Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 156

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tất cả mọi người đều cả kinh

Nhưng mà người ở đây không động thủ, tiếng súng là từ bên ngoài truyền đến.

Ngoài sân bay, vô số zombie điên cuồng nhào đến, lít nha lít nhít, tựa như không nhìn thấy điểm cuối.

Phía trước zombie có một chiếc xe.

Tốc độ của đám zombie cực kỳ nhanh, chúng bổ nhào vào cửa xe, rồi bò lên trần xe.

Âm thanh bắn phá của súng đạn, liên miên giữa sân bay, cùng với tiếng gào thét của zombie, tất cả hình thành nên một phong cảnh đặc biệt của mạt thế.

Zombie ghé vào trần xe, có người thò đầu ra khỏi cửa xe nổ súng, zombie bị bắn rơi xuống.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc xe kia đã bị zombie bao phủ.

Zombie giống như thuỷ triều vọt về phía bọn họ.

"Rút lui!"

"Mau chạy đi!!"

Đám người lấy lại tinh thần gầm thét.

Lại nhìn sang một bên khác, thì thấy bọn người Sơ Tranh đã sớm lên xe, lúc này đã khởi động xe, vội vàng rời đi theo một hướng khác của sân bay.

Mọi người: "..."

Tốc độ của đám zombie này nhanh đến kinh người, những chiếc xe phía sau bị đuổi kịp thì hoàn toàn không có đường sống.

"Cô Sơ Tranh, phía trước không có đường!!" Bảo ca rống to một tiếng.

Phía trước là tường vây, đã đi đến điểm cuối rồi.

Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm, dùng sức đạp chân ga.

Người trong xe dồn dập nắm chặt đồ vật bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền.

Xe đụng vào tường, xuyên qua hoàn hảo không chút tổn hại.

Nhưng mà...

"A a a a!!!"

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

"Sắp rơi xuống biển rồi!!"

Bên ngoài sân bay này chính là biển lớn, bọn họ đâm ra ngoài, thì sẽ trực tiếp rơi xuống biển.

Cảm giác mất trọng lượng ào ào cuốn tới.

Mặt biển càng ngày càng gần.

Ầm!

Xe đụng vào cái gì đó, lắc lư một chút, nhưng không rơi vào trong biển.

Đám người phát hiện bọn họ thế mà lại đang ở trên đất bằng, nhưng nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ rơi xuống biển.

Đuôi xe hất lên một cái, làm đám người bị dán về một bên, giây tiếp theo lại bị ném trở về.

Rầm ——

Ầm ——

Ở phía xa xa có vật nặng rơi vào nước, tiếng nổ mạnh oanh tạc cả mặt biển.

Linh hồn nhỏ bé của đám người chậm chạp trở lại thân thể.

Không rơi xuống biển!

Cũng không có xe hủy người vong!

Quá tốt rồi!

Xe dừng ở một con dốc nối với mặt biển.

Hình như có chỗ nào không đúng nhỉ?

Mọi người nhìn thấy những chiếc xe bên kia không ngừng lao ra rồi rơi xuống biển.

Bọn họ đi từ bên kia đến bên này như thế nào được?

Vị trí của nơi này có hình dáng giống như con số 7, bọn họ quét ngang qua mặt trên của số 7, rồi dừng lại trên con đường dựng đứng này.

Coi như đứng ở góc số 7, thì khoảng cách từ đó đến đây cũng phải 500 mét, mẹ nó làm sao mà qua được đây thế?

Bay sao?

Năm trăm mét đó!!

Không phải năm mươi mét đâu!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô gái đang lái xe.

Cô gái xoa xoa cổ tay, sườn mặt căng cứng, ánh mắt thanh lãnh, đang nhìn đám zombie không ngừng nhảy xuống biển bên kia.

Hình ảnh đó thập phần doạ người.

"Mẹ! Zombie đều mẹ nó biết bơi lội rồi à?"

Trong xe, không biết có ai mắng một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị, tầm mắt của mọi người dồn dập tập trung về phía mặt biển.

Xe bị rơi xuống biển, nổ tan tành, nhưng vẫn còn một số người sống, đang nhanh chóng bơi vào bờ.

Phía sau là đại quân zombie dùng phương thức bơi chó truy kích, nhưng chúng bơi cả nửa ngày vẫn đảo quanh chỗ cũ, đâm vào đồng bọn đến mức đầu óc choáng váng.

"..." Bơi thật chậm.

Cũng có zombie đến cả bơi chó cũng không biết, trực tiếp chìm xuống nước.

"Cô Sơ Tranh, đi mau!"

Hạ Thành nhìn thấy một con zombie đã lên bờ, nhưng rõ ràng không phải bơi tới.

"Mẹ nó, bọn chúng đi trong nước!"

"Những con zombie này cũng thật ghê tởm!"

Zombie đã chết rồi, nên có ở trong nước hay trên đất bằng đều không có gì khác biệt, chúng không biết bơi, nhưng chúng có thể đi trong nước.

Quả thật là vô địch!

Có zombie phát hiện ra đi trong nước nhanh hơn so với bơi, cho nên thi nhau dồn dịp chìm xuống.

Sơ Tranh ghé vào cửa xe nhìn ra phía sau một chút.

Ninh Ưu và một ít người sống sót bơi vào bờ, cả người ướt sũng, chật vật không chịu nổi.

Sơ Tranh vươn tay ra, dựng thẳng ngón giữa, sau đó nổ máy xe, bỏ lại đám zombie phía sau.

Ninh Ưu nhìn thấy rõ động tác của Sơ Tranh, cả người đều tức đến muốn nổ tung.

Sơ Tranh, con tiện nhân này!

Bọn họ theo chân cô lao ra, khi phát hiện bên ngoài là mặt biển thì đã quá muộn, muốn phanh lại cũng không kịp, hơn nữa phía sau tất cả đều là zombie.

Nhưng xe của Sơ Tranh vẫn hoàn hảo, còn xe của bọn họ thì chìm xuống biển toàn bộ.

Sắc mặt Ninh Ưu cực kỳ khó coi nhìn lướt qua nơi bọn họ lao ra, khoảng cách xa như vậy, làm sao Sơ Tranh có thể đem xe đến đó được?

Dị năng sao?

Loại dị năng gì mà có thể làm được thế này chứ?

"Tiểu thư, đi mau!"

"A!"

"Zombie đến rồi!!"

...

Xe xông ra khỏi hàng rào phòng vệ, xoay vòng trên đường cái hai lần, rồi vững vàng tiến vào làn xe.

Sân bay bị bỏ lại phía sau, Dũng ca lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hít một hơi, chuẩn xác ngồi phịch xuống ghế.

"Anh tìm được lửa rồi à?"

"Tìm thấy một cái trên máy bay trực thăng." Dũng ca lấy ra một chiếc bật lửa bẩn thỉu, hào phóng đưa cho Bảo ca.

Bảo ca lắc đầu, hắn đã sớm bỏ thuốc, ngược lại Dịch Tiếu nhận lấy.

"Những con zombie vừa rồi..." Trong lòng Dịch Tiếu vẫn tràn đầy sợ hãi: "Tôi có cảm giác như chúng thông minh hơn là thế nào nhỉ??"

Cả lần trước ở cái thị trấn kia nữa.

Không chỉ một mình Dịch Tiếu có cảm giác như vậy, mà mấy người khác đều có, cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Cô Sơ Tranh, cô cảm thấy thế nào?"

"Ồ." Sơ Tranh tùy tiện đáp một tiếng, hiển nhiên là không thèm để ý.

"..."

Nhìn phong phạm đại tướng của người ta một cái đi này.

Bọn họ lo lắng gì chứ!

Dũng ca là một xã hội đen nên nhanh chóng trấn định lại, sau đó là Bảo ca có tiềm chất làm xã hội đen.

Dịch Tiếu và Hạ Thành lo lắng, không thể trấn định nổi.

Sơ Tranh lái xe một lúc, rồi nhường ghế lái lại, để bọn họ tự lái.

Bến cảng rất gần với sân bay, hơn nữa cũng không gặp phải zombie, nên rất nhanh liền đến được bến cảng.

Nơi này hiển nhiên đã từng bị người ta soát qua, nhưng những thứ kia quá nhiều, nên vẫn còn rất nhiều thùng hàng hoàn hảo không chút tổn hại.

Dũng ca dẫn đầu mở hai thùng hàng ra, bên trong là quần áo, lại là hàng hiệu quốc tế.

Hắn chọn hai cái mặc vào, phát hiện quá nóng, nên lập tức từ bỏ.

"Chỗ này có đồ hộp!" Âm thanh hưng phấn của Dịch Tiếu truyền đến từ sát vách.

Dũng ca lập tức chạy tới, bên trong thùng đựng hàng có mấy cái rương chồng lên nhau, trong đó đều là đồ hộp.

"Thời tiết nóng như vậy, thì còn có thể ăn được nữa à?" Hạ Thành ghé vào thùng đựng hàng nhìn.

"..."

Bên trong thùng đựng hàng đặc biệt nóng, giống y như cái lò nướng vậy.

Tâm trạng đám người vừa mới nhảy cẫng lên, thì lập tức bị Hạ Thành hất một gáo nước lạnh thấu tim, đến ngay cả động tác chuẩn bị kéo đồ hộp ra ăn một miếng trước của Bảo ca cũng dừng lại.

Bọn họ chỉ có thể chờ mong lương tâm của nhà máy chế biến thôi.

Dũng ca nhìn mọi người một cái, mở một hộp ra.

Hiển nhiên cái công ty chế biến này hoàn toàn không có lương tâm, đồ hộp đã không thể ăn được nữa.

"Gian thương!"

Ầm!

Âm thanh của vật nặng đập lên thùng đựng hàng vang lên.

Mấy người đang mặc niệm tập thể cho đồ hộp bên này, lập tức căng cứng thân thể, khẩn trương nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

Sơ Tranh cầm một cây côn sắt đứng bên cạnh, tiếng động vừa rồi, rõ ràng là do cô gõ.

Đám người: "..." Không thể hô một câu sao? Hù chết người.

"Ôi trời..." Bảo ca bị đồ trong thùng hàng bên cạnh làm cho chấn kinh: "Súng này!!!"

Dũng ca nhảy vào, bám lấy cái rương nhìn một chút, bên trong chẳng những có súng, còn có rất nhiều đạn dược và các loại vũ khí khác.

Cái thùng đựng hàng này được đặt bên trong góc, nếu như không phải Sơ Tranh mở ra, đoán chừng bọn họ đều sẽ xem nhẹ nó.

Mặc dù không biết là vị quan to nào lớn mật như thế, hoặc là nói là không biết phía chính phủ đang dự định làm gì... nhưng bất kể nói thế nào thì những vũ khí này, đối với bọn họ cũng giống như mưa đúng lúc hạn hán.

Đám người tìm một chiếc xe tải lớn ở bến tàu, bắt đầu hấp tấp chuyển vũ khí.

Sơ Tranh lại tìm thêm mấy cái thùng đựng hàng, trong đó phần lớn là những vật dụng hàng ngày vô dụng hoặc là xa xỉ phẩm, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tìm được một chút vật tư và nước.
Bình Luận (0)
Comment