Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 38

Chuyện như vậy, cô ta đương nhiên không cho phép xảy ra.

Cho nên, phải chặn ngay từ gốc.

Nam Đồng tuy rằng giống mẹ cô ta.

Nhưng về phần đạo hạnh, dù sao vẫn không sâu như mẹ cô ta được.

Thế cho nên lúc đối đãi với Nam Nhiễm, cô ta hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.

Vẫn luôn cảm thấy Nam Nhiễm là đứa ngoan ngoãn nghe lời dễ cam chịu kia.

Nam Nhiễm nghe được lời cô ta nói, trầm mặc ba giây.

Bỗng nhiên mở miệng.

"Chị thích Bạc Phong? Muốn làm bạn lữ của cậu ta?"

Nam Đồng nghe được hai chữ bạn lữ này, trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

Cô ta nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

"Tiểu Nhiễm, em sẽ ủng hộ chị chứ?"

Hai mắt chân thành mà nhìn Nam Nhiễm.

Vươn tay, kéo tay Nam Nhiễm, tỏ vẻ chân thành tha thiết.

Đôi môi trắng bệch của Nam Nhiễm hơi nhếch lên, nắm ngược lại tay Nam Đồng.

"Chị còn thiếu tôi một bữa cơm, trả cơm cho tôi trước đã."

Nam Đồng gật đầu.

"Chị sẽ không quên công lao của em.

Em muốn ăn gì?

Chị mời em."

Nam Nhiễm nhún vai.

"Đều được."

Mẹ kế đứng một bên vẫn luôn không chen lời vào.

Ba ta yên lặng nhìn Nam Nhiễm.

Muốn nghiên cứu cô thật rõ.

Nhưng, Nam Nhiễm cứ như không có ngụy trang,

Mỗi câu nói, mỗi động tác, đều thực tự nhiên.

Mày mẹ kế hơi nhăn lại.

Ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

Chẳng lẽ, là ảo giác?

Không, sẽ không.

Xưa nay trực giác của bà ta chưa bao giờ sai.

Hình ảnh mẹ con gia đình đoàn viên tán thưởng lẫn nhau, chậm rãi hạ màn.

Trên đường Nam Đồng cùng mẹ mình đi về.

Nam Đồng không để bụng nói:

"Mẹ, cần chuyện bé xé ra to tới mức đó sao?

Tiểu Nhiễm kia, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có con bắt nạt nó,

Ngu xuẩn, ngu mà không tự biết.

Sao nó có thể mang đến uy hiếp cho mẹ được?"

Mẹ kế nhăn mày, thở dài.

"Có lẽ là mẹ lầm rồi."

Vừa nói xong.

Liền ngồi lên xe BMW, rời khỏi bệnh viện.

Rừng cây xanh tươi, giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuống, bóng râm loang lổ, liếc nhìn một cái, đẹp không sao tả xiết.

Bệnh của Nam Nhiễm, sốt mau, khỏe cũng mau.

Sau khi tỉnh lại liền hạ sốt.

Ở lại bệnh viện một ngày, liền trực tiếp xuất viện về nhà.

Cô quay lại trường học đi học.

Sau khi học xong buổi sáng, chuyện thứ nhất cô làm chính là đi đến phòng Hội học sinh.

Vừa đi vào, liền thấy được Bạc Phong đang ngồi trên ghế.

Cậu đem áo khoác đồng phục vắt trên ghế.

Mặc áo sơ mi màu trắng, ngồi ở đó.

Một khuôn mặt không cảm xúc, hờ hững như điêu khắc.

Nam Nhiễm tới gần, trước hết ôm hộp cơm vào trong ngực mình.

Không giống với trước kia, lần này không có trước tiên ăn đồ ăn trong hộp.

Mà là mở miệng.

"Chìa khóa cậu hãy chuẩn bị cho tốt đi.

Hai ngày nữa, cậu phải vào lồng sắt."

Bạc Phong thờ ơ.

Nam Nhiễm vừa nói, vừa mở hộp đồ ăn ra.

Mở miệng nói.

"Cùng với bạn lữ của cậu."

Tiếng nói vừa dứt.

Phạch một tiếng.

Sách trong tay Bạc Phong khép lại.

Ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Nhiễm.

Chỉ cảm thấy khuôn mặt lạnh như băng sương kia, giờ phút này càng lạnh hơn.

Hộp đồ ăn này, vẫn là bánh bao.

Cô cầm bánh bao, cắn một ngụm.

Vừa ăn vừa mở miệng

"Nhưng mà, còn phải chờ 48 tiếng đồng hồ nữa."

Tiếng nói vừa dứt, bánh bao cô vừa cắn một ngụm kia, đã bị người ta cướp mất.

Chớp mắt liền bị ném vào thùng rác.

Nam Nhiễm khựng lại,

Hai mắt hơi trừng,

"Làm gì?"

Thanh âm Bạc Phong hờ hững

"Sao tôi lại không biết, mình có bạn gái?"

Nam Nhiễm nhìn về phía thùng rác.

"Phải đợi một chút. Bây giờ còn chưa phải."

"Chờ cái gì?"

"Chờ xem thử cô ta có thể chịu đói ba ngày trong phòng tối nhỏ hay không."

Nam Nhiễm thản nhiên.

Bạc Phong nghe xong, mí mắt rũ xuống.

Duỗi tay, túm cổ áo Nam Nhiễm, kéo người tới trước mặt mình.
Bình Luận (0)
Comment