Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 232

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nửa năm này của Sơ Tranh đại khái chính là ——

Phá sản, cướp mối làm ăn của Thịnh Đình, phá sản, cướp mối làm ăn của Thịnh Đình...

Thịnh Đình dưới sự đập tiền cướp mối làm ăn của Sơ Tranh, cùng với Hắc Kim bên kia cố ý cướp đoạt địa bàn áp chế, có thể nói là có chút không ứng phó nổi.

Sơ Tranh thì còn tốt.

Cướp mối làm ăn xong là đi, không thèm lý luận lằng nhằng gì đó.

Nhưng Hắc Kim thì không giống, hai bên thường xuyên phát sinh xung đột.

"Thịnh tiên sinh, cậu nói rất có lý, nhưng việc này tạm thời tôi không thể trả lời cậu được, chờ tôi suy nghĩ một chút, rồi sẽ trả lời cậu, thế nào?"

Thịnh Đình lễ phép gật đầu.

Người đàn ông lập tức mượn cơ hội chạy đi.

Trang Di kéo cánh tay Thịnh Đình, nhỏ giọng nói: "Đình ca, ông ta cố ý từ chối, lúc mới vào, em đã nhìn thấy ông ta nói chuyện với Liễu Tam Nhi."

Thịnh Đình làm sao mà không nghe ra là đối phương đang qua loa với mình.

Phiền muộn uống một ngụm rượu, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một người từ ngoài cửa đi vào.

Cô gái mặc một bộ váy dài, tóc uốn xoăn buông thả sau lưng, theo làn váy của cô xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng.

Váy dài được thiết kế lộ vai, vừa vặn có thể phô bày bờ vai và xương quai xanh xinh đẹp của cô.

Cô giống như gốc tuyết liên trên núi băng, lạnh lẽo lãnh diễm.

Cô vừa tiến vào đã thu hút không ít sự chú ý của người khác, thậm chí có người còn tiến lên chào hỏi cô.

Trang Di hận đến ngứa răng.

Mỗi lần cô gái kia xuất hiện, thì kiểu gì ánh mắt Thịnh Đình cũng sẽ rơi trên người cô.

Rốt cuộc cô có gì tốt chứ?

Trang Di nhéo lòng bàn tay, ủy khuất kêu một tiếng: "Đình ca."

Thịnh Đình thu tầm mắt lại, kéo Trang Di đi về một hướng khác.

...

Sơ Tranh ứng phó xong những người kia, một mình đi lên sân thượng thông khí.

Sân thượng rất lớn, trưng bày đủ các loại thực vật, cách ra không ít không gian nhỏ.

"Giang Dã cũng muốn tranh với Liễu gia chúng ta, nếu không phải khoảng thời gian này hắn vẫn luôn trốn tránh, thì Liễu gia đã sớm giải quyết hắn rồi."

"Yên tâm, tôi hiểu rõ rồi, nhất định sẽ không để hắn lấy được."

"Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, bên kia vẫn đang chờ."

Trong góc tối có một người bước ra, vẫn chưa kịp cúp điện thoại, thì đã đối diện với ánh mắt thanh lãnh của nữ sinh.

Ánh trăng chiếu vào đáy mắt cô, như trải đầy trong mắt những vầng sáng lạnh lẽo.

...

Trong phòng giương cung bạt kiếm, Liễu Tam Nhi và Giang Dã đều muốn ra tay, một người đàn ông ngồi ở bên khác có chút bấc đắc dĩ.

"Giang Dã, mày là tên phản bội!"

"Tùy ông thích nói gì thì nói." Đôi mắt Giang Dã mang theo lãnh ý: "Vì sao tôi lại rời đi, ông là người rõ ràng nhất."

Liễu Tam Nhi cười lạnh: "Lâm tiên sinh, nếu anh có mắt nhìn xa, thì nên chọn hợp tác với chúng tôi."

"Chuyện này..."

"Lâm tiên sinh, anh còn do dự gì nữa, bây giờ Giang Dã có cái gì? Chỉ bằng chút năng lực này của hắn, có thể so sánh với Hắc Kim sao?"

Lâm tiên sinh nhìn Giang Dã, lại nhìn Liễu Tam Nhi, rõ ràng đang nghiêng về phía Liễu Tam Nhi.

Liễu Tam Nhi đắc ý nhướn mày với Giang Dã.

Sau đó Liễu Tam Nhi lại tiếp tục đồng ý không ít thứ, làm Lâm tiên sinh càng động tâm hơn.

"Giang tiên sinh, mặc dù điều kiện của cậu rất tốt, nhưng mà..." Lâm tiên sinh biểu lộ mấy phần xin lỗi.

Liễu Tam Nhi dương dương đắc ý cười rộ lên.

Giang Dã nhìn chằm chằm vào Liễu Tam Nhi, không khí trong phòng lại trở nên khẩn trương.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Khuôn mặt hiền từ của một ông lão bị người đẩy vào.

Người đàn ông kia lập tức đứng lên, cung kính kêu một tiếng: "Ông nội."

Ánh mắt Giang Dã lại rơi trên người đẩy ông lão.

Sơ Tranh đẩy ông lão vào phòng, sau đó đóng cửa lại, ông lão cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi chính là tinh lực tràn đầy, mọi người khẩn trương như vậy làm gì, ngồi xuống ngồi xuống."

Không khí khẩn trương trong phòng lập tức tan rã.

Liễu Tam Nhi cảnh giác nhìn Sơ Tranh, không biết tại sao đột nhiên cô lại xuất hiện ở đây.

Nửa năm trước, bọn họ phái người đi, nhưng không ai làm gì được cô.

Lúc ấy Liễu gia không cho phép bọn họ tiếp tục đánh chủ ý lên người cô.

Nên nửa năm này cũng coi như bình an vô sự.

Hơn nữa bởi vì cô, nên Hắc Kim cũng coi như nhờ họa được phúc, kiếm được không ít chỗ tốt từ Thịnh Đình.

Giang Dã chỉ hơi sửng sốt, một lát sau liền thu liễm thân lệ khí kia, giơ lên nụ cười hờ hững: "Thịnh tiểu thư, đã lâu không gặp."

Thiếu niên vẫn là thiếu niên ngày đó.

Cong môi cười một cái là thế gian tuyệt sắc.

Người đàn ông đón lấy ông lão từ trong tay Sơ Tranh, đẩy ông ta lên phía trước thấp giọng nói vài câu.

Ông lão vẫn cười ha hả như cũ: "Liễu Tam Nhi, Liễu gia bên kia có con đường riêng, hoàn toàn không cần phải hợp tác với chúng tôi, chúng tôi miếu nhỏ không chịu được những người trẻ tuổi như các cậu giày vò."

"Lâm lão tiên sinh, ông phải suy nghĩ cho kỹ." Trong giọng nói của Liễu Tam Nhi lộ ra ý uy hiếp hết sức rõ ràng.

Ông lão mặt mũi hiền lành: "Tuy nói hiện tại tôi đã già, nhưng vẫn còn chưa chết đâu, Liễu Tam Nhi, ông nội của cậu còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy."

Liễu Tam Nhi nhíu mày: "Lâm lão tiên sinh, tôi chỉ hy vọng ông đưa ra lựa chọn chính xác."

Ông lão cười ha hả: "Thịnh tiểu thư ra giá, càng làm tôi động lòng hơn. Không bằng cậu nói chuyện với Thịnh tiểu thư đi?"

Liễu Tam Nhi: "..."

Nói cái gì mà nói?

Có ai có thể nói chuyện đàng hoàng với cô ta đâu.

Không đúng...

Lúc trước trên du thuyền, cô cứ như vậy mà giúp Giang Dã.

Tiền của hắn không nhiều bằng cô, đánh cũng đánh không lại.

Không hề cam tâm, nhưng cuối cùng Liễu Tam Nhi cũng chỉ có thể lửa giận ngập trời bỏ đi.

Lâm lão tiên sinh bảo Lâm tiên sinh đi chuẩn bị hợp đồng, Sơ Tranh ném hợp đồng cho Giang Dã.

Từ khi Sơ Tranh xuất hiện, Giang Dã chỉ cười cười với cô, sau đó liền cúi đầu xuống, bày ra tư thế việc này không liên quan đến mình.

Hợp đồng đột nhiên được ném qua, Giang Dã có chút ngốc: "Thịnh tiểu thư, làm gì vậy?"

"Ký."

"Tôi?"

"Không phải anh cần à?"

Hắn rất cần, nhưng...

Lâm lão tiên sinh cười tủm tỉm nhìn hắn, làm vành tai Giang Dã không khỏi nóng lên, nhịp tim cũng gia tốc.

Ánh mắt cũng không dám đặt lên người Sơ Tranh.

Cuối cùng Giang Dã vẫn ký tên.

Hai bên trò chuyện xong, Giang Dã như có lửa đốt dưới mông, đứng dậy rời khỏi gian phòng.

Chờ Sơ Tranh đi ra ngoài, thì Giang Dã đã không thấy tung tích.

Vật nhỏ đến một chút lương tâm cũng không có.

Giúp hắn, mà hắn lại báo đáp ta như thế sao?

Cho ta sờ sờ tóc một hồi cũng được mà!

Sơ Tranh rời khỏi tiệc rượu, cô vừa ngồi lên xe, thì cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra, thiếu niên ôm một bó hoa ngồi vào.

Hoa hồng đỏ tươi đẹp, nổi bật lên dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên.

Hắn nghiêng đầu cười khẽ: "Thịnh tiểu thư, anh còn thiếu em một đáp án, em nhớ chứ?"

"Đáp án gì?" Hình như vừa rồi cô chưa từng hỏi hắn câu gì mà? Chạy còn nhanh hơn thỏ!

Giang Dã: "..."

Cô đã quên!?

Giang Dã đưa hoa trong tay cho cô: "Thịnh tiểu thư, mặc dù hiện tại anh chẳng có gì cả, nhưng những thứ anh có thể có, đều nguyện ý cho em, cho nên, em đồng ý làm bạn gái anh được không?"

"Em có thể tùy tiện hôn anh không?"

Giang Dã gật đầu.

"Em có thể tùy tiện sờ đầu anh không?" Yêu cầu này nhất định phải tăng thêm!

"..." Vì sao mà cứ thích sờ đầu hắn vậy, đầu của đàn ông sao có thể tùy tiện sờ chứ?

Giang Dã hít sâu, gật đầu.

Sơ Tranh nhận lấy hoa.

Thiếu niên mỉm cười nghiêng người tới, hôn lên gò má cô.

"Muộn thế này mà còn mua được hoa, anh chạy bao xa?"

Sơ Tranh đột nhiên thật lòng hỏi.

Giang Dã: "..."

Bây giờ em nên hôn anh! Hôn anh này!!

Hỏi hoa làm gì!!

Hỏi hoa làm gì!

Có quan trọng không!
Bình Luận (0)
Comment