Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1127

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đuổi tới phủ Minh chủ, bên trong đã loạn thành một đoàn.

Đám người vây Minh Tiện ở bên trong, chẳng biết tại sao Hàn Thê Thê cũng ở đây, lại còn bị thương, trên gương mặt xinh xắn là một mảnh tái nhợt.

Đứng chung một chỗ với Minh Tiện, cũng bị vây vào giữa.

Hai người ác nhân Giáp Ất mang theo giáo chúng, phần phật xông vào phủ Minh chủ, cấp tốc mở rộng vòng vây.

Người trong phủ Minh chủ rõ ràng không ngờ tới, lúc này sẽ có người xông tới.

"Người của Phạm Tiên giáo."

Có người nói một tiếng.

Không cần phải nói cũng biết, bởi vì có người khiêng cờ xí của Phạm Tiên giáo, giống như sợ người khác không biết bọn họ là Phạm Tiên giáo vậy.

Ác nhân Giáp Ất đứng ở phía trước, hai người tiếp nhận mấy ngày giáo dục ở thư viện nên phi thường có lễ phép: "Chào các vị đại hiệp."

Nhưng đám người lại bị hù dọa đến cả người nổi đầy da gà.

Giáo chúng của tà giáo này điên rồi sao? Thế mà lại đi vấn an bọn họ.

Tràng diện lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.

Giữa sân, Minh Tiện chống một thanh trường kiếm lạ lẫm, bạch y trên thân nhiễm máu, cũng không biết vết thương ở đâu.

Ác nhân Giáp Ất xuất hiện, thân thể Minh Tiện khẽ lung lay, ánh mắt cực nhanh quét qua đám người, không trông thấy bóng người quen thuộc kia, đáy lòng cũng không biết là may mắn hay là thất vọng.

Hàn Thê Thê đứng ở bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên người phụ thân nàng Khâu Nhạc Hà.

"Náo nhiệt như vậy à."

Thanh âm lạnh lẽo đánh vỡ mảnh trời đất tĩnh mịch này, lại làm cho đáy lòng Minh Tiện mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Đám người phía sau tách ra, cô nương dung mạo thanh lệ từ bên ngoài tiến vào, cô đứng trên bậc thang, không xuống, chỉ là giáo chúng tránh ra một lối đi cho cô, từ xa xa nhìn vào bên trong, ánh mắt chỉ hơi dừng lại trên người Minh Tiện, sau đó liền rơi vào người Khâu Nhạc Hà.

Minh Tiện nhếch khóe môi, trông thấy kiếm Sơ Tranh mang theo trong tay, kia là kiếm của hắn.

Nhưng cô chỉ nhìn mình một chút, giống như nhìn một người xa lạ.

-

Khâu Nhạc Hà bị ánh mắt kia của Sơ Tranh nhìn đến hơi lộp bộp một chút.

Nhân sĩ chính phái bên trong rốt cuộc cũng có người không nhịn được: "Phạm Tiên giáo các ngươi thật to gan, cũng dám đến đây!"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc tiếp lời: "Đến cũng đã đến, lá gan đương nhiên lớn."

Vị tuyển thủ kế tiếp đang chuẩn bị nói chuyện bên kia, bị lời này của Sơ Tranh chấn trụ, trong lúc nhất thời quên cả lời thoại của mình.

Sơ Tranh không chờ bọn họ phản ứng, tiếp tục nói: "Các ngươi làm hắn bị thương thành như thế, có chút bản lĩnh." Lời này nghe như tán dương.

Nhưng mà vừa nói xong, người ở chỗ này đều không khỏi có chút chột dạ.

Khi Minh Tiện đến, là chỉ rõ muốn khiêu chiến với Khâu Nhạc Hà.

Khâu Nhạc Hà cũng ứng chiến.

Nhưng khi bọn họ phát hiện Khâu Nhạc Hà không phải đối thủ của Minh Tiện, thì không lo nổi nhiều chuyện như vậy nữa, cùng nhau tiến lên.

Nếu không phải Hàn Thê Thê đột nhiên xuất hiện, thì hiện tại bọn họ đã chế phục được Minh Tiện.

Nghĩ lại, Minh Tiện là ma đầu giết người như ngóe, bọn họ vì võ lâm mà diệt trừ tai họa, đáy lòng của mọi người lại trở nên rất hợp tình hợp lý.

Có người lập tức quát lên: "Minh Tiện nguy hại võ lâm, nợ máu vô số, ngày hôm nay hắn dám xông vào phủ Minh chủ, chính là tự chui đầu vào lưới!"

"Ồ."

Sơ Tranh giẫm lên bậc thang đi xuống, đi cực chậm, nhưng mà lại mang đến cho người ta áp lực vô hình.

Một tiểu cô nương, mang cho bọn họ loại cảm giác áp bách này, khiến tất cả mọi người ở đây, sắc mặt đều rất khó coi.

"Vậy không biết..."

"Mọi người đừng nói nhảm với bọn họ, bọn họ tới cứu tên ma đầu Minh Tiện này!" Khâu Nhạc Hà đột nhiên quát lớn một tiếng, cắt ngang lời Sơ Tranh nói.

Minh chủ lên tiếng, bên kia lập tức có người muốn động thủ.

Sơ Tranh tùy ý vung tay lên, mấy người xông lên trước kia, bỗng nhiên bay về phía sau, đụng vào trên thân người khác rồi dừng lại, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Tiểu cô nương cầm kiếm lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, từng chữ giống như mang theo hàn ý: "Không nên động, nghe ta nói."

Có lẽ là khí thế trên người Sơ Tranh quá thịnh, làm đám người có chút rụt rè.

Khâu Nhạc Hà lại không nguyện ý: "Ngươi có cái gì để nói, bọn họ đang trì hoãn thời gian, muốn cứu Minh Tiện!"

"Khâu minh chủ, ngươi rất kích động." Sơ Tranh đảo qua bốn phía: "Ngươi sợ cái gì?"

"Ta sợ? Ta có gì phải sợ!" Khâu minh chủ bị chạm tới bí mật của mình, vẫn luôn lo lắng đề phòng rốt cuộc không vững vàng được, quát lên một tiếng.

Phản ứng của ông ta quá lớn, bên cạnh có người quay đầu nhìn ông ta, mang theo kỳ quái và nghi hoặc.

Sơ Tranh chậm rãi hỏi: "Nếu đã không sợ, thì sao không nghe ta nói, ngươi sợ ta nói ra à?"

Khâu Nhạc Hà bị những người kia nhìn, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại: "Đám tà giáo các ngươi, thiện ác đảo lộn, mê hoặc nhân tâm, chúng ta có chuyện gì để nói với ngươi. Tà không thể thắng được chính, khuyên các ngươi thúc thủ chịu trói."

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét đến Minh Tiện, thân thể của hắn khẽ lung lay, nhỏ bé đến không thể nhận ra.

Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn đi qua, đáng đời!

Cô kết thúc nói chuyện với Khâu Nhạc Hà, trực tiếp giơ tay: "Dẫn người tới đây."

Cao Tề và Cao Dũng bị trói gô dẫn tới, thân thể Khâu Nhạc Hà chấn động, lúc ấy Cao Tề bị ông ta đâm trúng nơi yếu hại, tuyệt đối không thể còn sống được.

Về phần Cao Dũng, lúc ấy gã bị treo, nhìn giống như đã tắt thở rồi.

Không nghĩ tới lúc này bất ngờ không kịp phòng bị trông thấy hai người này, cũng đều còn sống, sống rất tốt.

Ánh mắt Cao Tề oán độc xen lẫn phẫn nộ: "Khâu Nhạc Hà! Ngươi không nghĩ tới ta còn sống chứ gì!"

Khi người thứ ba bị dẫn vào, Khâu Nhạc Hà hung hăng siết chặt nắm đấm.

Đó là bóng trắng mà Sơ Tranh bắt được ở Dương phủ kia.

"Đó là ai vậy?"

"Kia hình như là Cao Tề!" Huynh đệ Cao gia sống trên đảo Thất Tinh, nhưng vẫn có người biết.

"Cao Tề..." Cao Tề Cao Dũng không phải người tốt lành gì, nhận thức của mọi người về bọn họ rất rõ ràng, mặc dù không đến mức tội ác tày trời, nhưng cũng tuyệt đối là nhân vật nhắc đến sẽ phải nhíu mày, khiến cho người ta cách xa.

Hai người kia tại sao lại ở chỗ này?

"Ai đến nói một chút?" Sơ Tranh nhìn bọn họ.

Lúc này Cao Tề hận không thể tháo Khâu Nhạc Hà thành tám khối, chủ động gánh vác chức trách kể chuyện xưa.

Chuyện phát sinh ở Không Minh cốc mười lăm năm trước, lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.

Ngay từ đầu mọi người nghe rất mê man.

Theo lời Cao Tề kể, đám người rất nhanh từ mê man biến thành khiếp sợ, sau đó chuyển biến thành không thể tin.

Ánh mắt Sơ Tranh vẫn luôn liếc qua phía Minh Tiện, nên cho hắn chút giáo huấn, rời khỏi ta, ngươi chính là một tên yếu gà!

Nhưng mỗi lần trông thấy Minh Tiện có chút đứng không vững, cô lại muốn lập tức chạy tới.

Mặc dù cuối cùng đều bị cô dùng lý trí đè xuống.

Bên kia Cao Tề đã kể xong cả câu chuyện.

Khâu Nhạc Hà muốn giết bọn họ diệt khẩu, Cao Tề đương nhiên sẽ không hạ miệng lưu tình, khai ra toàn bộ câu chuyện một cách rất rõ ràng.

"Khâu minh chủ... Hắn nói là sự thật?"

Khâu Nhạc Hà chỉ vào Sơ Tranh, tức giận nói: "Những người này là nàng tìm đến, lời bọn họ nói, các ngươi cũng tin? Bọn họ chính là muốn châm ngòi ly gián."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên tin tưởng ai.

Có người chủ động nói ra chất vấn: "Nếu như lời hắn nói không phải sự thật, vậy tại sao ngươi lại phái người đi giết một nhà Dương Lập?"

Khâu Nhạc Hà: "Ta không biết người này, đây rõ ràng là vu oan hãm hại!"

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

"Lời mà người Phạm Tiên giáo nói sao có thể tin."

"Nhưng bọn họ nói rõ ràng như thế, ta thấy có lẽ là sự thật đấy?"

"Những năm gần đây Minh chủ làm gì cho võ lâm, mọi người rõ như ban ngày, sao Minh chủ có thể làm loại chuyện này."

"Đó cũng không nhất định..."

"Ta tin tưởng Minh chủ!"

*

Khâu Nhạc Hà: Ta cũng tin tưởng mình.

Sơ Tranh: Cút!

Tiểu thiên sứ: Cút!

Minh Tiện: Cút!

Khâu Nhạc Hà:... Ta là nhân vật phản diện cũng không phải ta chọn mà!! Các ngươi dựa vào cái gì mà làm vậy với ta! Không phục!! Tác giả đâu, nhất định phải nói cho rõ ràng!

Tiểu tiên nữ: A, có thể là ngươi giao thiếu vé tháng đi.
Bình Luận (0)
Comment