Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 111


Ngồi trên xe mặc dù có điều hòa nhưng lòng của Đinh Thiên Ân lại nóng như lửa đốt, nhìn thấy người con gái anh yêu chịu đau đớn cồn cào như vậy riêng anh đau gấp đôi so với cô.
Một tay anh cầm lấy tay cô, tay còn lại giữ chặt cái áo khoác đang cầm máu giúp cho cô.

Khuôn mặt tràn đầy nỗi sợ hãi và lo lắng, mồ hôi lả chả tuôn ra khắp đầy trán, hại tóc anh cũng vì thế mà trở nên xuề xòa.
Lữ Thiết Nhan không thấy được Đinh Thiên Ân của lúc này, thật sự mà nói là trông yếu đuối vô cùng, Lãm Luân Trì là người phụ trách lái xe ngày hôm nay, thật sự mà nói làm việc với anh đã lâu nhưng hắn chưa từng nhìn thấy anh có bộ dạng yếu đuối tràn đầy lo sợ, có thể là do cô đối với anh quá quan trọng cho nên mới có biểu hiện này.
"Chủ tịch, máu dính đầy đồ của ngài rồi."
Lãm Luân Trì nhìn vào gương chiếu hậu phảng phất lấy hình ảnh của Đinh Thiên Ân với cơ thể be bét là máu, nhuốm màu đỏ tươi.

Điều đó nói trang phục ngày hôm nay anh mặc vô cùng đắt tiền.

Đinh Thiên Ân không chút đoái hoài đến, cái anh quan tâm nhất lúc này chính là cô: "Tăng tốc đi."
Lãm Luân Trì không kéo dài thời gian, hắn đạp chân tăng tốc xe một cách thật nhanh.

Chốc sau cũng đã đến bệnh viện, Đinh Thiên Ân trực tiếp bế cô vào trong, đặt lên giường bệnh.

Vẻ mặt hớt hải cùng đôi chân gấp gáp chạy đi tìm bác sĩ y tá: "Mau...!mau giúp tôi cứu cô ấy."
Gần như cả bệnh viện đều bị tiếng gào thét của anh làm cho xáo động.

Bác sĩ nhận ra anh, không dám chậm trễ mà cứu cô.
Đứng ở bên ngoài Đinh Thiên Ân cứ đi qua rồi đi lại mặc nhiên không tài nào ngồi yên.


Lãm Luân Trì khẽ lên tiếng khuyên nhủ anh: "Chủ tịch, ngài ngồi xuống trước đi.

Yết Hỷ sẽ không sao đâu mà."
Đinh Thiên Ân có nghe, nhưng không đáp.
"Chủ tịch có cần thay đồ không tôi đi mua đồ mới giúp ngài?"
Thấy Đinh Thiên Ân mãi không lên tiếng, Lãm Luân Trì tiếp tục nói.
Đinh Thiên Ân cố gắng giữ bình tĩnh một chút, cuối cùng cũng chịu đáp: "Đi đi."
Nhưng mà câu trả lời lại vô cùng ngắn gọn, chẳng có chút cảm xúc nào.

Lãm Luân Trì thấy mình ở đây cũng không giúp ích được gì, bèn rời đi thật nhanh.

Giờ chỉ còn Đinh Thiên Ân một mình đứng chờ ở đó, đôi mắt của anh cứ dán chặt vào cái đèn của cửa phòng cấp cứu, chỉ khi nào cái đèn đó tắt thì anh mới bớt nơm nớp lo sợ hơn.
Lúc này Đào Yến Trúc và Song Nhĩ Khang cũng đi đến, Đinh Thiên Ân còn không biết vì sao họ lại nắm bắt được thông tin nhanh đến vậy.
Đào Yến Trúc như biết anh đang suy nghĩ gì, sốt ruột lên tiếng: "Vừa rồi tôi có nghe tin Yết Hỷ bị thương, bây giờ nó thế nào rồi?"
Đinh Thiên Ân nhìn Đào Yên Trúc một hồi, từ khi nào mà bà ta đối với cô lại quan tâm đến vậy?
Rốt cuộc thì xuất phát từ tâm hay chỉ đơn thuần là sự xu nịnh nhất thời mà thôi?
"Tôi không biết, vẫn phải đợi bác sĩ ra thông báo."
Dù không biết Đào Yến Trúc có lòng tốt hay không, anh vẫn tôn trọng mà đáp.
"Mong rằng con bé sẽ không sao."
Song Nhĩ Khang nhìn mẹ của mình, hắn thầm tự khen ngợi mẹ vì bà ấy diễn quá xuất thần.

Đến cả hắn còn phải tin chín mươi chín phần trăm vào cách nói chuyện cùng vẻ mặt quan tâm hết cỡ này.
Vừa lúc đó đèn tắt, đây là giây phút mà Đinh Thiên Ân chờ đợi từ nãy đến giờ.

Cánh cửa phòng cấp cứu dần dần mở ra, Đinh Thiên Ân hấp tấp nắm giữ lấy cánh tay bác sĩ gấp gáp hỏi: "Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"
Vị bác sĩ kéo khẩu trang xuống một chút, chỉ cần không thấy ông ấy lắc đầu là được.
"Bệnh nhân đã được băng bó, vết thương cũng được khâu lại.

Chỉ là phải mất một thời gian mới có thể hồi phục vết thẹo ở trán."
"Thẹo sao?"
Đinh Thiên Ân ngẩng người đôi chút.

Bác sĩ theo như chuẩn đoán của mình mà nói: "Vì vết thương là do bị mảnh vỡ cứa trúng, lại nói khá sâu cho nên gây ra miệng vết thương vô cùng lớn.

Nếu như bệnh nhân không chăm sóc kĩ rất có thể sẽ không lấy lại được vẻ đẹp ban đầu."
"Chung quy cô ấy vẫn có thể đi thẩm mỹ mà đúng không?"
"Đúng vậy ạ!"

"Được, tôi biết rồi."
Đào Yến Trúc và Song Nhĩ Khang nghe xong đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ nham hiểm, không rõ đang âm mưu chuyện gì.
"Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi mà."
Đinh Thiên Ân tìm đến phòng bệnh của cô, nơi người con gái nằm trên giường cùng gương mặt trắng bệt, hơi thở chậm rãi nhưng vô cùng nặng nề, anh đau lòng đến bên cạnh khẽ thủ thỉ đôi lời với cô: "Yết Hỷ à, em có biết không nhìn thấy em bình an vô sự anh thấy bớt lo lắng phần nào rồi.

Anh xin lỗi vì đã không làm được gì để bảo vệ em ngay lúc đó.

Sau khi tỉnh lại, em muốn đánh muốn đấm gì tùy em, anh nhất định không né tránh đâu."
Đào Yến Trúc đứng ở phía sau, không biết từ khi nào đã cầm khăn chậm nước mắt: "Tội con bé, gặp hết chuyện này đến chuyện khác.

Ước gì tôi có thể là nó để thay nó gánh vác phần nào tổn thương."
Đinh Thiên Ân nghe xong nhưng bỏ ngoài tai, chợt nhiên vang bên tai anh là giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: "Khóc đủ chưa?
Đào Yến Trúc như bị điện giật, thoáng kinh hãi mà nhìn cô, vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào mắt chỉ dám nhìn lướt lướt mà thôi: "Yết Hỷ con tỉnh rồi, dì vô cùng lo lắng khi hay tin con bị thương đó."
"Cảm ơn lòng tốt của bà, nhưng tôi chưa từng thấy phù thủy lại biết quan tâm người khác."
"Ý của con là sao? Dì thật sự quan tâm đến con mà, thậm chí còn không màng đang bị đau châm mà gấp gáp bảo Nhĩ Khang đưa dì đến đây."
Lữ Thiết Nhan nằm trên giường lớn, vẻ mặt vẫn như vậy, vô cảm đến lạ thường: "Chân dì đau thì đã sao? Cũng đau phải dì đi đến đây bằng đường bộ, căn bản là đi bằng xe hơi mà."
Đào Yến Trúc cứ như vậy bị cô mỉa móc mà không tài nào nói lại được gì.

Đinh Thiên Ân thấy cô tỉnh lại, vui mừng khôn xiết: "Yết Hỷ, em thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu nữa không?"
Đinh Thiên Ân cuống cuồng lên hỏi, Lữ Thiết Nhan chỉ biết nhìn anh lắc đầu: "Em không sao."
Đinh Thiên Ân đợi cô nói thêm: "Anh không ở cùng Thái Phương Lam mà ở đây làm gì?"
"Em mới là quan trọng đối với anh, còn cô ta chẳng là gì cả."
Đinh Thiên Ân nói mà không chút nào thương cảm.


Qua sự việc lần này Đinh Thiên Ân thật sự không muốn nhìn thấy Thái Phương Lam cũng như nghe đến tên thôi đủ khiến anh chán ghét rồi.
"Em nhớ anh và cô ta rất thân."
"Thân đó là của trước kia, như tình cảm anh em mà thôi.

Còn hiện tại thì không còn gì nữa."
"Nhanh như vậy đã rủ bỏ người ta."
Đinh Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định: "Từ trước đến giờ anh chưa hề yêu cô ta, cho nên nói rủ bỏ thì có hơi sai rồi."
Lữ Thiết Nhan nhăn mặt, vô tình khiến vết thương có chút đau nhói.

Đinh Thiên Ân thấy vậy, sốt sắng: "Sao thế?"
"Đau!"
"Chắc do em nhăn nhó đó, hay là để anh gọi bác sĩ?"
"Không cần đâu, hết rồi."
"Yết Hỷ con có đói không? Dì với Nhĩ Khang đi mua chút đồ ăn cho con."
Đào Yến Trúc cảm thấy khó chịu với sự vô hình của họ trong mắt hai người.

Rõ ràng căn phòng có bốn người vậy mà cô và Đinh Thiên Ân chẳng chút nào để tâm đến bà ta và Song Nhĩ khang.
Lữ Lữ Thiết Nhan bấy giờ mới sực nhớ đến sự tồn tại của Đào Yến Trúc, không phải do cô không để tâm mà là do bà ta tỏ ra tốt lành nên căn bản cô lấy làm không thích.

Ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt, vậy mà sớm đã rắc tâm bày lên những kế hoạch không mấy lường trước được..

Bình Luận (0)
Comment