Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 39

Edit: Bé Lá

Beta: TH

Lãnh Đan Thu nhìn đồng hồ, còn chưa đầy hai mươi phút nữa. Miễn cưỡng sao chép xong có thể kịp giao trước thời hạn.

Cô quyết định nhanh chóng, “Dùng phần này đi. Cậu gửi văn kiện kia qua QQ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến tiệm photo.”

“Được!”

Lãnh Đan Thu chạy thẳng một mạch tới tiệm photo, vất vả vài phút cuối cùng mới có mặt tại văn phòng.

“Báo cáo!”

Giáo sư kinh ngạc nhìn cô, “Mời vào.”

“Nhóm các em sao lại nộp trễ như vậy? Có phải đề mục lần này quá khó không? Tôi nhớ bình thường các em đều nộp rất sớm.”

Giáo sư vừa nói vừa nhận tập giấy trêи tay cô tùy ý lật xem một chút. Lúc ông nhìn phần giải đáp của hai câu đầu thì vừa lòng gật đầu, lật đến câu thứ ba không khỏi nhíu mày: “Câu ba sao lại chưa làm xong? Dựa vào thực lực của các em thì không đến nỗi như vậy.” Nghĩ đến hai câu đầu bọn họ đã làm hoàn chỉnh, giáo sư tỏ vẻ hiểu gật gật đầu: “Là do hai câu đầu quá tốn thời gian? Tôi thấy các em làm hai câu đó rất ổn.”

Lãnh Đan Thu nghiêm túc nhìn giáo sư: “Không phải ạ.” Cô dừng một chút, “Trước hạn nộp một giờ bọn em đã làm xong toàn bộ rồi. Lúc đó em ra ngoài đi WC, chiếc USB đặt ở trêи bàn khi trở về đã không thấy đâu nữa. Hơn nữa khi đó máy tính đã tắt, chỉ còn máy của một thành viên khác nhưng cậu ấy lại không lưu bản hoàn chỉnh. Nếu làm lại phần còn thiếu khẳng định sẽ trễ hạn nộp, vì vậy bọn em chỉ có thể lấy bản này.”

Giáo sư nghe xong cũng nghiêm túc đứng lên, “Em xác định là USB đặt trêи bàn? Đã tìm ở những nơi khác chưa? Dưới đất hoặc đâu đó?”

Lãnh Đan Thu khẳng định gật gật đầu, “Em chắc chắn. Bởi vì chỉ cách vài phút mà thôi.”

Bởi vì Lãnh Đan Thu có thành tích nổi trội xuất sắc, bình thường lại chăm chỉ hiếu học nên ở học viện được các giáo viên hết sức khen ngợi. Nhiều giáo viên coi cô như một tấm gương để giảng bài cho các sinh viên. Vì vậy giáo sư sẽ không nghi ngờ là cô cố ý nói xấu người khác.

Giáo sư gật đầu, an ủi cô và nói, “Chuyện này tôi sẽ chú ý, em không cần quá buồn phiền. Tôi đã nhìn qua luận văn của các em, hai câu hỏi đầu làm không tệ.”

“… Lần sau cố gắng đạt giải thưởng cao nhất. Bằng thực lực của em nhất định có thể đạt được.”

Lãnh Đan Thu ra khỏi văn phòng với tâm trạng nặng nề. Mặc dù biết rõ trường sẽ không vì cô mà đặc biệt giám sát chuyện này, nhưng nhìn đến thái độ của giáo sư, cô vẫn có chút thất vọng.

Hoàng Lị Lị trở về nhà, bụm mặt tựa vào ghế sofa chờ Đoạn Hiên Minh.

Đoạn Hiên Minh chuẩn bị tham gia tiệc rượu buổi tối của tập đoàn Tô thị. Anh ta vừa thắt cà vạt vừa bước xuống cầu thang, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoàng Lị Lị ngồi trêи ghế sofa.

“Lị Lị, không phải em nói tối nay muốn cùng đồng đội ăn mừng sao? Về sớm như vậy?”

Hoàng Lị Lị che mặt, giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Không muốn đi.”

Đoạn Hiên Minh nhạy bén phát hiện tâm trạng của cô ta dường như không được tốt, ngồi xuống bên người cô ta, nhẹ nhàng chạm tai Hoàng Lị Lị nói, “Có chuyện gì vậy em yêu, xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng Lị Lị quay mặt đi không muốn nhìn anh, giọng nói nặng nề: “Hiên Minh, dường như em đã làm gì sai rồi.” Cô ta lập tức nhào vào lòng Đoạn Hiên Minh, dần dần Đoạn Hiên Minh có thể cảm nhận được quần áo trở nên ướt.

Đoạn Hiên Minh lấy điện thoại ra và gọi điện, “Cẩn Hồng, hôm nay tôi có việc đột xuất không thể tham dự tiệc rượu, cậu thay tôi nói lời xin lỗi với bác trai. Sau này tôi sẽ đặc biệt đến nhận lỗi.”

Tô Cẩn Hồng đã đến dưới lầu khách sạn, đứng ngoài cửa thấp giọng nói: “Được, cậu cứ xử lý chuyện của cậu đi, tôi sẽ nói chuyện với ba và anh trai.” Cúp điện thoại xong anh mới đi vào.

Vấn đề tiệc rượu đã được giải quyết, Đoạn Hiên Minh yên tâm, dỗ người phụ nữ trong lòng.

“Cục cưng không khóc được không? Em vừa khóc trái tim anh cũng tan nát theo. Ai bắt nạt em? Anh giúp em bắt nạt lại có được không.” Đoạn Hiên Minh đau lòng hôn Hoàng Lị Lị, từ đôi mắt đến mũi, rồi lại đến hai má, cằm.

“Hiên Minh, em làm chuyện xấu, làm sao bây giờ?” Hoàng Lị Lị ngồi trêи đùi Đoạn Hiên Minh, dán sát vào cổ anh ta, nhìn Đoạn Hiên Minh một cách đáng thương.

Nghe xong câu này, Đoạn Hiên Minh cười thành tiếng. Anh ta ở trong lĩnh vực kinh doanh gặp không biết bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn, không tin một cô gái đơn thuần như Hoàng Lị Lị có thể làm ra chuyện gì. Anh ta không chút để ý nghĩ: Có thể là chút xích mích giữa bạn bè học cùng.

Anh ta vùi mặt vào cổ Hoàng Lị Lị, nhẹ nhàng vỗ lưng, “Chuyện gì vậy?”

Hoàng Lị Lị cảm nhận được cổ bị cắn nhẹ, có chút xấu hổ đẩy anh ta ra, “Anh làm gì vậy, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

Đoạn Hiên Minh nghe giọng nói làm nũng của cô, trong lòng trở nên ngứa ngáy.

“Được được, em nói.” Đoạn Hiên Minh ngoài miệng trả lời, tay ôm lấy cô, với vào bên trong quần áo Hoàng Lị Lị, trực tiếp tiếp xúc với da thịt của cô.

Hoàng Lị Lị không rảnh ngăn cản anh ta, vội vàng nói cho Đoạn Hiên Minh: “Trước khi kết thúc trận đấu, em không cẩn thận ném USB của Lãnh Đan Thu.”

Đoạn Hiên Minh dừng lại động tác, ngồi thẳng dậy, khó hiểu nhìn cô: “Em ném USB của cô ta làm gì? Em với cô ta có thù oán?”

Cái tên Lãnh Đan Thu này có chút quen thuộc, nhớ không nhầm là niềm vui mới của Tô Cẩn Hồng. Đoạn Hiên Minh xoa cằm.

Hoàng Lị Lị khóc nức nở, làm nũng chui vào lòng Đoạn Hiên Minh: “Em… em cũng không biết sao lại như vậy, vừa mới nghĩ đến, lúc phản ứng lại đã cầm ở trong tay rồi. Về sau cô ấy còn chào hỏi em, vì hoảng hốt nên em đã ném nó vào thùng rác.”

Người đẹp trong lòng, Đoạn Hiên Minh làm sao còn có thể suy nghĩ đến chuyện khác.

“Không sao, cô ta là người phụ nữ của bạn tốt của anh. Đến lúc đó anh nói với cậu ta một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”

Nói xong Đoạn Hiên Minh đẩy cô ả nằm lên sofa, “Không cần quản chuyện của người khác, nhanh chóng cho chồng em ăn no mới là việc chính.”

Hoàng Lị Lị rụt rè đặt tay ở trêи cơ bắp cứng rắn của Đoạn Minh Hiên, nũng nịu: “Hiên Minh, đừng như vậy. Trời còn chưa tối đâu.”

Đoạn Hiên Minh thấy bờ vai trần trụi của cô ta, đôi mắt quyến rũ như tơ, trong lòng càng thêm nóng rực.  Đâu còn quan tâm Hoàng Lị Lị lấy lí do thoái thác, ngoài miệng đồng ý, động tác trêи tay không ngừng cởi quần áo của ả.

Chẳng mấy chốc, tiếng rêи rỉ của Hoàng Lị Lị truyền đến, sự việc của Lãnh Đan Thu đã sớm ném ra sau đầu.

Ả cực kì tin tưởng Đoạn Hiên Minh, anh đã nói không có việc gì, hẳn là không sao.

Huống hồ, đây cũng không phải chuyện to tát. Cô ta vừa nhận sự thân mật của Đoạn Hiên Minh, vừa chẳng chút để ý nghĩ tới.

Hoàng Lị Lị đẩy mạnh Đoạn Hiên Minh, “Anh đừng lưu lại dấu vết trêи người em, ngày mai em còn phải đến trường.”

Đoạn Hiên Minh nhìn bộ dạng tức giận của cô ta, miệng đáp ứng, một lòng muốn dỗ cô tiếp tục…

Tô Cẩn Hồng đang ở trêи tiệc rượu xã giao, hoàn toàn không biết cô gái của anh bị nữ chính bắt nạt, càng không biết nam nữ chủ đều cho rằng chuyện này đã được giải quyết. Bắt đầu làm chuyện “vĩ đại” mà hài hoà của nhân loại.

Đối diện anh lúc này là một cô gái ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ đoan trang, hơn nữa còn có gia thế tương đương với anh.

Anh âm thầm trừng mắt nhìn anh Tô, tên này thật không giữ chữ tín! Rõ ràng lão nói sẽ giúp anh giải quyết chuyện hôn nhân sau khi xử lý tốt sự tình trong công ty, vậy mà bây giờ lại đưa một người phụ nữ đến gặp mặt với anh!

Anh Tô bất đắc dĩ nhận lấy ánh mắt bực bội của em trai mình. Hắn cũng thật sự muốn giúp Tô Cẩn Hồng. Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng nói với cha Tô về chuyện này, hôm nay ông ấy lại mang theo con gái của người bạn cũ đến.

Vậy thì hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng mà đảm nhận việc này.

Người phụ nữ theo tầm mắt của anh nhìn về anh Tô phía xa xa, không khỏi có chút bất mãn.

Người đẹp mĩ miều như cô ngồi đây, Tô Cẩn Hồng không tiếp chuyện, lại giống như cái đầu gỗ ngồi ở kia, thậm chí ánh mắt đều nhìn về phía anh trai anh.

Tô Cẩn Hồng càng như vậy, càng kϊƈɦ thích lòng hiếu thắng của cô.

Nếu Tô Cẩn Hồng đối với cô không có hứng thú, vậy cô ta càng muốn làm cậu ba họ Tô theo đuổi sau lưng cô.

Cô bưng cốc trà lên, chậm rãi uống một ngụm, nhẹ nhàng đặt cốc xuống. Người phụ nữ cười như không cười hỏi Tô Cẩn Hồng: “Thế nào? Cậu ba họ Tô? Ngồi với tôi buồn chán đến vậy sao? Nói cũng không nên lời.”

Tô Cẩn Hồng không nhìn nữa, mỉm cười nói: “Cô Tôn nói đùa.” Anh nhấp một ngụm, khen ngợi: “Trà ngon.” Lại nói tiếp: “Có thể ngồi đây trò chuyện với cô Tôn, là vinh hạnh của Cẩn Hồng.”

Tôn tiểu thư nở nụ cười, nhìn Tô Cẩn Hồng nói dối không chớp mắt, cảm thấy thú vị: “Anh cứ nói đùa, hai người chúng ta ngồi buồn tẻ như vậy, đâu giống như đang tâm sự?”

Tô Cẩn Hồng hơi xấu hổ, không ngờ cô ta nói thẳng như vậy, ngay cả chút thể diện cũng không giữ lại cho anh. Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Tâm sự không nhất thiết phải nói nhiều, Cẩn Hồng cho rằng có thể ngồi nói chuyện với cô Tôn đã rất vui vẻ rồi. Không khí thập phần thoải mái, Cẩn Hồng cảm thấy rất vui mừng.”

Tôn tiểu thư cười ngọt ngào, “Tôi cũng cảm thấy ngồi cùng anh Tô rất vui vẻ. Chúng ta ở chung hòa hợp như vậy, anh còn gọi tôi là cô Tôn, cũng quá xa cách rồi.”

“Gọi tôi Kỳ Kỳ.”

Tô Cẩn Hồng: “…”

Da đầu Tô Cẩn Hồng run lên khi nghe người phụ nữ nói ra những lời này, nói bọn họ không quen khác gì tự vả mặt mình, mà kêu thân thiết như vậy cũng không thích hợp, chỉ có thể cắn răng kêu: “Kỳ Kỳ.”

“Vậy tôi sẽ gọi anh là Cẩn Hồng.”

Tô Cẩn Hồng mỉm cười, không nói nữa. Anh có chút ai oán nghĩ: Thu Thu bình thường rất ít gọi anh như vậy! Làm sao có thể để người phụ nữ khác giành trước!

Không được, trở về phải cho Thu Thu đổi cách xưng hô mới được!

Tiệc rượu dần dần kết thúc, nhóm khách tụm năm tụm ba ra về, chuẩn bị về nhà. Còn có một số người muốn tiếp tục, đổi một nơi khác bắt đầu cuộc sống về đêm của người trưởng thành.

Tô Cẩn Hồng nhìn đám người Triệu Định, đang dự định chuồn khỏi nơi này. Lâu lắm rồi anh không đi chơi với họ vào buổi tối, chủ yếu là vì công ty với nhà trọ ở hai nơi khác nhau. Không ngờ lại bị cha Tô gọi lại.

“Tiểu Hồng! Đừng đi chơi, đưa Kỳ Kỳ về nhà.”

Tôn Kỳ: “Không cần đâu chú Tô. Cẩn Hồng hẳn là còn có việc, con tự về cũng được.”

Nghe thấy Tôn Kỳ từ chối, cha Tô càng thêm nghiêm khắc nói với Tô Cẩn Hồng: “Cẩn Hồng, con đưa Kỳ Kỳ về nhà. Sao có thể để một cô gái về nhà một mình được.”
Bình Luận (0)
Comment