Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 487

Đưa xà phòng ra thị trường 1

Từ đại nương làm ở phường xà phòng nửa ngày, lãnh được mười văn tiền, lúc trở về còn bị cả thôn chê cười.

Mụ ta dọc đường về nhà đều không dám ngẩng đầu lên.

Từ đại nương vừa đi, bên này lại thiếu một vị trí, nhóm phụ nhân trong thôn nhanh chóng chạy tới nhà Trình Loan Loan nói tốt.

Người thứ nhất là Phú Quý thẩm, trong khoảng thời gian này mọi người đều kêu nàng ta là nương Đại Đầu.

1

Lần trước vì bận rộn việc đồng áng nên nàng vẫn chưa kịp báo danh, lần này có cơ hội, nàng ta lập tức chạy tới đây.

"Nương Đại Sơn, sức ta lớn, một nữ nhân có thể để so được với ba nam nhân, ngươi tìm ta khẳng định sẽ không có hại." Nương Đại Đầu có chút co quắp mở miệng: "Ta cũng không ăn vụng đồ của ngươi, cho dù là sơn hào hải vị đặt ở trước mặt, ta cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì."

Trong bếp bay ra mùi nếp hương chui vào trong mũi nàng ta, nàng ta tức khắc ngừng lại rồi hô hấp, sợ chính mình làm ra chuyện gì mất mặt.

Trình Loan Loan hỏi: "Vậy sẽ không chậm trễ chuyện trong nhà của thẩm chứ?"

"Chuyện đồng ruộng trong nhà giao cho Đại Đầu, Tiều Đầu cũng có thể hỗ trợ, việc nhà thì giao cho tức phụ Đại Đầu, cả hai đều làm việc rất khá." Nương Đại Đầu nói đến những chuyện này thì trên mặt lộ ra tươi cười.

Từ khi cùng Triệu Phú Quý phân gia, cuộc sống của nàng ta trôi qua ngày càng tốt, cũng không gặp phải nhiều chuyện sốt ruột như trước.

Chỗ ruộng kia của Triệu Phú Quý, nàng ta thỉnh cầu lý chính chủ trì công đạo, chia một nửa cho nàng, sau đó mua thêm hai mẫu đất hoang, mấy ngày nay vội vàng khai hoang, trong thôn xảy ra chuyện gì cũng không rõ lắm.

Trình Loan Loan gật đầu: "Được, vậy nương Đại Đầu liền bổ sung vào chỗ khuyết của Từ đại nương đi, cơm nước xong thì qua đây đi theo nương Cẩu Thặng rán mỡ là được."

Nương Đại Đầu tạ ơn rối rít rồi rời đi.

Những người tới sau thấy được bộ dạng này của nương Đại Đầu thì biết chỗ trống đã được lấp đầy, một đám ủ rũ cụp đuôi trở về.

Sau việc Trình Loan Loan khai trừ Từ đại nương, người trong thôn đều biết nương Đại Sơn trong mắt không dung một hạt cát, nếu ai dám làm ra chuyện trộm cắp, nương Đại Sơn tuyệt đối sẽ đuổi đi không chút nể tình.

Kiếm không được bạc chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là mất mặt, ở trong thôn sẽ không dám ngẩng cao đầu.

Cơm trưa tương đối đơn giản, sau khi chia ra cho Ngu phu tử cùng Hạ Tiêu, người một nhà liền ngồi xuống bàn ăn.

Ngô Tiểu Chùy sống chết cũng không lên bàn, bưng một chén cơm cùng A Phúc ngồi ở cửa ăn cơm, hắn không có gắp đồ ăn, chỉ ăn mỗi cơm trắng.

Ngày hôm đó ăn hỉ tam diện, hắn còn tưởng rằng chỉ có mời tiệc rượu thì mới có thể ăn ngon như vậy.

Nhưng hiện tại hắn đã biết ở trong nhà của nhị tỷ, ăn cơm trắng là chuyện bình thường, sắc mặt của mọi người cũng rất bình tĩnh

Ở nhà hắn một ngày chỉ ăn hai bữa, là cháo ngô nấu với rau dại, lúc lương thực trong nhà không đủ thì cũng hiếm có cháo rau dại, hiện giờ đã thu hoạch xong, cháo rau dại có thể nấu sệt một chút, một bữa có thể uống một chén lớn. Ăn xong một chén cháo thì cũng có thể no bụng, nhưng cũng sẽ mau đói, nửa đêm thường bị đói đến tỉnh, đói đến bụng phát đau.

Hắn nhớ rõ chỉ có ăn tết thì mới có thể ăn mà không làm.

Mỗi ngày ăn uống tốt như vậy, còn cho hắn bốn trăm văn tiền công, hắn làm sao có mặt mũi nhận lấy?

Cơm nước xong xuôi, Ngô Tiểu Chùy lập tức tới nhà bếp quan sát.

Thấy đệ đệ siêng năng như vậy, Ngô Tuệ Nương cũng lộ ra nụ cười thư thái.

Cả ngày bận rộn tới lui, nhà kho đã có hơn một trăm khối xà phòng, dịch kiềm cùng các nguyên vật liệu khác đều còn thừa rất nhiều, nhưng khuôn đúc không đủ dùng, sản lượng một ngày bị hạn chế ở mức một trăm.

Tuy nhiên Trình Loan Loan đã nhờ Triệu lão nhân tiếp tục đẩy nhanh thời gian chế tác.

Xà phòng được đóng gói bằng giấy, mời Trình Chiêu vẽ hình ảnh xà phòng lên đó, hình thức rất đơn giản, bốn chữ Đại Hà Triệu thị, bên cạnh vẽ một ít thực vật, góc phải bên dưới dùng để đánh dấu phân chia mùi hương, đem bản gốc tới thư viện Nam Phủ nhờ một số thư sinh nghèo sao chép, vẽ một trang giấy đóng gói được nhận hai văn tiền, một thư sinh một ngày dùng thời gian nhàn rỗi có thể vẽ được trên dưới hai mươi trang, kiếm được bốn mươi văn tiền rất dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment