát ra từ trên người Thiên Cẩm Thử, trên người nó lộ ra một tầng ánh sáng trắng, lông mao nhìn qua càng mềm mại.

"Nó... nó thăng cấp rồi!"

"Sao lại nhanh như vậy được!!"

Đôi mắt đỏ như lửa của Thiên Cẩm Thử nhìn chằm chằm vào bốn người phía dưới, nó giơ móng vuốt lên, rồi bỗng nhiên vỗ xuống.

"Chạy!"

Thiên Cẩm thử xoay người mà lên, ngân tuyến bốn phía lập tức thối lui, nhường lại vị trí cho nó.

Mấy nam nhân bị Thiên Cẩm Thử đuổi chạy đầy đất, lúc trước bọn họ còn có thể hợp lực đối phó nó, còn bây giờ ngay cả đánh trả bọn họ cũng không làn được

Sau khi Thiên Cẩm Thử thăng cấp... vậy coi như là Thần thú!

Thiên Cẩm Thử tất nhiên rất muốn giết chết mấy tên tiểu nhân ghê tởm này, lại còn muốn moi trái tim của nó, ghê tởm đến cực điểm!

Thiên Cẩm Thử hạ móng vuốt một cái, rất nhanh ấn chết mấy người này.

Thân thể nó bỗng nhiên thu nhỏ, Sơ Tranh chỉ vừa nháy mắt một cái, liền không thấy bóng dáng Thiên Cẩm Thử đâu nữa.

Sơ Tranh: "..."

Ta còn chưa sờ cái nào đâu!

Sơ Tranh rơi xuống mặt đất, đi đến nơi Thiên Cẩm Thử biến mất, dưới đất là mấy cái hố to bị Thiên Cẩm Thử nhấn ra, bên trong còn có mấy người bẹp lép như tờ giấy...

Quá đáng thương.

Những người này không biết có lai lịch gì, nhưng lại có thể giấu diếm tiến vào bí cảnh.

"Chi chi chi..."

Thanh âm rất nhỏ từ bên chân truyền đến.

Sơ Tranh cúi đầu xem xét, một đám lông xù như còn mèo nhỏ đang ngồi ở đó, toàn thân màu vàng, con ngươi màu đỏ rực đang nhìn cô, mang theo vẻ dò xét và tìm tòi nghiên cứu.

Dáng dấp của Thiên Cẩm Thử cũng không giống con chuột, mà càng giống Hamster hơn, tròn vo, đặc biệt đáng yêu.

Sơ Tranh: "..."

Rất, rất mềm mại!

Muốn sờ...

Muốn sờ sờ...

Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ trên người, ngồi xổm xuống ôm nó lên, sờ từ lưng đến tận cái đuôi.

Má ơi!

Cái xúc cảm này!

Cái độ mềm mại này!

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, đem Thiên Cẩm Thử toàn bộ chà đạp một lần.

Chỉ cần cái này!

Ta có thể sờ một năm!

"Nhân loại, ngươi làm gì vậy!" Thiên Cẩm Thử bị sờ vô cùng mờ mịt, mang theo tâm tình bất mãn chất vấn.

"Ngươi biết nói chuyện?"

"Nói nhảm, ta hiện tại là Thần thú, biết nói chuyện thì có gì kỳ quái." Người ta lúc trước đã biết nói chuyện rồi! Nhân loại không có kiến thức, hừ!

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ngươi có thể biến lớn một chút không?" Cái này có chút nhỏ!

"..." Thiên Cẩm Thử trợn tròn mắt ồn ào: "Dựa vào cái gì chứ! Ngươi thả ta ra!"

Sơ Tranh làm sao mà chịu thả, nắm lấy nó sờ loạn một trận.

Thiên Cẩm Thử: "..."

Nhân loại sao lại đáng sợ như vậy chứ.

"Sao ngươi lại biến nhỏ như vậy, vừa rồi khí phách bao nhiêu."

"..."

Thiên Cẩm Thử tức giận đến mức quai hàm phồng ra, con ngươi đỏ như lửa phẫn nộ trừng lớn, nhìn vừa hung dữ lại vừa đáng yêu.

Nó muốn sao?

Nó muốn sao?

"Ngươi biến lớn một chút đi." Thừa dịp bây giờ không ai, muốn đi lên lăn một cái!

"Không." Thiên Cẩm Thử tức giận rống.

"Vì sao."

"..." Thiên Cẩm Thử liếc mắt, một hồi lâu mới hô hô nói: "Ăn quá no, tiêu hóa không tốt."

Nó vốn đã sắp thăng cấp, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Hỏa tinh ẩn chứa lực lượng khổng lồ, nó ăn một hơi mười cái, có thể không no sao?

"Ồ." Sơ Tranh bóp bụng nó.

"... Ngươi làm gì!" Thiên Cẩm Thử dùng móng vuốt nhỏ ôm bụng, một bộ dáng khuê nữ nhà lành bị đùa giỡn.

"Giúp ngươi tiêu hóa." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói.

"..." Nhân loại này sợ là kẻ ngu nha!

Vừa rồi Thiên Cẩm Thử đại triển thần uy, là lực lượng khi thăng cấp, nhưng bởi vì ăn quá nhiều, nên di chứng cũng lộ ra, Sơ Tranh ôm nó, nó cũng không có cách nào tránh ra được.

Trọng yếu nhất là khí lực của nhân loại này vô cùng lớn.

Ghê tởm!

Nó đây là mới thoát khỏi hang sói lại chui vào hang hổ rồi à.

"Nhân loại."

Đôi mắt Thiên Cẩm Thử xoay tròn.

"Ngươi muốn bảo bối không?"

"Không muốn." Không phải ngươi chính là bảo bối à, có ngươi rồi còn cần những thứ khác làm gì.

"..." Tại sao có thể có nhân loại không thích bảo bối! "Ta có thể dẫn ngươi đi tìm rất nhiều bảo bối, ngươi thật sự không muốn?"

"Loại hoa dại kia?" Ta cần hoa dại làm gì, lại sờ không dễ chịu như ngươi, không muốn không muốn.

Loại hoa dại kia... Loại hoa dại nào?

Một hồi lâu sau Thiên Cẩm Thử mới phản ứng được, Sơ Tranh nói hoa dại, hẳn là hoa Vân Diễm nó giao dịch trước đó.

Kia là hoa dại?

Kia có thể là hoa dại sao!

"Kia là hoa Vân Diễm!" Thiên Cẩm Thử gào thét: "Ngươi biết không! Rất quý giá!"

"Ồ."

Dáng dấp bình thường không có gì lạ như vậy mà còn rất quý giá, cũng là rất cố gắng rồi.

Thiên Cẩm Thử dụ dỗ không thành công, thở phì phò co lại thành một nắm, mặc cho Sơ Tranh đem mình vo tròn.

Chuột ở dưới mái hiên, cúi đầu thì cúi đầu!

Chờ nó tiêu hóa hết những cái hỏa tinh kia, sẽ cho nhân loại này đẹp mặt, hừ!

Sơ Tranh cất Thiên Cẩm Thử, tâm tình vô cùng tốt đi nhặt hoa dại về, dù sao cũng là dùng tiền mua.

...

Sơ Tranh lạc khỏi đội ngũ, cô cũng lười đi tìm.

Dù sao cô cũng không phải là đại hoàng nữ.

Cho nên không cần thiết phải chạy qua bên kia tìm phiền toái.

Bí cảnh này vô cùng lớn, Sơ Tranh không phân biệt được đông tây nam bắc, đi loạn trong bí cảnh.

Trên thực tế cô càng muốn yên lặng đợi một chỗ, yên tĩnh sờ lông chuột chờ đến khi kết thúc.

Nhưng mà đợi ở một chỗ sẽ gặp phải đủ các loại huyền thú loạn thất bát tao, những huyền thú này nhìn thấy người liền bạo phát, không thèm chào hỏi câu nào mà đã nhảy vào công kích, có chút phiền.

"Ngươi ăn không?" Sơ Tranh chồng chất một đống hỏa tinh trước mặt Thiên Cẩm Thử.

Thiên Cẩm Thử trợn mắt trừng một cái: "Không ăn!"

Nhưng móng vuốt lại đem hỏa tinh chiếm làm của riêng.

Bây giờ nó không ăn, sau này ăn!

"Sao ngươi lại có nhiều hỏa tinh thế?" Thiên Cẩm Thử có chút hiếu kỳ, hỏa tinh cũng không phải tảng đá ven đường, tùy tiện nhặt là được.

Hỏa tinh phải trải qua dung nham trong núi lửa thiên chuy bách luyện, sau khi trải qua ngàn năm, mới có thể hình thành.

Thứ này mới thật sự là trân quý, bằng không thì nó đã sớm gặm hỏa tinh thăng cấp, hoa Vân Diễm so với hỏa tinh... thật đúng là hoa dại.

"Nhặt."

Vương bát đản cho, không khác gì so với nhặt.

"A, ngươi cũng dẫn ta đi nhặt nhặt."

"Vận khí của ngươi không tốt như ta."

"Ngươi xem thường người!"

"Ngươi không phải là người." Sơ Tranh thành khẩn nhắc nhở.

"..."

Thiên Cẩm Thử mỗi lần đều bị làm cho tức gần chết.

Ban đêm.

Sơ Tranh mang theo Thiên Cẩm Thử leo lên một cây đại thụ, Thiên Cẩm thử vừa mềm lại vừa ấm, Sơ Tranh ôm không buông tay, Thiên Cẩm Thử dùng bốn chân liều mạng đạp cũng không thể thoát khỏi ma trảo.

Tức chết chuột.

Rừng cây phía dưới vang lên tiếng "sàn sạt".

"Có người tới." Thiên Cẩm thử bỗng nhiên nói.

Thanh âm từ xa đến gần, nghe động tĩnh này, số lượng còn không ít.

"Ngươi muốn ăn bọn họ?"

Thiên Cẩm Thử: "..."

Nó biểu hiện muốn ăn thịt người lúc nào chứ?

Nó không có cái sở thích này!
Bình Luận (0)
Comment