Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 476

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đồ trong tay muội là ngon nhất mà”.  

Khánh Mộ Lam cười híp mắt, lại giơ tay về phía cái đ ĩa.  

Tiểu Nga lập tức biến sắc, chu miệng nhổ một ngụm nước bọt lên trên đ ĩa.  

Nước bọt văng vào trong đ ĩa, cũng văng luôn lên tay Khánh Mộ Lam.  

“Muội…”  

Khánh Mộ Lam tức tới độ suýt thì nhảy dựng lên.  

Tiểu Nga cũng biết mình hơi quá, nhìn thấy Khánh Mộ Lam giơ bàn tay lên thì sợ tới độ rụt cổ, giơ đ ĩa về phía Khánh Mộ Lam với vẻ nịnh nọt.  

“Không thèm!”  

Khánh Mộ Lam tức giận lau tay lên trên áo của Tiểu Nga, trừng mắt nói: “Quan Tiểu Nga, ta nói cho muội biết, chuyện này hai ta chưa xong đâu”.  

Từ xưa tới nay, trẻ nhỏ sợ nhất là bị người lớn gọi đủ cả tên họ của mình.  

Đặc biệt là lúc này Khánh Mộ Lam còn bày ra dáng vẻ như muốn ăn thịt người, Tiểu Nga suýt thì bị doạ sợ, mím môi cầu cứu Kim Phi: “Anh rể…”  

“Điểm tâm trên bàn là người khác mang tới cho chúng ta cùng ăn, một mình muội chiếm hết kẹo mạch nha là không đúng, lại còn nhổ nước bọt…”  

Đời trước Kim Phi ghét nhất là mấy đứa trẻ hư, đương nhiên sẽ không chiều Tiểu Nga, ngược lại còn tận dụng cơ hội này cho cô bé một bài học.  

“Hức…”  

Tiểu Nga đặt đ ĩa trở lại trên bàn, cúi đầu ngồi sang một bên.  

Thi thoảng còn lau lau khoé mắt.  

Trên thực tế thì trên khoé mắt chẳng có lấy một giọt nước mắt nào cả.  

“Đừng giả vờ đáng thương nữa”, Kim Phi không vui hỏi: “Đã biết sai chưa?”  

“Biết sai rồi ạ, thật ra ban nãy muội cũng không định nhổ nước bọt, chỉ vì muội cuống quá”.  

Tiểu Nga ôm lấy cánh tay Kim Phi lắc lư: “Anh rể, sau này muội không dám nữa đâu, huynh tha thứ cho Tiểu Nga lần này nhé”.  

“Được rồi được rồi, trên kẹo mạch nha đã dính nước bọt của muội rồi, người khác cũng chẳng thể ăn được nữa, muội mang hết đi đi”.  

Kim Phi vuốt tóc Tiểu Nga, nói.  

“Cảm ơn anh rể”.  

Tiểu Nga lại bưng đ ĩa lên, cười híp mắt chạy tới trước mặt Khánh Mộ Lam, ăn rất là say mê.  

“Đúng là oan gia…”  

Kim Phi suýt thì tức tới bật cười.  

Trên sân khấu, bài biểu diễn của Thanh La cũng đã đi tới hồi kết, từng đám nha dịch bước ra ngoài, cứ ba người thành một nhóm, một người bưng một cái khay đựng đầy hoa tươi, hai người còn lại khiêng một cái thùng gỗ thiết kế chuyên biệt.  

Bình Luận (0)
Comment