Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 397

Sau cơn mưa trời lại sáng.

+

Nước mưa trước cửa nhà rút rất nhanh.

Bốn nữ hài ngồi ở trong sân thêu hoa.

Ngô Tuệ Nương ngồi ở bên cạnh may y phục và giày cho hài nhi, bụng của nàng càng lúc càng lớn, rất nhiều việc đều không làm được nên mẹ chồng không cho nàng làm, nàng ngồi không yên, mỗi ngày làm y phục cho hài tử chưa ra đời, đã được ba bốn bộ rồi.

Ngoài phòng, đám nữ hài tử thêu hoa, trong phòng là mấy tên tiểu tử đang nói chuyện.

Triệu Đại Vượng tới, quấn lấy Triệu Nhị Cẩu hỏi chuyện làm ăn: "Nhị Cẩu ca, ta cũng muốn làm ăn, huynh cảm thấy ta thích hợp làm cái gì?"

Hắn nhỏ hơn Triệu Nhị Cẩu một tuổi, năm nay mười lăm, dáng dấp to cao vạm vỡ.

Trước khi đến học đường, hắn không biết mình sau này muốn làm gì.

Nhưng mà sau khi đọc sách, hắn càng ngày càng biết mình thích gì, hắn rất muốn làm buôn bán như Nhị Cẩu ca.

Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Làm ăn phải biết tính toán, lần trước khảo thí, ngươi thí toán có được mấy điểm, ngươi phải học tính toán tốt rồi lại đến cùng ta học làm ăn nhé."

Triệu Đại Vượng khóc không ra nước mắt.

Trong thư phòng, Thẩm Chính cũng khóc không ra nước mắt.

Tên tiểu hỗ đản Triệu Tứ Đản này cầm một câu trong Tứ thư hỏi hắn, hắn hoàn toàn không biết là có ý tứ gì, sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của Thẩm thiếu gia, thế là nói hươu nói vượn một trận, kết quả bị Trình Chiêu nghe được, sau đó, hắn bị Trình Chiêu nhốt ở trong thư phòng đọc sách, đọc hết còn không tính, còn nhất định phải đọc hiểu ý tứ, đọc hiểu cũng không được, còn phải suy một ra ba, nói ra giải thích của mình.

Cha hắn cũng không trông cậy hắn có thể thi đậu tú tài, chính hắn càng không trông cậy, vậy mà Trình Chiêu lại cổ vũ hắn mỗi ngày.

Đời người có một tri kỷ là chuyện không dễ dàng, coi như là vì sự cổ vũ của Trình Chiêu, hắn cũng nên đi học cho giỏi.

Thẩm Chính thỉnh thoảng suy nghĩ đâu vào đó, nghiêm túc đọc sách.

Đọc còn chưa được một khắc đồng hồ, chóp mũi của hắn đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm ngọt mê người, nước bọt tứa ra.

Là một mẻ bánh quế ra nồi.

Lúc này chính là mùa thu, hoa quế nở khắp núi, Trình Loan Loan nhìn thấy hoa quế liền muốn làm bánh quế.

1

Hai ngày trước đã sai Tứ Đản hái chút hoa quế trở về phơi khô, lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng, đầu tiên là chế biến kẹo hoa quế, nước đường thêm hoa quế đun bằng lửa nhỏ, chỉ chốc lát sau, kẹo mang theo mùi hoa quế liền ra đời.

Đun kẹo hoa quế đồng thời bắt đầu quấy bột gạo nếp, bột gạo nếp quấy thành chất lỏng, rót vào trong mâm, dùng cái xẻng chia thành khối nhỏ, sau đó bắt đầu dùng lửa lớn hấp.

Bánh gạo nếp sau khi hấp chín sẽ được rưới đường hoa quế, mềm xốp và ngọt, mang theo vị ngọt và mùi thơm, ngửi thôi đã thấy rất mê người rồi.

Trình Loan Loan đem bánh quế chia ra mấy cái đĩa rồi bưng ra.

Bọn nhỏ đã sớm ngửi thấy mùi thơm, đứa nào cũng lần theo mùi thơm tìm tới trong phòng.

Triệu Tứ Đản hít mũi một cái: "Thì ra hoa quế có thể làm ra món ăn ngon như vậy, quá thơm, thơm quá!"

Triệu Đại Sơn nói: "Quá đáng tiếc, lão tam không ăn được bánh quế."

Triệu Nhị Cẩu nuốt nước miếng một cái: "Nương, nương quá lợi hại, cái gì cũng biết làm."

Trình Loan Loan có chút chột dạ ho khan một cái, loại bánh ngọt hấp này không có kỹ thuật gì cả, kỳ thật làm không khó chút nào.

Nàng đi đến bên ngoài phòng: "Tuệ Nương, mang theo bốn nha đầu rửa tay rồi chuẩn bị ăn bánh quế."

Vương Đại Mạch vội vàng thu thập xong đồ vật của mình: "Trong nhà của cháu còn có chuyện, cháu đi về trước."

Cha nương nàng nhận ân huệ của Triệu thẩm, một tháng có thể kiếm hơn một lượng bạc, nàng sao có thể ở chỗ này ăn chùa, phải là nàng đưa đồ ăn đồ uống cho Triệu thẩm thì còn tạm được.

Trình Loan Loan nhanh chóng đi tới giữ chặt tay Vương Đại Mạch: "Còn có Xuân Hoa Hạ Hoa Đại Vượng, ba người các cháu đều không cho đi, các cháu tới nhà chơi, Đại bá nương chiêu đãi các cháu là việc nên làm, mấy khối bánh quế mà thôi, Đại bá nương vẫn mời được, đi, vào nhà đi."

Nàng đã nói như vậy, mấy hài tử cũng không tiện từ chối.
Bình Luận (0)
Comment