Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 62

Hà thị mặc quần áo trang điểm rất tươi sáng, thoạt nhìn khá có khí phái của phu nhân cao môn đại hộ Kiến Khang, chỉ là hành vi cử chỉ rất gò bó rụt rè, cộng thêm biểu cảm trên mặt vô ý thức lộ ra vài phần vui mừng nịnh nọt lấy lòng, khó tránh khỏi nhìn rất gượng ép chẳng đâu vào đâu cả. Chị ta bị dẫn tới trước mặt Lạc Thần thì càng cung kính hơn, chỉ hận không thể bái lạy nàng để tỏ lòng cảm kích ngưỡng mộ nàng, vừa mở miệng là thay mặt trượng phu nói toàn những lời nịnh nọt cảm kích, nào là chuyến đi này rất được mở rộng tầm mắt vân vân.

Lạc Thần nhẫn nại nghe chị ta nói xong, mời chị ta ngồi vào chỗ – vừa rồi nàng mời Hà thị ngồi nhưng chị ta cứ nhất định không chịu, bây giờ mời lần nữa, Hạ thị mới rụt rè cảm ơn ngồi xuống.

Lạc Thần gọi người dâng trà cho chị ta, hỏi thăm tình hình gần đây của Thẩm thị.

Hà thị vội nói:

– Tiểu cô rất tốt ạ. Chỉ giống nhau là trượng phu muội ấy cũng đã đi theo Lý tướng rồi, trong nhà chỉ còn lại muội ấy với hai đứa con nhỏ. Trước khi bị đi tôi nghĩ muội ấy cuộc sống cũng khó khăn, cho nên đã đi Kinh Khẩu một chuyến chút tặng gạo mỳ và ít tiền, thêm cả hai cuộn vải nữa cho muội ấy. Thời tiết nóng nực, vừa lúc may quần áo mới cho hai đứa nhỏ.

Chị ta tươi cười:

– Tôi biết phu nhân rất tốt với tiểu cô nhà chúng tôi. Mong phu nhân cứ yên tâm. Đều là người một nhà cả, trượng phu muội ấy bây giờ đang giúp Lý tướng quân làm việc đại sự cho hoàng thượng, gia tộc đã mất đi một trụ cột, tôi thân là trưởng tẩu sao có thể không quan tâm được?

Chị ta nhìn Lạc Thần, ý cười trên mặt càng sâu.

– Tôi cũng không chỉ thăm mỗi tiểu cô mà con đi thăm Lý lão phu nhân nữa. Lão phu nhân thật sự là người tốt bụng, tính cách rất tốt, còn bảo tôi sau này năng qua lại nhiều hơn đó.

Nghe chị ta cuối cùng cũng nhắc tới Lư thị, Lạc Thần thót lòng một cái, liền thuận theo Hà thị hỏi thăm một câu:

– Mẹ chồng tôi và mọi người đều khỏe cả chứ?

– Lão phu nhân vẫn khỏe. – Hà thị gật đầu, – Chỉ có điều, mấy ngày trước sơ ý bị ngã, một chân bị thương. Cũng may không đáng ngại mấy, lần đó khi tôi đến thăm bà, bà nói điều dưỡng mấy ngày là sẽ khỏi.

Lạc Thần giật mình, đầy lo lắng hỏi cụ thể sự việc

Thì ra từ sau khi Lý Mục thăng làm Vệ tướng quân, có không ít người mang theo người nhà cùng ruộng nương đến cậy nhờ, chủ yếu là mong được che chở, tránh phải nộp thuế ruộng, cũng tránh phải nộp các loại lao dịch quán đinh.

Lý Mục vẫn luôn từ chối tất cả, chỉ giữ lại vợ chồng họ hàng xa họ Triệu. Lần này trước khi đi hắn đã nhờ vợ chồng Triệu thị tới nhà giúp A Đình làm việc.

Triệu thị rất siêng năng, thật thà, nhưng có một hôm nhất thời quên mất lời dặn dò đã quên cất cây trúc phơi quần áo dựng ở bậu cửa, lúc mình đi rồi, cây gậy trúc bị gió thổi làm đổ xuống đất, Lư thị đi qua không chú ý đến giẫm phải nó, thế là bị ngã xuống và bị thương ở chân.

Hà thị thấy Lạc Thần hình như rất lo lắng thì vội vàng an ủi, cứ mãi nói là không sao đâu, nói:

– Lão phu nhân cũng chỉ đi lại không tiện thôi, chứ tôi thấy tinh thần của bà cụ rất tốt…

Đang nói nói, chị ta như sực nhớ ra gì đó, kêu “úi” một tiếng, sau đó che miệng lại.

Thấy Lạc Thần nhìn mình thì vội cười xòa:

– Đúng là hại từ cái miệng. Lão phu nhân lúc ấy nghe nói tôi sắp tới Kiến Khang nên đã dặn dò tôi nếu có gặp phu nhân thì không được nhắc đến chuyện này, tránh để phu nhân lo lắng. Phu nhân cứ an tâm, lão phu nhân không việc gì đâu.

Lạc Thần im lặng.

Hà thị cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác. Lần này có thể đi theo trượng phu đi Kiến Khang, được vào Nhạc Du Uyển, nhìn thấy phong thái của các tiểu thư quý phụ nhà giàu tôn quý Kiến Khang là đã được thể diện rất lớn. Sau khi trở về quê nhà cũng đủ cho chị ta khoe khoang nửa năm. Lúc này, chị ta lại mặt dày tới nơi này cảm ơn con gái Cao thị, thấy nàng chỉ nói theo vài câu đã lộ vẻ mệt mỏi, cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, vì thế cười đứng dậy, cung kính cáo lui.

Lạc Thần tiễn chị ta vài bước, Hà thị vừa mừng vừa sợ cứ cảm ơn liên hồi.

Lạc Thần đứng lại, gọi người tiễn chị ta ra ngoài, mình thì đứng trên đường đi, thấy mẫu thân vẫn còn chưa quay về liền mang theo Quỳnh Thụ dọc theo con suối đi về phía trước.

Việc đã đến nước này nàng vẫn đau lòng không thôi, nàng đã hạ quyết tâm không để Lý Mục ở trong lòng nữa. Nếu đã không phải người cùng đường, hắn lại vô tình như thế, tương lai hắn sống hay chết, phú quý hay nghèo hèn nàng cũng đều không quan tâm. Nhưng mà mẫu thân của hắn lại rất tốt với mình. Nàng trước sau hai lần bị cha mẹ cưỡng ép mang đi, Lư thị không những không một chút trách móc mà còn quay sang an ủi nàng. Bây giờ Lư thị bị ngã bị thương ở chân, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, nàng không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết rồi mà không đi thăm bà, trong lòng nàng thấy vô cùng áy náy, không thể yên tâm được.

Phong cảnh mùa xuân rực rỡ đẹp đẽ, chim chóc hót líu lo, hoa đào nở rực rỡ, nước chảy trong lành róc rách. Ấy thế mà Lạc Thần vẫn luôn chau mày, không có chút tâm tình thưởng xuân nào, tay cầm cành liễu rũ, bụng đầy tâm sự dọc theo dòng suối đi lên trên, bất tri bất giác đã đi tới cuối đầu hồi.

Bức tường đầu hồi đã hết đường, bị hoa cỏ um tùm xum xuê che lấp. Đối diện chính là Đông Uyển, thoáng nghe được âm thanh chè chén mua vui của đàn ông theo gió xuyên qua bức tường tiến vào.

Hoa đào và dòng nước chảy len lỏi qua chân tường đầu hồi này – nơi nối liền  Tây Uyển và Đông uyển.

Hoa cỏ bên suối xanh tươi ướt át, làm ướt tà váy của Lạc Thần.

Lạc Thần không khỏi nhớ tới cảnh nàng với Lục Giản Chi cũng ở nơi này bị bức tường ngăn cách mà hòa tấu một khúc phổ tiêu cầm. Ngày đó rất vui vẻ, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó giống như một giấc mơ thanh xuân đẹp đẽ.

Đang đứng yên, bỗng nhiên nàng nghe được đầu hồi bên kia có tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vang lên.

– Mộ Dung Thế, ngươi dám ——

Là giọng của một người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin được. Tiếng nói còn chưa nói hết kèm theo đó là tiếng r3n rỉ đau đớn, thêm đó là một loạt tiếng xào xạc như hoa cỏ bị đổ rạp, đầu bên kia trở nên yên tĩnh.

Một vệt máu đỏ tươi nồng đậm theo dòng nước chảy xuôi, từ đầu chân tường bên kia chảy xuôi về bên này, hòa tan trên mặt nước rồi dần dần biến mất.

Lạc Thần giật mình hoảng sợ.

Tuy rằng không nhìn thấy nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được vừa rồi ở bên đầu tường bên kia đã phát sinh chuyện gì.

– Tiểu nương tử, có máu kìa!

Quỳnh Thụ giật mình kêu lên, vừa thốt ra khỏi miệng lập tức ý thức được không ổn, đột nhiên bưng kín miệng kinh hoảng nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần kéo lấy cô gái nhỏ muốn chạy đi nhưng mà đã muộn, trên đầu tường phía sau lưng, một bóng người đã nhanh chóng bật qua. Thân hình người nọ nhanh nhẹn như chim ưng, tung người một cái, từ trên đầu tường phi thân xuống, lao đến phía sau Lạc Thần cùng thị nữ

Lạc Thần vừa mới há miệng định hét lên, trên cổ chợt thấy lạnh buốt.

Một thanh chủy thủ sắc bén nhuộm máu đã kề lên cổ.

Trước mặt nàng xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông đó hơn hai mươi tuổi, da trắng mắt tím, dung mạo mỹ lệ, nhưng tóc bên mai rối loạn, trên trán đẫm mồ hôi, quần áo cũng không chỉnh tề, vạt áo mở rộng lộ ra xương quai xanh mảnh, giống như vừa bị kéo ra chưa kịp sửa sang lại. Môi của gã cũng bị cắt, khóe môi dính máu đỏ tươi, dính cả khuôn mặt, cả người mang đến một màu sắc kỳ dị. Lúc này đây gã nhìn chòng chọc vào Lạc Thần, ánh mắt âm trầm, khóe mắt ửng đỏ như bị nhuốm máu.

Lạc Thần cứng đờ cả người lại.

Ngay khi đối mặt với người đàn ông từ đầu tường bên kia nhảy xuống, nàng đã có thể xác nhận cái tên mà nàng vừa nghe qua bức tường.

Là Mộ Dung Thế tông thất Tiên Bi vừa đến cậy nhờ Đại Ngu.

Nàng cũng đoán được, vừa nãy, ở đầu hồi bên kia đã xảy ra cảnh tượng gì.

Hiển nhiên cái người Tiên Bi này vào lúc bị người ta c**ng hi3p thì đã ra tay gi3t chết đối phương. Có điều là nàng không biết người bị giết kia rốt cuộc là ai.

Mộ Dung Thế tay cầm thanh chủy thủ đè lên cổ Lạc Thần, gần như trong chớp nhoáng tay còn lại siết chặt cổ họng Quỳnh Thụ đang há mồm muốn kêu cứu, năm ngón tay như móc ưng thu chặt lại, Quỳnh Thụ không thể nào phát ra tiếng, hai mắt trắng dã, ra sức giãy thoát nhưng vô ích, khuôn mặt bởi vì không thể hô hấp mà nhanh chóng đỏ lên.

Lạc Thần cảm nhận được sát ý mãnh liệt của người Tiên Bi này. Không biết vì sao, ngay trong khoảnh khắc này, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh giết chóc mà nàng và Lý Mục đã trải qua ở chợ đêm vào đêm nguyên tiêu đèn lồ ng cách đây không lâu. Cảm giác hoảng sợ do vô ý tọc mạch chuyện riêng tư của người khác vừa rồi đã biến mất, không còn chút sợ hãi nào nữa.

– Mộ Dung Thế, ngươi biết rõ ta là ai, ngươi thử giết thị nữ của ta thử xem?

Nàng hơi nghếch mặt lên, nhìn thẳng người đối diện.

– Nếu vừa rồi ngươi dám giết người ở đây, vậy thì ngươi đã tính xong phương pháp thoát thân rồi. Chỉ cần ta không nói ra, ngươi có thể sống sót. Nhưng nếu ngươi làm tổn hại một sợi tóc của ta, hội Khúc thủy lưu thương hôm nay đã chết ba mạng người, trong có còn có ta, ngươi cho rằng ngươi có thể bình yên thoát được ư?

Mộ Dung Thế chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú vào cô gái vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ ở dưới thanh chủy thủ của mình. Vẻ mặt của nàng lãnh đạm, tư thế cao quý, trong mắt không có hoảng sợ mà thay vào đó là một tia khinh thường.

Con gái Cao thị, gã quá biết ấy chứ.

Ngày ấy ở trấn Kinh Khẩu lần đầu tiên vô tình gặp được nàng, tuy rằng gã chỉ nhìn nàng từ xa, lúc đó nàng còn mang khăn che mặt, nhưng mà dáng người  còn có giọng nói đã khiến gã nhận ra nàng ngay lập tức.

Nghĩ toàn bộ Kiến Khang ngoại trừ con gái Cao thị ra, còn có cô gái nào dám dùng khẩu khí tràn ngập uy hiếp như thế để nói chuyện?

Hơn nữa, gã cũng bị nàng nói trúng điểm kiêng dè trong lòng.

Gi3t chết một người, dù là người đó có địa vị cao quý, Mộ Dung Thế cũng đủ tự tin để xử lý được xác chết và rời đi một cách thần không biết quỷ không hay.

Nhưng nếu như đó là con gái Cao thị thì lại khác.

– Là hắn ép bức ta quá đáng cho nên ta mới bắt buộc phải giết hắn. Muốn ta không giết cô, cũng được thôi, nếu như cô đảm bảo sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, thế nào?

Gã đè thấp giọng, gằn từng câu từng chữ.

Lạc Thần nhìn vạt áo không chỉnh tề của gã, nhíu mày, hừ một tiếng.

– Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi à? Làm sao ngươi có đủ tư cách yêu cầu ta phải bảo đảm?

Nàng nói xong, thấy nét mặt gã tối đi, ánh mắt lóe lên, liền đưa tay đẩy thanh chủy thủ đang đè trên cổ mình ra, nhìn thẳng vào gã:

– Còn không thả thị nữ của ta ra?

Mộ Dung Thế híp mắt lại, nhưng vẫn buông tay ra, cuối cùng thả Quỳnh Thụ.

Quỳnh Thụ ngã bệt xuống đất, che lấy cổ họng, ho không ngừng.

Lạc Thần xoa nhẹ cô ấy vài cái, ngẩng lên, lạnh lùng nói:

– Nơi này là tư xá của mẫu thân ta. Ta mặc kệ ngươi đã giết ai, mau dọn thi thể đi xa một chút, tránh để nơi này bị ô uế.

Nàng nâng Quỳnh Thụ dậy, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi ngay.

Mộ Dung Thế nhìn theo bóng dáng rời đi xa kia, đứng tại chỗ một lúc, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ngồi xuống bên dòng nước rửa sạch vết máu dính trên thanh chủy thủ rồi tra vào vỏ giấu bên trong ủng, lại cúi xuống, vốc nước rửa đôi môi vừa rồi bị cắn rách. Một cơn đau nhói lên, trong mắt gã lại hiện lên tia tàn nhẫn căm hận. Chịu đựng đã lâu, kẻ đó đáng chết, hôm nay cuối cùng gã cũng tìm được cơ hội giết kẻ đã dám làm nhục mình kia. Có điều không ngờ rằng mình lại đụng vào con gái Cao thị.

Gã đứng lên, theo bản năng nhìn về phương hướng nàng đã rời đi. Đằng trước đã không thấy bóng người, chỉ còn bóng hoa đung đưa và tiếng nước chảy róc rách. Ánh mắt gã lại nhìn thấy cành liễu từ tay nàng rơi xuống đất, thu ánh mắt về, quay trở lại bức tường, thả người nhảy lên trên bức tường, bóng dáng mau chóng biến mất.

…..

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, trên đường trở về, Lạc Thần nghĩ đến người Tiên Bi hung hãn tàn nhẫn kia, bấy giờ mới thấy hoảng sợ. Nàng dặn dò Quỳnh Thụ vẫn đang kinh hồn táng đảm không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, dần dần, cô ấy mới bình ổn lại được.

Tới gần quán xá đã thấy A Cúc đang tìm mình, biết mẫu thân đã quay về bèn vội vàng đi vào.

Những dịp như này hằng năm, Tiêu Vĩnh Gia đã không còn bao nhiêu hứng thú nữa, hôm nay chẳng qua là vì đi cùng con gái cho nên mới tới đây, thấy Lục Tu Dung đã đi rồi bèn hỏi Lạc Thần còn muốn đi thăm thú nữa không. Lạc Thần làm sao còn tâm tình gì nữa, hai mẹ con liền đi ra ngoài lên xe trâu trở về nhà.

Trên đường, Lạc Thần vẫn luôn ngả vào vai mẫu thân, nhắm mắt vờ ngủ, không nói gì cả, cho đến khi vào trong nhà mới nói:

– Mẹ ơi, hôm nay ở Kinh Khẩu tới một người, nói mẹ chồng con bị ngã. Con thấy không yên tâm, dù sao con cũng rảnh rỗi, con muốn về thăm mẹ chồng ạ.

Thấy mẫu thân lộ ra vẻ do dự, bèn cười nói:

– Mẹ yên tâm, con thăm mẹ chồng xong sẽ quay về luôn ạ.

…..

Ngày hôm sau,Tiêu Vĩnh Gia kêu Cao Dận hộ tống Lạc Thần đi Kinh Khẩu.

Đi đường mấy ngày, lúc thuyền đến Kinh Khẩu thì đã vào đêm, trời hoàn toàn tối đen.

Khác với hai lần trước, khi Lạc Thần đến Kinh Khẩu gần như gây náo động một nửa trấn Kinh Khẩu, lần này nàng lặng lẽ lên bờ, ngồi vào trong chiếc xe, xuyên qua một nửa thị trấn chìm trong bóng tối, đi đến trước cổng lớn Lý gia.

Mới rời đi được hơn một tháng mà nàng cảm giác như đã lâu lắm rồi.

Cửa lớn đóng chặt, đèn lồ ng trước cửa không thắp, rất lạnh lẽo. Chỉ có khóm ngọc lan già khô đét kia so với lúc Lạc Thần đi thì lại tươi tốt rất nhiều, cành nở hoa còn nhô cả lên đầu tường, lặng lẽ nghênh đón nàng trở về.

Lạc Thần bước lên bậc thang, lấy lại bình tĩnh, đưa tay cầm lấy vòng cửa, gõ mấy cái.

Một lúc lâu sau mới nghe được tiếng bước chân ở bên trong vọng ra, tiếp theo cánh cửa được hé mở thành một khe nhỏ, lộ ra một khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ, cầm đèn lồ ng nhấc lên cao chiếu vào Lạc Thần, nhìn nàng cùng với người phía sau nàng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

–  Chị là Triệu gia phải không ạ? – Lạc Thần hỏi.

Phụ nhân gật đầu:

– Tiểu nương tử là ai? Tới đây có việc gì?

Lạc Thần còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ kia đã mắt sáng lên, kêu “a” một tiếng, vui vẻ nói:

– Tôi biết rồi! Tiểu nương tử chính là phu nhân của Lý gia vừa mới trở về Kiến Khang, a tẩu của A Đình phải không?

Lạc Thần mỉm cười, khẽ gật đầu.

Triệu gia mừng rỡ, vội vàng khom người, nhanh chóng mở cửa, miệng liến thoắng:

– Phu nhân mau vào ạ! Chắc phu nhân không biết đâu, từ lúc tôi tới ngày nào A Đình cũng kể với tôi a tẩu mình tài giỏi thế nào, tính tốt thế nào, xinh đẹp thế nào, giọng nói lúc nói chuyện dễ nghe như hoàng oanh thế nào. Làm tôi vừa nhìn là biết phu nhân ngay…

Triệu gia gấp rút đi nhanh vào bên trong, miệng hô to:

– Lão phu nhân! A Đình ơi, a tẩu của muội về rồi nè….

Cùng với tiếng bước chân dồn dập, Lạc Thần nhìn thấy bóng dáng của A Đình lao vút ra, đến gần rồi như là không thể tin vào hai mắt của mình, chờ Lạc Thần gọi mình một tiếng, cô bé mới kêu lên “a tẩu”, hạnh phúc nhào tới.

Lạc Thần đón được cô bé, hỏi han vài câu, lại hỏi tình hình gần đây của Lư thị.

– A mỗ hôm đó bất cẩn bị ngã, đi lại không tiện, còn đang ở trong phòng đó, a tẩu đi theo muội.

Lạc Thần vào phòng của Lư thị, thấy bên trong điểm một chiếc đèn, ngọn đèn dầu mờ nhạt, Lư thị đang ngồi ở đầu giường, lần sờ như sắp muốn xuống giường thì vội bước nhanh tới đỡ lấy bà.

– Mẹ ơi, mẹ mau ngồi lại đi ạ.

Lư thị cầm tay Lạc Thần, cười tươi:

– Đúng là A Di rồi. Vừa rồi mẹ còn tưởng mình nghe nhầm. Đi đường vất vả không con?

Lạc Thần lắc đầu, nói không vất vả, ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi thăm vết thương của bà.

– Mẹ ơi, con có dẫn theo cả lang trung giỏi nhất ở Kiến Khang tới, mẹ để ông ấy khám cho mẹ nhé. Mẹ phải mau khỏi lên đấy.

Triệu gia đứng ở một bên, tỏ vẻ hổ thẹn lẫn tự trách.

Lạc Thần quan sát kỹ Lư thị, thấy bà gầy ốm đi rất nhiều so với tháng trước mình rời đi, trong lòng thấy xót xa vô cùng. Mà Lư thị có lẽ cảm nhận được cảm xúc của nàng mà mọi cách an ủi nàng, nói mình dạo này ngoài việc ra ngoài đi lại bất tiện ra thì còn lại đều rất tốt. Thẩm thị cùng hàng xóm láng giềng ban ngày cũng luôn đến thăm hỏi bầu bạn cùng, bảo Lạc Thần đừng lo lắng.

Lạc Thần biết rằng mình tới là để thăm bà, không thể để bà lo lắng lại cho mình, vì thế đổi đề tài, gọi lang trung kian tới xem chân cho Lư thị

Lang trung xem xong, nói chân bị thương chỉ cần tiếp tục điều dưỡng không được đi lại, dần dần sẽ tốt lên. Có điều người già tuổi lớn, thời gian khỏi sẽ hơi lâu mà thôi. Sau đó kê vài đơn thuốc, cứ theo đó mà uống sẽ hỗ trợ cho việc hồi phục.

Lư thị nói cảm ơn. Lạc Thần gọi người đi thu xếp chỗ cho lang trung đi nghỉ ngơi. A Cúc đi thu dọn phòng ở trải chăn đệm cho Lạc Thần. Lạc Thần ở bên tâm sự một chút với Lư thị, sau đó vì không còn sớm, Lư thị nói nàng đi đường vất vả, thúc giục nàng đi nghỉ ngơi sớm.

Đêm nay, Lạc Thâm lại ngủ trên chiếc giường lớn mà nàng vốn đã dần quen thuộc, nhưng tối nay, đột nhiên lại có vẻ như rất xa lạ.

Màn buông xuống, trong phòng im ắng. Một cơn gió đêm mang theo hương mộc lan từ cửa sổ khép hờ tràn vào cuốn màn trướng lên, khiến móc rèm gõ nhẹ vào mép giường bằng gỗ cứng rắn, phát ra tiếng va chạm ngắn và nhẹ.

Từng hồi từng hồi, đầy nhịp điệu.

Lạc Thần nhắm mắt nằm ở trên gối, nghe thanh âm này, hơi thở thảng như ngửi được khí tức cơ thể bất biến mà người đàn ông kia đã lưu lại trong màn trướng, tâm tình đột nhiên trở nên phiền muộn, muốn đuổi nó đi mà không được, nhưng hình như đâu đâu cũng có, cho nên căn bản không ngủ được. Nàng ngồi dậy, thất thần một lát liền khoác áo xuống giường, cũng không đốt đèn, đi giày vào lặng lẽ đi qua A Cúc cũng nghỉ ở trong phòng mình, mở cửa ra, đi về hướng phòng của Lư thị.

Ánh trăng sáng tỏ, mặt đất trong viện trở nên trắng xóa, Lạc Thần nhìn cái bóng của mình dưới đất, đi tới trước cánh cửa kia, gõ nhẹ một cái rồi đẩy vào.

Lư thị vẫn còn đang thức.

Lạc Thần đi đến bên giường, ngồi xuống, dựa vào lòng bà lão hiền từ, thì thầm:

– Mẹ ơi, vì sao lang quân cưới con, mẹ có biết không ạ?

Lư thị ôm lấy thân mình mềm mại của nàng, khẽ vuốt mái tóc đen dài xõa tung trên lưng nàng, yên lặng một lát nói:

– A Di, mẹ cũng từng hỏi nó mấy lần, nhưng mà nó không nói với mẹ, nên mẹ cũng không biết. Nhưng mà mẹ đoán, chắc con là cô gái duy nhất mà con trai mẹ từ nhỏ đến lớn yêu thương đấy.

– Lúc nó cưới con, tin tức tới đột ngột quá, mẹ cho người đến sơn sửa lại căn phòng nơi các con ở. Nó từng là người buồn ngủ có thể nằm được dưới đất, nhưng lúc ấy lại cảm thấy tường được sơn không được trắng, đã tự mình sơn lại lần nữa. Ngoài cửa sổ phòng các con ban đầu có một khóm chuối tây già trồng đã nhiều năm, nó cứ ở nhà là ngủ ở cái phòng đó, mẹ chưa từng thấy nó phàn nàn gì cả, thế mà đột nhiên nó lại nói buổi tối gió thổi, lá chuối xào xạc gây ra âm thanh sẽ ảnh hưởng đến người khác, mà đến mùa nóng lại có nhiều ruồi nhiều muỗi đến, thế là nó chặt hết đi, còn chặt suốt cả đêm…

Lư thị bật cười, nếp nhăn nơi đuôi mắt kéo dài ra.

– Lúc đó mẹ tuy chưa gặp con nhưng trong lòng cũng rất tò mò, không biết đó là một cô gái như thế nào mà khiến nó để tâm như thế. Về sau con đã gả đến nhà mẹ, thì mẹ đã biết rồi. Một cô gái như con vậy, ai mà không yêu quý ai mà không thích được chứ?

Trái tim Lạc Thần như bị chặn lấy, cuối cùng không kìm được nữa từ trong vòng tay Lư thị ngồi dậy.

– Mẹ ơi, mẹ đối với con rất tốt, con cũng không muốn gạt mẹ. Lần này con trở về thăm mẹ xong, sau này, chắc là con sẽ không quay về đây nữa…

Lúc nói, giọng nàng đã nghẹn ngào.

Nụ cười trên mặt Lư thị dần dần biến mất.

– Mẹ ơi, mẹ có trách con không ạ?

Lư thị lại khẽ mỉm cười, lắc đầu, trấn an vỗ nhẹ vào lưng nàng.

– Mẹ cũng không gạt con. Lúc mà Mục nhi cưới con, mẹ cũng đã rất lo lắng. Dòng dõi hai nhà chênh lệch to lớn như thế, hai con khó mà thành lương duyên lâu dài. Lần này phụ thân con tới đón con đi, tuy chưa nói gì, nhưng mà mẹ đã biết chắc là phụ thân con có điều bất mãn với Mục nhi rồi. Mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý việc con sẽ không quay lại đây…A Di, con còn trở về đây thăm mẹ, còn nói những lời này với mẹ, mẹ đã thấy mãn nguyện rồi.

Bà chần chừ.

– Chỉ là nếu thuận tiện, con có thể nói cho mẹ biết, vì sao phụ thân con đón con đi không?

Bởi vì huynh ấy là kẻ có dã tâm, có mưu đồ gây loạn, ngày sau có lẽ sẽ trở thành loạn thần, là tai họa ngầm của triều đình.

Nhưng đối với mẫu thân của hắn, Lạc Thần làm sao mà dám nói. Nàng chỉ rưng rưng nước mắt, đáp qua quýt:

– Con cũng không biết ạ…Chắc là…chắc là giữa huynh ấy với cha con có chính kiến khác nhau…

Lư thị yên lặng, cũng không hề trách cứ con trai mình, qua một lúc lâu mới chỉ thở dài.

– Có đôi khi nó nghĩ gì mẹ cũng không biết. – Bà nói, – Chắc đây là số mệnh, là nó vô phúc, không thể làm phu thê lâu dài với con được. Sau khi con đi rồi, đừng nhớ thương nó nữa. Mẹ thấy rằng là Lý gia mẹ có lỗi với con, sau này bất kể thế nào, mẹ chỉ mong con được vui vẻ hạnh phúc.

Lạc Thần dựa vào lão phụ nhân, lặng lẽ rơi nước mắt, dần dần nước mắt khô đi, cuối cùng quá mệt mỏi mà nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài Kinh Khẩu, chân núi Kim Sơn, lúc mà mặt sông sương mù trắng xóa còn bao phủ, Lạc Thần bước lên thuyềi đi trở về Kiến Khang.

A Đình rất khó hiểu với hành vi đêm muộn đến rồi sáng sớm đi ngay của a tẩu, cô bé vừa quyến luyến lại vừa không dám giữ lại, chỉ đành đứng ở trong cánh cửa nhìn theo bóng dáng rời đi của Lạc Thần, lặng lẽ lau nước mắt.

Lạc Thần không biết mình ở lại có ý nghĩa gì, có thể làm được gì.

Một chuyến đi Kinh Khẩu này, không những không khiến cho nàng an tâm, mà ngược lại còn khiến cho nàng càng đau khổ thêm.

Đau khổ đến mức ở trong lòng như có ngọn lửa thiêu hừng hực.

Vài ngày sau, lúc nàng trở lại Kiến Khang thì nghe được một tin tức.

Tộc đệ của Hứa Tiết, ngự sử trung thừa Hứa Ước đã biến mất kể từ ngày Khúc thủy lưu thương kia. Hứa gia tìm khắp toàn bộ Nhạc Du Uyển, lại hỏi quân coi giữ bốn cửa thành Kiến Khang nhưng không ai biết tung tích của anh ta.

Trong lúc nhất thời, cả thành nghị luận sôi trào.

Mộ Dung Thế kia từ sau khi tới Kiến Khang, nghe nói đã thu hút không biết bao nhiêu đàn ông chú ý đến. Một cuộc tình bí sự phong nguyệt đã dấn tới một vụ án mạng. Hơn nữa, lúc ấy dù chưa nói rõ, nhưng người Tiên Bi kia tha cho nàng cùng với thị nữ của nàng, nàng giữ bí mật cho gã, cũng coi như là tuân thủ lời hứa.

Dưới tình huống này, nàng cũng không cần phải nhiều chuyện làm gì.

Tâm tư của Lạc Thần cũng không đặt ở chuyện này bao lâu.

Một ngày sau khi trở về, sau một đêm dài mất ngủ, cuối cùng nàng đã đưa ra quyết định.

Không hề nghi ngờ, đây là quyết định cực kỳ khó khăn mà trong đời nàng chưa từng làm bao giờ. Nàng gọi Cao Hoàn tới, cho người hầu lui hết, nói với cậu ta, nàng muốn đi Nghĩa Thành một chuyến, kêu cậu ta đi sắp xếp cho mình.

….

Vào ngày hôm nay, hơn một tháng sau khi Lý Mục rời đi, Lạc Thần cuối cùng đã hạ quyết tâm. Nàng muốn đi tìm Lý Mục, giáp mặt hỏi rõ ràng, có phải hắn thật sự muốn làm loạn thần tặc tử như phụ thân đã nói không. Muốn hỏi hắn đã không muốn nàng rồi, vậy tại làm sao lúc trước cứ ép cưới nàng bằng được.

Mà buổi đêm ân ái đó, tình yêu nồng nàn của hắn dành cho nàng rốt cuộc là gì?

Hết chương 62
Bình Luận (0)
Comment