Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2649

Edit: Assy

Beta: Sa Nhi

===========

"Trước đây ta đã từng xem một quyển sách cổ ở Tàng Thư các, có thể dẫn yêu khí ra."

Đệ tử bên cạnh: "Có thể dẫn ra thì không phiền phức như vậy."

"Không phải... Là dẫn yêu khí vào trong thân thể."

Minh Thương không hề nghĩ ngợi: "Để ta."

Đệ tử kia lắc đầu: "Tiên tôn, ngài không được, ngài vừa rồi không phát hiện sao? Linh lực của ngài vừa đi, những yêu khí kia liền chui vào cơ thể sư muội, căn bản là không có cách nào dẫn chúng ra."

"..."

Sơ Tranh vốn đang xem kịch, không nghĩ tới bọn họ nói nói, cuối cùng lại nói tới mình.

"Sư muội Sơ Tranh hẳn là có thể, ta nhớ thể chất nàng cũng rất đặc biệt..."

Sơ Tranh: "..." CMN!

Liên quan gì tới ta.

Trước khi bọn họ chạy tới, Sơ Tranh mang theo Cự Long, nhảy lên ngọn cây bên cạnh "Ta cự tuyệt."

Sau đó ngay trước mặt mọi người, hình bóng cô loáng lên mấy lần rồi biến mất giữa rừng núi.

Đám người: "..."

Đám người: "???"

Sơ Tranh chạy quá nhanh, không để chỗ cho bọn họ phát huy.

-

Sơ Tranh không đi xa.

Cô thấy Minh Thương rời đi một mình không biết làm gì, Thu Ỷ ở tại chỗ.

"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Nếu không thì chờ bọn họ tới vây công ta à?" Ta có ngu đâu!

Cự Long lại ợ một cái, "Ngươi không đánh được bọn họ sao?"

"Mất công." Đánh nhau vì Thu Ỷ, cô cảm thấy không thể, đánh Thu Ỷ thì còn có thể cân nhắc.

"..."

Cự Long muốn hỏi cô làm sao bây giờ, kết quả cô lại đi bộ về.

Minh Thương không ở đây, đám đệ tử này chỉ là hổ giấy, không dám làm gì cô.

Đám đệ tử kia thấy cô trở về thì trợn mắt nhìn.

"Sư muội Sơ Tranh, ngươi thật quá đáng?"

"Ta quá đáng thế nào?" Nói, nói cho rõ ràng!!

"Sư muội Thu Ỷ đã như vậy, ngươi lại thấy chết không cứu."

"Cũng không phải ta làm nàng ta bị thương."

Đám đệ tử rất kϊƈɦ động "Thế nhưng ngươi có thể cứu nàng..."

Sơ Tranh ngắt lời hắn: "Ta cũng không phải mẹ cô ta, sao phải cứu cô ta chứ? Sao các ngươi không đi mà cứu?"

Đệ tử kia cả giận nói: "Chúng ta muốn cứu cũng không có cách nào!"

Sơ Tranh: "Vậy ta có cách, các ngươi nguyện ý không?"

"???"

"..."

Khung cảnh đột nhiên tĩnh lặng.

Sơ Tranh nói tiếp: "Ta có thể giúp đưa toàn bộ yêu khí trong cơ thể nàng ta vào thân thể các ngươi, nàng ta sẽ nhanh chóng có thể nhảy nhót tưng bừng, vậy các ngươi ai nguyện ý?"

"..."

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không người nào đứng ra.

Có người còn do dự, nhưng những yêu khí này không giống yêu khí bình thường...

Tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên, "Chính các ngươi cũng không nguyện ý, dựa vào cái gì lại bắt ta cứu nàng ta? Mạng của ta thì không phải là mạng chắc?"

"..."

Sơ Tranh đi sang một bên ngồi xuống, không thèm để ý tới bọn họ nữa

Cự Long hiếu kì: "Ngươi thật sự có thể dẫn yêu khí ra à?" . Google ngay trang -- trumtru yen.n e t --

"Không thể."

"Vậy vừa rồi ngươi nói vậy...?" Cự Long trừng mắt.

Dù sao bọn họ cũng không biết, chính mình còn không làm được lại yêu cầu người khác, mặt mũi lớn thế à.

"Vậy vạn nhất có người nguyện ý thì sao?"

"Ta sẽ khiến hắn không nguyện ý." Sơ Tranh nói cực kỳ tự tin.

"..."

Trâu bò!

Không hổ là đại lão.

-

Bầu không khí giữa đám đệ tử môn phái có chút xấu hổ, không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đứng tách ra.

Không biết đã qua bao lâu, có một đệ tử đột nhiên đứng dậy, đi về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn.

Ngay khi hắn sắp tới gần Sơ Tranh, bầu trời sầm xuống, cuồng phong gào thét.

Rừng rậm bốn phía rầm rầm rung động.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đám người cảnh giác nhìn bốn phía.

Cuồng phong cuốn đám lá rụng bay lên không trung, mây đen đè trêи đỉnh đầu, khiến cho người ta có một cảm giác bị đè nén.

"Ta cảm thấy yêu khí." Cự Long nhỏ giọng nói, "Bà cô ơi, ta cảm thấy không ổn lắm, chúng ta chạy trước đi."

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn bốn phía.

Trừ những dị tượng này, cũng không có xuất hiện thứ gì kỳ quái.

"Sư huynh!"

Phía xa một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy một tên đệ tử bị cuốn lên không trung, khi nện xuống đã chỉ còn lại một đám mưa máu.

Sơ Tranh: "!!!"

Thứ gì mà lợi hại thế!

Nội tâm Sơ Tranh đã hoảng đến một đống.

"A —— "

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên lần nữa, đệ tử thứ hai biến thành một đám mưa máu giữa không trung, rơi xuống đám người phía dưới.

Sơ Tranh đưa tay dùng chỉ bạc làm thành một cái lồng phòng ngự, mưa máu bị chắn ở bên ngoài.

Đám đệ tử kia quây thành một vòng, bảo vệ Thu Ỷ ở giữa.

"Là người hay quỷ vậy, ngươi ra đây!!"

"Có bản lĩnh thì đừng trốn tránh!!"

"Quang minh chính đại mà đánh!!"

Câu nói này vừa dứt, Sơ Tranh liền thấy bọn họ hoảng sợ nhìn về phía nàng.

Sơ Tranh nheo mắt, quay đầu nhìn phía sau.

Một kẻ mặc áo choàng đen bọc kín người, ngay cả cọng tóc cũng không lộ, đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, áo choàng đen bị gió thổi bay phất phới, nhưng lại không lộ chút vết tích nào bên trong.

Người này...

Người kia nhẹ nhàng hạ xuống đất, trong nháy mắt chân hắn chạm đất, gió xung quanh ngừng thổi, mây đen trêи đầu cũng tan đi.

Cái đầu bị áo choàng bao phủ hơi nghiêng về phía Sơ Tranh, dường như đang nhìn cô.

Sơ Tranh lập tức làm dấu tay xin mời, lui về sau một bước, giao lại sân khấu, "Ta không quen bọn họ, mi cứ tùy ý."

Hắc y nhân: "..."

Đệ tử tông môn: "..."

"Quang minh chính đại?" Tiếng Hắc y nhân vô cùng êm tai, giống như tiếng suối róc rách trong núi "Chỉ bằng các ngươi?"

"Ngươi... Ngươi là ai?!"

Hắc y nhân hiển nhiên cũng không muốn cho một đám không biết là ai mình là ai, hắn hơi đưa tay, dưới áo choàng đen xuất hiện một bàn tay trắng đến quá mức, là... kiểu trắng bệch như bị bệnh.

Ngón tay hắn chỉ về phía bọn họ, "Giao tên trộm ra đây."

"Trộm... trộm cái gì?"

Ai trộm đồ của hắn?

Tên này chui ra từ đâu vậy!?

Hắc y nhân hiển nhiên không muốn nói nhảm, thân thể lao về phía trước, cuồng phong lại xuất hiện, mây đen hội tụ trêи đỉnh đầu.

Đệ tử tông môn vốn không phải đối thủ của Hắc y nhân, từng đám từng đám sương máu nổ tung trong không khí.

Mắt thấy Hắc y nhân đã chuẩn bị tới gần Thu Ỷ, hắn bỗng nhiên lui về sau, ngẩng đầu nhìn thoáng lên không trung, quay người lao về phía Sơ Tranh, bắt lấy cánh tay cô.

"Muốn cứu nàng ta thì mang đồ của ta đến đổi!"

Trước mắt Sơ Tranh bị khói đen che phủ, mọi âm thanh lập tức biến mất.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, đợi tới lúc ánh sáng xuất hiện, cô phát hiện mình đang đứng trong một sơn động.

Hắc y nhân ấn cô lên ghế, vung tay, dây thừng tự động quấn lên.

"Thấy ngươi thức thời như thế, yên tâm, chờ bọn chúng mang đồ của ta tới, ta sẽ thả ngươi."

"Ta nói rồi, ta và bọn họ không thân." Sơ Tranh rất bình tĩnh tiếp nhận đãi ngộ của mình lúc này.

Đây cũng chính là thẻ của cô, đổi thành kẻ khác thì đã sớm chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

"Ngươi tưởng ta mù chắc?" Hắc y nhân hừ lạnh, "Ngươi rõ ràng đi cùng với bọn chúng!"

Sơ Tranh: "Ta không phải..."

"Ngươi bớt nói nhảm đi." Hắc y nhân không muốn nhiều lời với cô, "Thành thật đợi đó đi."

Sơ Tranh: "..."

Ta thật sự không phải.

Trong sơn động còn có không gian, Hắc y nhân nói xong cũng đi vào bên trong.
Bình Luận (0)
Comment