Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu

Chương 40


Con ngươi của Hiên Viên Dật lạnh lẽo nhìn nàng ta, cái loại không biết nghe lời thế này mà còn muốn ở lại làm nha hoàn trong vương phủ à.

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: “Cút!”
Hoa Ưu Liên sợ tới mức không dám ở lại thêm một giây nào, con ngươi u oán của nàng liếc Kim Đản Đản một cái.

Đều do nữ nhân này, nếu nàng ta vào trễ một chút thì nàng hẳn là có thể nắm giữ vương gia rồi.

Hoa Ưu Liên có chút không cam lòng, nhưng mà vẫn tuân lệnh lui xuống.

Hiên Viên Dật nhấc chân, bước từng bước từng bước đi về phía Kim Đản Đản, mặt mũi hắn giống như tảng băng, vì hắn luôn ngồi ở địa vị cao nên khí thế của hắn cũng trở nên rất mạnh mẽ.

Hơn nữa, lúc này không biết là cố ý hay vô tình mà hắn còn phát ra uy thế, nếu người bình thường gặp chuyện này đã sớm sợ đến mức tè ra quần rồi.


Thế nhưng Kim Đản Đản lại không sợ hắn chút nào, dù hắn có ghê gớm đến đâu đi nữa thì kiếp trước hai người cũng là vợ chồng, hắn còn phải nghe lời nàng đó.

Dưới khí thế mạnh mẽ của hắn mà nàng lại không bị ảnh hưởng gì, điều này khiến Hiên Viên Dật càng thêm thưởng thức nàng.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng lại không mang theo chút ý cười nào.

Hắn nắm lấy cằm của Kim Đản Đản, ép nàng nhìn về phía mình: “Ái phi, nàng thật sự không làm cho người ta bớt lo chút nào, chỉ đi ra ngoài một chuyến mà đã mang theo một nha hoàn trở về!”
Kim Đản Đản cười gượng: “Ha ha, gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi.”
Hiên Viên Dật ngoài cười nhưng trong không cười: “Thật sao? Bản vương lại không nghĩ vương phi là người có tấm lòng lương thiện như vậy!”
Kim Đản Đản đảo mắt, nhún vai, dáng vẻ không sao cả mà hờ hững xòe hai tay ra: “Tin hay không thì tùy ngài!”
Nhìn dáng vẻ của nàng thế này, Hiên Viên Dật cảm thấy rất đặc biệt, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một nữ nhân nên có, trông rất năng động và đáng yêu.

Bàn tay trống rỗng còn lại nhéo nhéo má Kim Đản Đản, mặt nàng bị nhéo nên đã có chút đỏ lên, nhưng mà da dẻ lại trông mặn mà hơn.

Hầu kết của hắn trượt lên xuống, trong đầu hắn lại nhớ đến cái đêm bốn năm trước.

Hắn vẫn thường mơ thấy nó, bây giờ nàng đã ở ngay bên cạnh hắn, hơn nữa còn là vương phi của hắn, mùi vị đó khiến hắn rất hoài niệm.

Hắn bế Kim Đản Đản lên rồi đi về phía phòng ngủ.

Kim Đản Đản hoảng sợ đánh vào ngực hắn: “Này, Quân Mạch… không phải, Hiên Viên Dật, ngài định làm gì?”
“Quân Mạch?” Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật hơi nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười ác ý.


Vương phi của hắn lại gọi tên nam nhân khác, hắn làm sao có thể nhịn được chứ?
Hắn tăng tốc độ, mở cửa phòng ngủ rồi ném Kim Đản Đản lên giường.

Kim Đản Đản giãy giụa.

Hiên Viên Dật đè lên người nàng không cho nàng phản kháng, sau đó bóp cằm nàng ép nàng nhìn về phía hắn: “Nói cho bản vương biết, Quân Mạch là ai?”
“Là kiếp trước của ngài!” Kim Đản Đản thành thật trả lời.

Khóe miệng Hiên Viên Dật nhếch lên thành hình vòng cung, hắn cười lạnh lẽo, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống nhanh chóng: “Tốt lắm, nữ nhân này, nàng vậy mà lại lừa dối bản vương như vậy.

Đây là sơ suất của bản vương, bây giờ bản vương sẽ bù đắp đêm động phòng hoa chúc cho nàng.”
Vừa dứt lời thì hắn bắt đầu xé quần áo của Kim Đản Đản.

Kim Đản Đản hoảng sợ, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhắc nhở: “Vương… vương gia, bây giờ là ban ngày đó!”
“Ban ngày thì sao chứ, nàng là vương phi của bản vương, ta muốn nàng cũng không được sao?” Cổ áo Kim Đản Đản bị kéo ra, lộ ra cái yếm xanh nhạt.

Khi nhìn thấy nó thì tâm trạng của Hiên Viên Dật đặc biệt khó chịu, mặt hắn có chút đen lại.


Tại sao lại là màu xanh, không phải là hắn đã bị đội nón xanh rồi chứ?
“Đừng, vương gia, cửa còn đang mở kìa!” Trong lòng Kim Đản Đản tan nát.

Quân Mạch à, không ngờ kiếp này anh lại cởi mở như vậy, lần đầu tiên ở trong rừng, bây giờ còn mở cửa giữa ban ngày.

Sau lời nhắc nhở của nàng, Hiên Viên Dật nhìn cánh cửa đang mở.

Hắn thật sự đã tức đến chập mạch rồi, vậy mà lại bất cẩn như thế, nhất định phải trừng trị nữ nhân này thật nặng mới được.


Bốp bốp bốp, Vương gia đại nhân sao lại! Phật (ˉεˉ phật).

Bình Luận (0)
Comment