Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 456

"Hôm nay nhà chúng ta có đại hỉ sự, vốn nên mở tiệc chiêu đãi cả thôn. Nhưng trước đó cũng không có chuẩn bị, lúc này không xử lý được." Trình Loan Loan xin lỗi cười nói: "Không bằng mời mọi người ăn sủi cảo đi, sủi cảo bột mì trắng nhân thịt heo, bao no, có được không?"

Bạn già lý chính không đồng ý: "Cả thôn hơn một ngàn người, mỗi người một miếng sủi cảo cũng đã có thể ăn cho ngươi nghèo đi rồi. Quên đi, mọi người mỗi người uống một ngụm nước coi như là dính chút hỉ khí rồi."

"Nương Đại Sơn chúng ta bây giờ là cửu phẩm Nhũ nhân rồi. Nghe người truyền thánh chỉ nói, mỗi tháng còn có bổng lộc nữa, mời mọi người ăn chút sủi cảo cũng không là gì mà." Trương bà nương cười tủm tỉm nói: "Mọi người không ăn thì về đi, dù sao ta cũng muốn ăn mấy miếng dính chút vận khí."

Triệu lão thái thái tuy rằng luyến tiếc lương thực, nhưng rất rõ ràng, đây là chuyện phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, sủi cảo này nhất định phải mời.

Lão nhân gia lúc này vung tay lên: "Các nam nhân về nhà chuyển bàn ghế, mấy phụ nhân thì để hài tử xuống, giúp nhồi bột mì làm sủi cảo, tranh trước khi mặt trời xuống núi phải làm cho xong số sủi cảo này."

Toàn bộ thôn dân reo hò, mỗi người về nhà lấy đồ.

Trình Loan Loan lấy bạc, bảo Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu chạy xe ngựa lên trấn mua nửa miếng thịt heo trở về. Bột mì thì lần trước làm bánh bao còn dư lại ba túi lớn, mấy trăm cân bột mì, làm tiệc sủi cảo cho hơn một ngàn người là đủ rồi.

Trong sân bày đầy bàn, trên mỗi cái bàn đều có hai phụ nhân nhào bột hoặc là làm vỏ bánh. Loại bột mì này trắng mịn, là loại bột mì tinh mà người trong thôn chưa từng thấy qua, còn mang theo mùi lúa mạch nồng đậm, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Nửa canh giờ sau, Triệu Đại Sơn cùng Triệu Nhị Cẩu khiêng nửa phiến thịt heo từ trên xe ngựa đi xuống. Thịt heo này mỡ dày, béo núc, mọi người nhìn mà không nhịn được nuốt nước bọt.

Đây chính là thịt heo hàng thật giá thật, thêm thịt heo này vào, lại trộn thêm một ít rau dại nữa, cái sủi cảo này ngon biết bao nhiêu.

Toàn bộ thôn dân làm việc càng thêm ra sức.

Sau khi gói được một phần sủi cảo, liền bắt đầu cho vào nồi nấu.

Bếp lò chính là bếp mới vừa xây dựng trong xưởng xà bông, tổng cộng là bốn cái bếp đất lớn. Đặt nồi lên, lửa lớn đun nước, chỉ chốc lát sau liền sôi ùng ục, sau đó cho sủi cảo bột mì nhân thịt heo vào, mùi bột mì cùng mùi thịt heo thơm lừng tràn ngập trong sân.

Cho dù là nhóm người lớn hay là hài tử, mỗi người bắt đầu nuốt nước bọt.

Mặt trời dần dần ngả về tây, hoàng hôn màu cam rơi trong sân, nhuộm thành một vầng hào quang ấm áp.

Mỗi người đều mang chén từ nhà mình tới, bàn không đủ dùng liền đứng ăn, trong sân đứng không được nữa, liền đứng ở ngoài sân.

"Ngon, thật ngon, lần đầu tiên ta được ăn sủi cảo ngon như vậy!" Chu lão bà tử nước mắt tung hoành: "Trước kia làm sủi cảo, chỉ cần dính một chút mùi thịt mà mấy hài tử đã luôn miệng nói ăn không đủ no rồi, hôm nay trong sủi cảo này tất cả đều là thịt, ăn một miếng xuống bụng thật giống như no rồi... Loại thức ăn tốt như thế này, cho một lão bà tử sắp xuống mồ như ta ăn thật sự quá lãng phí mà..."

"A nãi, đừng nói như vậy!" Chu Hổ Tử đi tới, đưa cho Chu lão bà tử ăn một cái sủi cảo: "Ngu phu tử nói cháu đọc sách rất tốt, chờ cháu đọc sách có tiền đồ rồi cũng thỉnh về cho a nãi một cái cáo mệnh Nhũ nhân nhé."

Chu lão bà tử khẽ vuốt tóc cháu trai, mặt mũi tràn đầy vui mừng cười. Nàng lớn tuổi, Hổ Tử lại còn quá nhỏ, cũng không biết có sống được tới ngày Hổ Tử có tiền đồ hay không.

"Nương Đại Sơn quá hào phóng, sủi cảo nhân toàn là thịt heo này so với thức ăn ngày tết của nhà chúng ta còn tốt hơn."

"Ta ăn no rồi tiếp tục làm việc đây, hôm nay bị người Tào gia làm trễ không ít công việc rồi, trời tối cũng phải bổ sung phần việc của ngày hôm nay."

"Lời này nói rất đúng, ta cũng ăn xong rồi, ta đi làm trước!"

"Ta cũng đi!"

Một đám hán tử há miệng ăn từng cái sủi cảo lớn, động tác nhanh chóng trong nháy mắt ăn hết hai mươi mấy cái, sau đó xắn tay áo lên đi về xưởng xà bông làm việc.

Tào Oánh Oánh không thèm ăn gì, ăn ba bốn cái sủi cảo xong liền không ăn nữa. Nàng đi tới trước mặt Trình Loan Loan, muốn nói lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment