Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1121

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nữ hài tử bên kia, chậm rì rì phun ra mấy chữ: "Để phòng ngừa vạn nhất."

Cao Tề: "..."

Để phòng ngừa vạn nhất ông nội ngươi!

Cao Tề ép buộc mình tỉnh táo lại, không mò ra đối phương có ý gì, không thể kích động.

"Ngươi muốn hỏi gì?"

Ánh mắt Sơ Tranh nghiêng nghiêng, nhìn về phía kiến trúc đằng sau cô: "Khâu Nhạc Hà cũng ở đây, gọi ông ta ra đây."

Ba chữ Khâu Nhạc Hà, làm Cao Tề đổi sắc mặt.

Đáy lòng lão ta có một số suy đoán không tốt.

Nhưng mà...

Khâu Nhạc Hà nói, ma đầu kia là nam mà?

Bây giờ sao lại là cô nương?

"Có phải cô nương lầm rồi không, chỗ ta là đảo Thất Tinh, Khâu Nhạc Hà thân là Minh chủ, sao lại xuất hiện ở đây?"

Cao Tề không chịu thừa nhận.

-

Người bên phía Lương Huyên cũng là một mặt kinh nghi.

Sao Khâu Nhạc Hà lại ở chỗ này?

Mà Sơ Tranh chỉ hời hợt hỏi: "Ngươi không cần đệ đệ của ngươi nữa?"

Cô nâng tay lên, đầu ngón tay trắng nõn quấn một vòng trong không khí, chỉ thấy Cao Dũng không biết sống chết bên kia, đột nhiên có động tĩnh.

"Ca... Ca, Đại ca, cứu ta!! Cứu ta, mau cứu ta!!"

Cao Dũng kêu cực to, lộ ra phá lệ chói tai.

Gã bắt đầu giãy dụa, thân thể không ngừng lắc lư trên không trung.

Nhưng gã càng lắc lư, thì càng kêu đến khốc liệt hơn.

"Ca... Cứu ta... Bọn họ biết tất cả mọi chuyện, bọn họ biết hết, ca mau cứu ta!! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"

Theo tiếng Cao Dũng kêu to, Cao Tề đổi sắc mặt, giận dữ quát lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Biết cái gì?"

Cao Dũng: "Ta không nói bậy, ta đã nói cho bọn họ biết rồi. Bọn họ biết cả rồi!! Đại ca, ta không muốn chết..."

Bọn họ.

Lực chú ý của Cao Tề đặt trên hai chữ này.

Hắn chỉ nhìn thấy Sơ Tranh, còn có người? Ở đâu?

Sơ Tranh không cho Cao Tề thời gian tìm người: "Khâu Nhạc Hà còn không ra, đệ đệ ngươi sẽ không còn mạng nữa đâu."

Cao Dũng phối hợp kêu thảm: "A —— Khâu Nhạc Hà, gọi Khâu Nhạc Hà ra, Đại ca, gọi hắn, mau gọi hắn!! Chúng ta không thể cõng nồi cho hắn được!!"

Cao Tề nhìn thấy đệ đệ nhà mình như thế, vừa tức vừa giận, nhưng vẫn không tàn nhẫn được, không nỡ để Sơ Tranh giết gã.

"Dừng tay! Ta đi gọi hắn!"

Tiếng kêu thảm thiết của Cao Dũng bỗng nhiên biến mất, đầu rũ thấp xuống, giống như tắt thở.

-

Người bên phía Lương Huyên cũng không dám tiến lên, đứng xa xa nhìn, Sơ Tranh và Cao Tề nói gì, y cũng không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng Cao Dũng la to.

Còn nói bảo Khâu Nhạc Hà ra...

Chẳng lẽ Khâu minh chủ thật sự ở đây?

Ầm ầm ——

Trong kiến trúc đằng sau có hai người bay ra ngoài, nhảy lên không trung đánh nhau.

"Khâu Nhạc Hà, mẹ nó ngươi có phải là người không, đó là đệ đệ ta!"

Giọng nói của Cao Tề từ trên trời xa xa truyền lại, nhưng đáp lại Cao Tề chính là Khâu Nhạc Hà công kích.

Vèo ——

Có thứ gì đó bay lên không, nổ trung trên thiên không.

Đạn tín hiệu.

Khâu Nhạc Hà thả, ông ta còn có người?

Cao Tề tránh khỏi một chưởng của Khâu Nhạc Hà, rơi vào trên nóc nhà sập nửa bên: "Khâu Nhạc Hà ngươi muốn làm gì!"

Khâu Nhạc Hà nhìn đạn tín hiệu dần dần biến mất, trong lòng lấy lại bình tĩnh: "Đệ đệ ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa, Cao Tề, nếu ngươi thức thời, hiện tại nên đối phó với những người phía dưới kia, miễn cho tiết lộ phong thanh."

Trong chớp nhoáng Cao Tề như nghĩ rõ ràng cái gì đó.

"Ngươi... Ngươi đến đảo Thất Tinh, là đến diệt khẩu?!" Sự kiện năm đó, Khâu Nhạc Hà luôn không ra mặt, không ai biết ông ta mới là chủ nhân chân chính phía sau màn.

Chỉ cần bọn họ đều chết hết.

Người báo thù kia sẽ không tra được đến trên người ông ta nữa.

"Khâu Nhạc Hà ngươi thật sự quá độc ác!"

Khâu Nhạc Hà đối với đánh giá này chỉ cười cười: "Người của ta sẽ lập tức tới ngay, Cao Tề, ngươi vẫn còn thời gian lựa chọn."

Trước đó Khâu Nhạc Hà cố kỵ Hàn Thê Thê, nên không động thủ.

Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, còn có lời Cao Dũng nói, đã thúc giục ông ta, không thể không động thủ.

Ngày hôm nay người trên đảo này, một người cũng không thể sống sót ra ngoài!

Cơ hồ là Khâu Nhạc Hà dứt lời, Lương Huyên bên kia liền bị công kích.

Đám người Lương Huyên này còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì không biết có một số lượng lớn hắc y nhân từ đâu xuất hiện, không nói lời nào công kích bọn họ, mỗi một chiêu đều là tử thủ.

"Sư huynh cẩn thận!"

"Bảo vệ sư huynh!"

Lương Huyên trúng Quân Bất Quy, tình huống lúc này tương tự như Minh Tiện lúc trước, không thể sử dụng nội lực, bọn họ bảo vệ người vào giữa, nên đánh nhau liền bó tay bó chân.

-

"Các ngươi có đánh không?"

Thanh âm lạnh lẽo chậm rãi truyền lên trong một mảnh tiếng chém giết.

Khâu Nhạc Hà và Cao Tề đồng thời nhìn xuống phía dưới, tiểu cô nương đứng ở phía dưới, ngửa đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Không đánh xuống tâm sự."

Giọng nói kia giống như thật sự bảo bọn họ xuống tâm sự vậy.

"Tiểu cô nương, có một số việc ngươi không nên quản." Khâu Nhạc Hà dần dần sầm mặt xuống: "Nạp mạng rất đáng tiếc, ngươi còn quá trẻ."

Sơ Tranh lạnh như băng oán về: "Ngươi tuổi đã cao, chết rất vừa vặn."

Chó điên đứng cao như vậy.

Cổ cũng sắp gãy mất!

Khâu Nhạc Hà: "..."

Khâu Nhạc Hà ở địa vị cao lâu ngày, Minh chủ cao cao tại thượng, lúc nào cũng được người ta a dua nịnh hót.

Có bao giờ bị người chống đối như thế đâu.

Còn là một tiểu cô nương còn trẻ như vậy.

"Ngược lại có mấy phần can đảm, nhưng đáng tiếc." Khâu Nhạc Hà nhìn về phía Cao Tề: "Cao Tề, giết nàng."

Cao Tề không nhúc nhích.

Lão ta nhìn về phía Cao Dũng không có động tĩnh trong sân luyện võ.

"Không chết." Sơ Tranh hảo tâm nhắc nhở lão ta: "Ngươi thật sự cho rằng Khâu Nhạc Hà sẽ bỏ qua cho ngươi? Toàn phủ Dương Lập từ trên xuống dưới, ngay cả con chó ông ta cũng không bỏ qua."

Nghe thấy tên quen thuộc, biểu cảm của Cao Tề lập tức cổ quái: "Dương Lập cũng đã chết?"

Đáy lòng Khâu Nhạc Hà cũng hơi lộp bộp một chút: "Chuyện Dương phủ, là ngươi làm?"

Những thi thể mất tích ở Dương phủ kia, vẫn luôn là cục u không thể giải được trong lòng ông ta.

Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ta làm gì? Không phải ngươi diệt cả nhà Dương phủ à?"

Khâu Nhạc Hà trầm mặt phản bác: "Nói hươu nói vượn!"

Sơ Tranh: "Nơi này không có người khác, ngươi không cần phủ nhận. Các ngươi có thể xuống không?" Mẹ nó cổ cũng sắp gãy mất rồi.

Câu phía trước của Sơ Tranh còn rất đoan trang đứng đắn, một câu tiếp theo đột nhiên thay đổi hương vị.

Đứng cao như vậy làm mẹ gì.

Làm mục tiêu sống sao?

Có thể là Cao Tề nghe thấy cả nhà Dương Lập bị diệt, đột nhiên nhảy từ trên kia xuống, đứng ở nơi đủ an toàn, đề phòng Sơ Tranh, cũng đề phòng Khâu Nhạc Hà.

Sơ Tranh nói tiếp: "Mười lăm năm trước, các ngươi diệt cả nhà Không Minh cốc, Khâu minh chủ, ngươi còn nhớ chứ?"

Khâu Nhạc Hà vẻ mặt âm trầm, nhảy xuống, bối cảnh âm là tiếng đám người Lương Huyên kia đánh nhau."Tiểu cô nương, chuyện mười lăm năm trước, bây giờ ngươi tới hỏi, ngươi là người phương nào?" Khâu Nhạc Hà cũng không phủ nhận, bởi vì ông ta cảm thấy bên ngoài đều là người của mình, những người này cuối cùng đều phải chết.

Ông ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai đang điều tra chuyện mười lăm năm trước.

Minh Tiện kia là ai.

"Ta là ai không quan trọng." Sơ Tranh hờ hững nhìn về phía Khâu Nhạc Hà: "Quan trọng chính là, Minh Tiện muốn ngươi trả giá đắt."

Minh Tiện, quả nhiên có liên quan đến hắn.

"Giết nàng, Cao Tề!!"

Đáy lòng Khâu Nhạc Hà có chút bất an, trực giác nói không thể chờ đợi thêm nữa, quát lên một tiếng với Cao Tề.
Bình Luận (0)
Comment