Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 111



Nhưng một màn huyết tinh lại không xuất hiện như trong dự kiến, chỉ thấy thanh niên vốn đứng yên, lại nhẹ nhàng xoay người một cái
Ánh mắt của anh bình tĩnh, không một tia gợn sóng, môi nhẹ nhàng mấp máy gọi
" Tiểu Bạch Lang "
Lời vừa dứt, Tiểu Bạch Lang từ đằng sau anh phi ra, trong tích tắc liền cắn vào cổ tang thi, mạnh mẽ hất văng nó đập vào bức tường gần đó
Tường đổ, người nát, thảm đếm không nỡ nhìn
À không đúng, là tang thi nát
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên nhìn Tiểu Bạch Lang bằng ánh mắt ghét bỏ: " Mày bạo lực quá đó "
Tiểu Bạch Lang: "!.


.

"
Mọi người: "!.

.

"
Lãnh Tử Nguyệt lôi ra một cây súng đã được lắp giảm thanh, không có dấu hiệu báo trước mà hướng bên cạnh Lãnh Nhược Hy bắn tới
Lại thêm một tang thi ngã xuống đất
Anh nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt khó hiểu
" Mọi người thất thần gì vậy, muốn chết một lượt cùng nhau sao, mau tập trung vào "
Mọi người: "! ! "! còn không phải tại anh sao!?
Nhưng cuối cùng vẫn không để bọn họ có cơ hội mất cảnh giác lần nữa, những tang thi kia lại bắt đầu tấn công dồn dập
Lần này có sự tham gia của Tiểu Bạch Lang, trận chiến nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không bao lâu sau, tang thi gần đó cũng bị tiêu diệt hết
Nhìn qua tổng thể mọi người đều rất mệt, quần áo dính đầy máu đen hôi tanh của tang thi, nhưng Lãnh Tử Nguyệt đứng trong đó lại gần như cách biệt hoàn toàn, rõ ràng anh cũng giết rất nhiều tang thi, nhưng quần áo vẫn sạch sẽ như cũ, không lây nhiễm một chút vết bẩn
Nguyên Hạo liếc xuống người mình rồi nhìn sang Lãnh Tử Nguyệt thắc mắc: " Người cậu sao còn sạch vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt nhàn nhạt đáp: " Tôi hệ phong, có thể cách không giết người "
" Thì ra là thế "
Nguyên Hạo hiểu ra, cười cười muốn tiến lên vỗ vai anh, nhưng lại bị Lãnh Tử Nguyệt nhanh chóng chuẩn xác né sang một bên

Trên khuôn mặt anh rõ ràng viết hai chữ ghét bỏ nói: " Tay cậu bẩn như vậy, đừng chạm vào người tôi "
Nguyên Hạo: "! ! " Rất muốn đánh cho cậu ta một phát
Huân Từ Liêm đứng ở đằng xa, tầm mắt thật sâu nhìn Lãnh Tử Nguyệt cả người sạch sẽ thanh thoát, không biết suy nghĩ cái gì
Nhưng rất nhanh, y liền rời đi tầm mắt: " Được rồi, đừng đùa nữa, bây giờ sẽ có hai người đi tìm thêm một chiếc xe, những người còn lại thì vào trong thu thập vật tư "
Nguyên Hạo: " Để tôi đi tìm xe "
Tần Lãng: " Tôi cũng đi cùng "
Huân Từ Liêm: " Vậy được, nhớ cẩn thận "
" Ừ "
Nhìn hai người rời đi, ngoại trừ Nhậm Doanh còn ở trên xe thì tất cả đều đi hết, Huân Thừa Dụ thì lại dính lấy Lãnh Tử Nguyệt, một bước cũng không rời khỏi anh
Lãnh Nhược Hy trực tiếp xem hắn thành không khí, giọng nói ôn hòa hỏi thăm anh
" Không sao chứ, có thấy không khỏe chỗ nào không? "
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Không sao, anh không có yếu như vậy "
Lãnh Nhược Hy nhìn anh, ngoại trừ làn da có hơi tái nhợt như cũ ra thì quả thật là không sao, lúc này mới an tâm
" Lần sau chú ý chút, đừng để chuyện như hôm nay xuất hiện nữa, rất nguy hiểm "
Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy không sao cả nói: " Không sao đâu, anh có thể giải quyết "
Lãnh Nhược Hy đột nhiên dừng lại nhìn anh, rồi đi thẳng về phía trước
Lãnh Tử Nguyệt: "! ! " ta có nói sai gì sao?
Huân Thừa Dụ đứng ở bên cạnh nhìn anh, rồi lại nhìn Lãnh Nhược Hy phía trước, nhưng không nói gì, bắt đầu thu thập vật tư
Lãnh Tử Nguyệt vẫn theo thói quen tiến về nơi cất giữ các loại bánh kem, nhân lúc không có ai chú ý, liền thu hết hơn nửa vào không gian, rồi lấy mấy bịch bánh bao cho vào balo

Nhưng những hành động này, lại đều lọt vào ánh mắt Huân Từ Liêm, y đứng ở một góc, nhìn anh thật lâu
Điều này làm Lãnh Tử Nguyệt cho dù có muốn không biết cũng khó, ánh mắt bình tĩnh của anh liếc qua, tầm nhìn hai người chạm nhau, nhưng trong mắt cả hai đều không có gì gọi là ngoài ý muốn, giống như tất cả đều đã biết từ trước
Vì chỗ Huân Từ Liêm đứng có một dãy bán thực phẩm chắn ngang, nên ngoài anh ra thì không một ai thấy
Liếc qua bên cạnh y là gian hàng bán sữa tươi, Lãnh Tử Nguyệt có chút hứng thú, chân liền bước tới gần
Vì không gian đã bị lộ, anh cũng không dấu diếm nữa, trực tiếp thu tất cả lại
" Anh có vẻ như không ngạc nhiên khi biết tôi có dị năng không gian nhỉ, không sợ tôi ăn bớt vật tư sao? "
Huân Từ Liêm vẫn nhìn theo động tác của anh, không cảm xúc nói: " Cậu muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng nếu gây bất lợi cho đồng đội của tôi,! tôi sẽ giết cậu "
Lãnh Tử Nguyệt không những không sợ mà cười càng sáng lạn, nhưng lời anh nói ra lại lạnh lùng không chút tình cảm
" Vậy chúng ta giống nhau rồi, chỉ cần anh làm tổn thương người của tôi, cả đám các người liền chết chắc "
Rồi một lúc lâu cả hai người đều không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau, bỗng Huân Từ Liêm có chút buồn cười
" Cậu nghĩ mình có thể giết được bọn tôi sao? "
Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến lời chế giễu của y, quay người từ bên cạnh lấy đến một gói kẹo bạc hà, bóc ra một viên bỏ vào miệng mình, rồi bóc thêm một viên nữa, không báo trước liền nhét vào miệng Huân Từ Liêm khiến y giật mình
Đầu ngón tay mềm mại khẽ chạm vào môi, đem theo hương vị ngọt ngào có chút mát lạnh khiến Huân Từ Liêm không khỏi giật mình sửng sốt
Lãnh Tử Nguyệt lúc này mới trả lời câu hỏi ban nãy, lần này giọng anh nhẹ hẳn đi, chỉ có Huân Từ Liêm là đặc biệt nghe rõ
" Chỉ cần tôi thích là được "


Bình Luận (0)
Comment