Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 395

Một trận mưa rơi gần nửa canh giờ.

Mặt đất trong thôn đều là nước bùn, đi một bước liền có bùn vấy lên ống quần.

Trong sân nhà cũ Triệu gia trước kia cũng là bùn đất, Triệu lão đầu tử mấy ngày trước ở trên núi phát hiện mấy khối đá xanh phẳng thật mỏng, thế là tìm mấy tráng niên hỗ trợ kéo xuống núi, đệm ở chính giữa sân, lúc này sau cơn mưa, trong sân không đầy vũng bùn như xưa mà vẫn rất chỉnh tề.

Nhìn thấy Trình Loan Loan tới, Triệu lão thái thái vội vàng dừng công việc trong tay lại: "Nàng dâu lão đại, mưa như thế này con qua đây làm gì?"

Lão nhân gia bà ra dấu tay, Xuân Hoa mau chóng bưng một cái ghế đặt ở dưới mái hiên ngay cửa.

Trình Loan Loan ngồi xuống ghế, mở miệng nói: "Chỉ là có chút chuyện muốn tìm nương hỗ trợ."

Triệu lão thái thái lập tức ngồi ngay ngắn, mỗi lần nàng dâu lão đại ngoài miệng nói là cần hỗ trợ, đều không phải là giúp không, lần nào cũng đưa tiền.

Lần này trịnh trọng tìm đến sợ là không đơn giản.

Đám người nhà cũ Triệu gia cũng đều biết thói quen của Trình Loan Loan, nói là hỗ trợ, kỳ thật chính là đưa tiền tới.

Bởi vì trời mưa cũng không có người ra ngoài, cả nhà đều ở nhà, mười mấy nhân khẩu ai nấy đều vểnh tai lên nghe Trình Loan Loan nói chuyện.

"Trong nhà bọn nhỏ đều có công việc của mình, đều không dành ra được thời gian, nhưng trong nhà món kho mỗi ngày đều phải đem đi giao hàng nên muốn mời người giúp đỡ." Trình Loan Loan cười nói, "Buổi sáng trời còn chưa sáng ngồi xe bò đến trấn Hà Khẩu, đưa xong hai quán rượu là có thể trở về, đại khái tốn nửa ngày."

Tôn thị hai mắt tỏa ánh sáng.

Đưa hàng, vấn đề này nghe thì rất đơn giản, để nam nhân nàng ta làm quả thật quá phù hợp rồi.

Nàng ta chỉ dám nghĩ như vậy, không dám mở miệng, chủ yếu là chuyện lần trước, nàng ta đã làm mất lòng đại tẩu, sau khi trở về còn bị Triệu Hữu Tài và lão thái thái lần lượt thống mạ một phen, nếu lúc này nàng ta lại dám nhảy ra ôm đồm chuyện này, có thể bị nước bọt của lão thái thái dìm cho chết đuối.

Còn nữa, cho dù nàng ta chủ động ôm đồm công việc này nhưng đại tẩu cũng chưa chắc sẽ giao công việc này cho tam phòng bọn họ.

Tôn thị cố nén không nói gì.

1

Văn thị tự nhiên cũng sẽ không mở miệng, đại tẩu quyết định như thế nào thì đó cũng là chuyện của đại tẩu.

Mặc kệ đại tẩu tìm nhị phòng hay là tam phòng, nàng đều không có bất kỳ ý kiến gì.

Triệu lão thái thái mở miệng thăm dò: "Nàng dâu lão đại, con có yêu cầu gì về người phụ trách đưa hàng không?"

"Tốt nhất là biết ăn nói một chút." Trình Loan Loan mở miệng, "Món kho tổng cộng làm ba hương vị, cay, không cay và ngọt, cần căn cứ vào tình hình của quán rượu cung ứng mà điều chỉnh khẩu vị, người đưa hàng cách mấy ngày sẽ phải cùng hai vị chưởng quỹ tìm hiểu tình huống cụ thể một chút, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì lắm."

Chuyện này mặc dù không khó nhưng đối với hán tử trung thực nông thôn mà nói vẫn có chút độ khó.

Ban đầu, Tam Ngưu không thích giao thiệp với người ta, bị nàng dẫn đi nhiều lần, lại có Nhị Cẩu mưa dầm thấm đất, về sau Tam Ngưu mới bắt đầu dần dần học được bản lĩnh.

"Nếu như bàn về biết ăn nói, vẫn là lão tam biết một chút." Triệu lão thái thái ăn ngay nói thật, "Lão nhị tính cách chất phác, nếu như giao cho hắn, sợ sẽ làm hỏng chuyện của con."

Tôn thị lập tức mở miệng: "Triệu Hữu Tài rất biết nói, năm đó chính là dựa vào cái miệng này mới lừa ta gả vào nhà cũ Triệu gia, đại tẩu ngươi..."

Triệu lão thái thái đột nhiên quét mắt tới, Tôn thị đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.

Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Tài đang đan gùi ở trong nhà: "Lão tam, đệ cảm thấy chuyện này có thể làm được không?"

Triệu Hữu Tài nuốt một miếng nước bọt: "Nếu như đại tẩu tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này."

"Giá tiền công một tháng tám trăm văn, ngươi nếu cảm thấy không có vấn đề thì mai liền có thể tiếp nhận chuyện đưa hàng."

"Có thể có thể!"

Triệu Hữu Tài dùng sức gật đầu.

Hắn đúng là có sợ đại tẩu từ bỏ tam phòng bọn họ, cũng may còn chịu kéo bọn họ một tay, nếu không tam phòng bọn họ sẽ cách đại phòng tam phòng càng ngày càng xa.
Bình Luận (0)
Comment