Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1920

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 40%. 】

【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】

Sơ Tranh đứng trong bóng đêm: "Có."

【 Đang giải mã mảnh vỡ thân phận... 】

【 Mảnh vỡ thân phận 4: Nhóm máu B 】

Sơ Tranh: "..."

Ta nhịn!

-

Vốn cho rằng sẽ tiếp tục, kết quả mở mắt ra liền phát hiện đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, Sơ Tranh còn sửng sốt một hồi lâu.

Giơ tay sờ sờ trên người một hồi.

Không bị kéo đi hoả táng, rất tốt.

Sơ Tranh rời giường rửa ráy mặt mũi, quay người đã nhìn thấy tiểu thư người giấy má đỏ như cao nguyên đứng phía sau cô.

Sơ Tranh giật mình: "Làm gì?"

Sáng sớm hù dọa ai đây!

Người giấy nhìn cô không chớp mắt, Sơ Tranh bực bội: "Đói đói đói, ta còn đói đây này, mi trừ ăn ra thì còn biết làm gì."

"Chủ nhân, ta cũng đói bụng." Người máy chân ngắn ló đầu ra từ sau lưng người giấy, bập bẹ la lối.

Sơ Tranh: "..."

Cút!

Một người máy như mi đói cái rắm!

Sơ Tranh đẩy người giấy ra, lựa lựa chọn chọn trên mặt bàn đặt đầy bình nhỏ kia, cuối cùng chọn ra hai cái, đổ Linh Phách bên trong ra, trực tiếp chụp lên trên người người giấy.

Linh Phách rất nhanh liền ẩn vào trong thân thể người giấy.

Độ cong của đôi môi đỏ thẫm trên mặt người giấy rõ ràng càng mở rộng hơn.

Sơ Tranh hoảng muốn chết, từ từ xuống lầu, ở phía sau cửa tìm ra một con người giấy khác, dùng biện pháp tương tự cho nó ăn.

Người máy loảng xoảng xuống lầu: "Chủ nhân, ngài không thèm đợi người ta một tí. Có phải ngài không yêu người ta nữa không, hay là ngài có người máy khác ở bên ngoài rồi?"

Sơ Tranh: "..."

"Cho ta xem tư liệu của Tinh Tuyệt." Sơ Tranh không thèm để ý đến người máy, bảo nó mở tư liệu của Tinh Tuyệt ra.

"Xem hắn làm gì nha." Người máy vừa hỏi vừa ném tư liệu ra trong không khí: "Cái này có gì đáng xem, chủ nhân ngài tìm cho người ta một thân thể cao lớn uy mãnh, người ta cũng có thể đẹp như vậy nha."

Sơ Tranh uy hiếp nhìn nó một cái: "Mi rất nhiều lời?"

Người máy hai tay vụng về làm dấu kéo khóa miệng mình lại, biểu thị mình không nói nữa.

Sơ Tranh dời ánh mắt, người máy lại nhanh chóng bù một câu: "Tiểu bạch kiểm có gì đáng xem!" Nói xong lập tức xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn về phía tư liệu hiện ra.

Họ và tên: Tinh Tuyệt

Giới tính: Nam

Quốc tịch: HG

Chòm sao: Song Ngư

Sinh nhật: Ngày 20 tháng 3

Nhóm máu: Nhóm máu B

...

Tin tức đã biết, trừ giới tính và nhóm máu thì hai cái còn lại đều không khớp, đương nhiên sinh nhật không khớp, chòm sao chắc chắn cũng không khớp, cho nên chỉ có thể coi là một cái...

Không phải hắn sao?

Dưới đáy lòng Sơ Tranh lại xách Vương bát đản ra mắng một trận, sau đó giẫm dép lào kia trực tiếp đi làm.

"Sơ Tranh tiểu thư?"

Hồ Thạc đại khái là cảm thấy Sơ Tranh tới làm sớm như vậy, giống như mặt trời mọc ra từ phía Tây vậy, hết sức ngạc nhiên.

"Tôi hỏi anh một vấn đề."

"Ngài hỏi đi."

"Sinh nhật của tiên sinh nhà anh là lúc nào?"

"20 tháng 3."

"..."

Đúng thật là 20 tháng 3.

Hồ Thạc kỳ quái: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài hỏi chuyện này làm gì?" Những tư liệu đơn giản này, trên mạng đều có thể tra được, hơn nữa trong tư liệu hắn cho cũng có.

"Không có gì."

Sơ Tranh đi không quay đầu lại.

Hồ Thạc nhìn trang viên, lại nhìn phương hướng Sơ Tranh rời đi, ngón tay di động qua lại trong không khí đến mấy lần.

Không phải!

Cô không phải tới làm sao? Sao lại đi rồi?

-

Người phụ trách nhà tang lễ là Bao Lỗi còn chưa tìm được, manh mối còn lại đều đứt mất, Vấn Tiên Lộ dường như bị bao phủ trong một tầng khói mù không nhìn thấy.

"Vạn Phi là do đám người bên nhà tang lễ giết, nhưng không phải bọn họ chuyển thi thể ra ngoài, vậy là ai làm?"

Liễu Trọng tập hợp người họp, tổng hợp lại chuyện gần đây một lần.

Mai Cơ núp ở nơi hẻo lánh nhất dựng thẳng lỗ tai con thỏ trong tay lên: "Nói cách khác, còn có một nhóm người nữa?"

Tạ Thời chống cằm, mũ hề nghiêng qua một bên: "Người giết Vạn Phi là một nhóm, vứt xác lại là một nhóm khác, cũng chính là hai nhóm người, vậy hai nhóm người này có mục đích gì?"

Tô Nghiêu giẫm lên ghế, có chút bá khí nói: "Đám người giết Vạn Phi kia, dựa theo lời Sơ Tranh tiểu thư nói thì là vì để cho càng nhiều sinh vật không biết sống nhờ hơn, trong tay bọn họ có một loại biện pháp, có thể làm cho thi thể cũng như người bình thường. Trước tiên mặc kệ mục đích làm vậy là gì, vậy đám người vứt xác thì sao? Bọn họ muốn làm gì?"

Khương Tam Trản ăn mặc phong cách tiểu lưu manh rõ ràng không thích hợp với loại công việc cần trí nhớ này, ngồi ở kia nhìn, xem mình như người đến dự thính.

Mỹ nhân bệnh tật Dạ Nguyệt Lê lật một quyển sách ra, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên là tư liệu của một chút sinh vật không biết.

Ngay khi mấy người nghĩ mãi mà không rõ, Sơ Tranh từ bên ngoài lắc lư tiến vào.

"Đều ở đây cả?"

"Sơ Tranh tiểu thư." Khương Tam Trản đứng dậy trước, nhường vị trí cho cô.

Sơ Tranh cũng không thèm để ý ngồi chỗ nào, rất tùy ý ngồi xuống, tiện tay ném đồ vật trong tay lên bàn.

"Những nơi này, đều đi xem một chút."

Trên mặt bàn chính là bản đồ của Kinh Nam Thành, phía trên dùng bút gạch ra không ít nơi.

"Sơ Tranh tiểu thư, đây là cái gì?"

"Nơi hai năm gần đây Linh trị dao động quá dị thường, đặc biệt là hai nơi này."

Sơ Tranh điểm vào hai điểm trong đó, một trong số đó là nhà tang lễ, mà một cái khác là một bệnh viện.

Đám người kia cần thi thể, nhà tang lễ và bệnh viện đều là lựa chọn tốt nhất.

Sơ Tranh cho ra chỉ thị mới, một đám người rất nhanh liền chia binh ra hai đường.

Bởi vì Liễu Trọng bị thương, dưới truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ, bị cưỡng chế ở lại trong tiệm.

Liễu Trọng: "Nha đầu, cháu cảm thấy chuyện lần này có nghiêm trọng không?"

"Không biết." Sơ Tranh đứng dậy, cái ghế ma sát với mặt đất, có tiếng động rất nhỏ, bàn tay cô chống lên mặt bàn, ghé mắt đối đầu với ánh mắt Liễu Trọng: "Nhưng mà, Vấn Tiên Lộ không phải nơi bọn họ muốn mạo phạm là mạo phạm được."

Giọng nói của cô gái không nặng không nhẹ, lại mang theo một loại lực lượng làm người ta tín nhiệm.

Liễu Trọng gật gật đầu: "Hi vọng mau chóng tra rõ ràng chuyện này."

Sơ Tranh không đáp, quay đầu rời đi.

Cô đi ra khỏi cửa hàng, khi nhìn về phía đường đi, vừa vặn trông thấy một mình Tinh Kiều đứng ở đối diện, trong tay bưng một quyển sách.

Tinh Kiều...

Sơ Tranh mặc niệm cái tên này mấy lần, quay người vòng qua đằng sau lên lầu.

Sơ Tranh lật khế ước của Tinh Kiều ra, cầm vào căn phòng nhỏ trước đó, cũng không biết qua bao lâu, Sơ Tranh mới đi từ bên trong ra, không có chút hình tượng nào đổ vào trong ghế sô pha.

"Tinh Kiều..."

Sơ Tranh thở dài.

Sao lại chọn vào ngay lúc này.

"Chủ nhân, ngài sao thế?" Người máy nhanh như chớp lăn lại đây, ngửa đầu nhìn người co quắp trên ghế sofa.

"Ta định đổi chủ nhân cho mi."

"A?" Người máy đần độn, quay đầu liền tung ra một câu: "Ngài muốn bỏ chồng vứt con rồi?"

Sơ Tranh: "..."

Học từ ngữ loạn thất bát tao từ đâu ra thế hả!

Ai là chồng, ai là con?

Người máy một mình gào kịch một vai nửa ngày, Sơ Tranh căn bản không để ý đến nó, cuối cùng đành phải không gào nữa, bập bẹ hỏi: "Chủ nhân, không phải ngài nói thật đó chứ?"

Sơ Tranh đập khế ước vào trước mặt người máy: "Đã báo hiệu rồi, chủ nhân tiếp theo của Vấn Tiên Lộ."

Khế ước rõ ràng không giống trước đó, trên trang giấy nhiều thêm rất nhiều hoa văn, tên Tinh Kiều cũng bị ẩn giấu đi.

Trước đó Sơ Tranh đã cảm thấy không thích hợp.

Tuổi tác của Tinh Kiều quá nhỏ, còn có màu sắc của ngọn lửa lúc trước cậu bé dùng cũng không đúng.
Bình Luận (0)
Comment