Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 117

Hiền phi cạo đầu xuất gia. Ngày lành tháng tốt là chính ngọ ngày mười tám tháng chạp. Hôm nay, toàn bộ hoàng thành trang hoàng đẹp đẽ, bách quan triều bái, cấm vệ sâm nghiêm, mấy trăm tăng ni tay cầm phật ấn theo xe đến nghênh đón,

Hoài nguyệt quốc, Thiên triều hiên đế năm thứ mười ba, ngày 18 tháng chạp, Hiên đế khâm phong hiền phi Âu Dương thị Tử Thần thành Thần đức quý phi, lấy danh là thê tử của đế vương, đến Hộ quốc tự cầu phúc cho nước, phật hiệu là Đoạn Trần, lưu lại tóc đen làm chứng, sau này trăm tuổi (ngỏm) cung nhập hoàng lăng, các hoàng tử hoàng rôn phải làm đại lễ ba quỳ chín lạy, lăng mộ tại Tây lăng.

Âu Dương thị Tử Thần, là tần phi thứ tám mươi mốt cao đầu xuất gia tính từ đời Hoài Nguyệt khai quốc, nhưng là tần phi đầu tiên sau khi cạo đầu được lấy danh thê tử của đế lại là nhất phẩm tần phi cho nên trong lòng dân chúng Thiên triều, Âu Dương Hồng Ngọc thật sự là vì nước mà cạo đầu. Bởi thế, còn chưa tới buổi trưa hàng vạn dân chúng trong thành đã tụ tập ở đầu phố, hi vọng có thể được nhìn thấy hiếu hiền Thần đức quý phi

Gần giữa trưa, Minh Nguyệt được đưa đến Ôn tuyền biệt quán tắm rửa thay quần áo, vì hôm nay, tất cả mọi người trong hậu cung đều phải mặc quần áo trắng tiễn đưa Âu Dương Hồng Ngọc nên đế vương hạ chỉ, cùng Tần chiêu dung khởi tới Ôn tuyền biệt quán tắm rửa.

Trong Ôn tuyền biệt quán, sương mù lượn lờ, dưới suối rắc đầy những cánh mai tiên diễm khiến cho toàn bộ biệt quán tràn ngập lãnh hương, rất động lòng người. Nhưng người tắm rửa trong suối này lại có chút không đúng.

Trong suối, Minh Nguyệt không mảnh vải che thân, vai lõa lồ, cảnh giác nhìn nam tử đối diện vẻ mặt thâm trầm đầy ý cười kia. Môi hồng mím lại, sắc mặt hơi ửng hồng, mà thân ảnh kia lại chỉ mặc tẩm bào đơn bạc vừa động chân, nàng vội vàng lo lắng nói:

- Ngươi... Ngươi đừng xuống đây

Quả nhiên là ác mộng bất tỉnh, Minh Nguyệt vội cuộn người vào góc suối, hai mắt nhìn chăm chú thân ảnh đế vương, không khỏi có chút tự chán ghét. Nàng không biết vì sao hoàng đế có hơn một trăm hơn phi tử, nhưng cố tình luôn luôn quấn quít lấy nàng, mà nàng... nàng ngay cả cung điện của mình cũng không có, chỉ có thể ở lại Trường sinh điện của đế vương.

Ngự Hạo Hiên cách tầng sương mù dày đặc nhìn vẻ mặt bất an của Minh Nguyệt, ý cười đọng lại, khuông mặt tuấn mỹ hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi sau đó cũng thập phần hào phóng cởi tẩm bào ra. Khi Minh Nguyệt khẽ hô lên thì hắn bước vào suối, giọng nói có vài phần trêu tức:

- Lúc thay thuốc cho trẫm, không phải Minh Nguyệt đã thấy thân thể trẫm sao, sợ gì?

Minh Nguyệt mở to hai mắt, nàng dường như hít thở không thông nhìn Ngự Hạo Hiên thoải mái bước vào suối, sau đó, để nước suối ngập qua cơ bụng tính tráng, thập phần lười nhác tựa ở pho tượng rồng bằng vàng trong ao, tựa như hết sức mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

- Ngươi.

Minh Nguyệt há mồm muốn nói, nhưng khi nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Ngự Hạo Hiên lại lập tức im bặt. Nàng theo bản năng tự vùi mình vào trong nước, này, nàng thật sự không có lá gan mà tắm nhưng lại càng không có lá gan đi lên.

Một canh giờ trước, nàng bị hắn bắt thay thuốc cho hắn mà luống cuống chân tay. Thậm chí mấy lần còn không cẩn thận làm đau hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ giận tím mặt, bởi vì ở ba ngày trước, lúc nàng vừa tỉnh thì hắn là như thế. Cho nên, nàng nhìn thấy vết thương hắn chảy máu, theo phản xạ vội nhắm mắt lại nhưng vạn vạn không ngờ, nàng đợi một lúc, cuối cùng hắn lại hôn lên môi nàng. Sau đó, nhẹ nhàng nỉ non vào tai nàng:

- Minh Nguyệt, nàng bây giờ, thật sự khiến trẫm thương tiếc

Nghĩ đến đây, mặt Minh Nguyệt càng đỏ ửng lên, nàng hơi cứng nhắc nắm tay lại, để trước mình rồi từ từ quay lưng, không nhìn hắn, sợ hắn thấy mặt nàng đỏ lên.

Nhưng thân thể nàng vừa động lại thấy Ngự Hạo Hiên cười khàn khàn, mềm nhẹ mà ái muội nói:

- Minh Nguyệt... Nàng như vậy, thực khiến cho trẫm muốn khi dễ

Giật mình, lòng nàng run lên, khuôn mặt đỏ bừng, môi phấn hơi nhếch, hai tay mất tự nhiên tự ôm lấy mình, định cãi lại thì đã nghe thấy tiếng nước động gần trong gang tấc. Cả kinh, quay đầu lại đã thấy lồng ngực tinh tráng đập vào mắt.

- Ngươi…

Minh Nguyệt hoảng hốt nhưng Ngự Hạo Hiên lại cực kì tự nhiên ôm nàng vào lòng, da thịt lõa lồ tiếp xúc nhau, Minh Nguyệt suýt thì thét lên nhưng thoáng thấy vài thân ảnh đang canh giữ trước bình phong thì vội bưng miệng. Giờ khắc tim đập loạn xạ, ngay cả suy nghĩ cũng cực kì hỗn loạn.

- Minh Nguyệt.

Ngự Hạo Hiên nhẹ ôm thân thể trơn bóng của Minh Nguyệt, cúi đầu nhìn cơ thể mềm mại yếu đuối của nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, rồi sau đó hắn nhắm mắt lại như đang rất hưởng thụ. Bạc môi lạnh như băng cũng có chút không an phận mà trượt từ mái tóc nàng xuống đến vành tai nàngrồi sau đó nhẹ thổi lên cổ nàng, thấp giọng nói:

- Minh Nguyệt, nếu sớm biết sau khi nàng mất trí nhớ lại nhu thận đáng yêu thế này, trẫm sẽ không vì nàng quên trẫm mà phát hỏa

Nói xong, có chút tham lam khẽ hôn vành tai nàng.

Thân mình Minh Nguyệt run rẩy một chút, rồi sau đó lại xấu hổ không chịu nổi, nàng sợ hãi nhắm mắt, định phản kháng, lại nhớ đến vết thương hắn băng bó cực kì vụng về, buồn cười nên đành nén xuống, lui dần về phía góc suối. Nhưng không ngờ như thế lại càng khiến Ngự Hạo Hiên ngăn cản đường trốn của nàng.

- Hoàng thượng

Minh Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú khẽ gọi, hai mắt hoảng loạn trông cực đáng yêu. Nàng trợn to hai mắt nhìn Ngự Hạo Hiên hôn lên vai mình, hơi rụt lại, nói:

- Hoàng Thượng... Nô tì, nô tì

- Minh Nguyệt, chúng ta là phu thê

Ngự Hạo Hiên cắt ngang lời nàng, bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng khiến Minh Nguyệt lại ngẩn ra, cả người cứng ngắc lên. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại như phát cơn nghiện, bàn tay to vỗ về thắt lưng trơn bóng của Minh Nguyệt, giống như say mê mà thở dốc, nụ hôn lạnh lẽo không chút kiêng nể mà hôn lên cổ nàng không ngừng.

Minh Nguyệt bất lực, thân thể nàng run run lên, nhưng bàn tay hắn lại như linh xà, gắt gao ôm chặt nàng, vô cùng quen thuộc mà chạy loạn.

Nhắm chặt hai mắt, Minh Nguyệt nắm chặt tay sợ hãi suýt khóc nhưng nam tử kia vẫn không ngừng tay, Ngự Hạo Hiên lại càng ôm chặt, nụ hôn càng nóng cháy cơ hồ như hòa tan hết thảy, càng điên cuông tàn sắt bừa bãi trên da thịt nàng, hơn nữa còn chậm rãi trượt xuống.

- Hoàng thượng.

Nước mắt Minh Nguyệt cuối cùng không khắc chế được mà rơi xuống suối nước ấm, tay nàng đặt trên ngực Ngự Hạo Hiên, tựa như một con thú nhỏ (pet) vô tội mà bị ủy khuất.

Ngự Hạo Hiên hôn lên ngực nàng, bàn tay to ôm chặt lấy thân thể nàng rồi cứng rắn để nàng tựa lên ngực hắn, ôm chặt lấy nàng, thở dồn dập, hơi run run nói:

- Minh Nguyệt, ôm trẫm

Rồi sau đó nhắm hai mắt vùi vào mái tóc nàng, thở vào vành tai khéo léo của nàng:

- Ôm trẫm, nếu không... Trẫm sẽ muốn nàng..

Những lời này như là một tiếng sét đánh trúng Minh Nguyệt, khiến nàng mở to mắt rồi không chút do dự mà vòng đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy eo Ngự Hạo Hiên, khuôn mặt hoảng sợ dán trong ngực hắn

- Đồ ngốc!

Không biết là thương yêu hay trách móc, Ngự Hạo Hiên nhẹ phun ra hai chữ, khi Minh Nguyệt trố mắt không hiểu thì lại ôm nàng càng chặt như là muốn nàng tiến sâu vào thân thể hắn, cũng quên đi vết thương của chính mình, cùng nàng nằm giữa dòng suối ấm áp mê người này.

Giờ lành tới, Tần công công mặc triều phục nâu có chút lo lắng nhìn về phía sau bình phong, lại thấy ôn tuyền không có lấy một tiếng vang, trong lòng sinh nghi nhưng không dám tùy tiện đi vào, vì thế, liếc nhìn Tiêu Đồng mặc váy lam nhẹ đứng ngoài cửa Ôn tuyền biệt quán. Sau đó, nhẹ bước lên phía sau Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu chủ, giờ lành đã tới, Hoàng Thượng cùng chiêu dung nương nương cũng nên ra khỏi suối rồi, ngươi xem.

Tiêu Đồng hơi ngây người quay đầu, thần sắc đầu tiên là mơ hồ, có thể thấy nàng đã ngây dại ở đây hồi lâu, một lúc sau mới lại hoàn hồn. Tần công công trố mắt nhìn Tiêu Đồng, nhất thời cũng không biết nên nói gì, đang suy nghĩ thì đã thấy Tiêu Đồng nhíu mày, như nhớ tới điều gì, nhìn sắc trời, hơi lo lắng nói:

- Tần công công, có phải đã tới giờ? Vậy Hoàng thượng và tiểu thư…

Tần công công không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó mới nói:

- Tiểu chủ, nô tài cũng đang muốn nói chuyện này với ngài. Ngài nói xem có nên.. thúc giục không?

Nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh, cũng không biết Hoàng Thượng cùng nương nương đã tắm xong chưa.

Tiêu Đồng chớp hạ mi dài, hơi suy nghĩ rồi kéo váy đi vào. Đến trước bình phong thêu cành hàn mai thì hơi dừng lại, nín thở nghe động tĩnh bên trong, sau đó nghi hoặc, nhíu chặt mi. Mím môi, trong lòng hơi chua xót nhẹ giọng nói:

- Hoàng Thượng, tiểu thư, đã tới giờ rồi.

Vừa dứt lời, Tiêu Đồng đã nghe thấy một tiếng nữ tử kêu lên kinh hoàng nhưng lại lập tức biến mất.

Nhíu mày, còn định nói gì đó lại nghe sau bình phong truyền đến thanh âm trầm thấp:

- Lui ra

Lòng Tiêu Đồng run lên, ngực tràn lên cảm giác chua xót mà nàng khó có thể thừa nhận. Sau đó, nàng cúi đầu, mím môi, nhẹ giọng đáp:

- Cáo lui.

Sau đó lui ra ngoài.

Trong ôn tuyền, đôi mắt Minh Nguyệt bối rồi nhìn nam tử gần trong gang tấc, nụ hôn hắn vẫn nóng cháy và ẩm ướt như trước nhưng tay nàng ôm hắn đã vì tiếng kêu của Tiêu Đồng mà hoảng sợ buông ra. Tóc dài xõa trong suối nước, yêu dã vẫn vít lên da dẻ trắng nõn, mềm nhẵn của nàng.

Làm sao có thể... Minh Nguyệt xấu hổ không chịu được trợn to hai mắt, nàng vừa rồi lại cùng nam tử trước mắt….

Ngự Hạo Hiên nhìn người trong lòng, yếu hầu hơi run, thân thể cứng ngắc, lại vuốt ve khuôn mặt nàng, cúi người khẽ hôn môi nàng nhưng lúc này, Minh Nguyệt lại như con nai kinh hoảng, run run quay mặt đi khiến Ngự Hạo Hiên cứng đờ ở đó.

Có lẽ, hắn cảm nhận được nội tâm của Minh Nguyệt đang bối rối và bất lực. Trong mắt Ngự Hạo Hiên ánh lên một tia đau lòng, sau đó, nhắm mắt lại, hôn lên má nàng, mềm nhẹ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói vào tai nàng:

- Minh Nguyệt, trẫm yêu nàng

Sau đó, khi thân thể nàng cứng đờ, lại ôm lấy nàng bay ra khỏi suối.

- A

Minh Nguyệt vì trở tay không kịp mà kinh hãi hô lên, nhưng đã thấy Ngự Hạo Hiên đặt nàng lên tháp thượng rồi phủ thêm tẩm bào cho nàng.

Minh Nguyệt nắm chặt xiêm y không dám nhìn Ngự Hạo Hiên. Nàng hơi bất lực nhìn y phục rắc rồi này, muốn tự mặc lấy nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, Ngự Hạo Hiên lại cười khẽ đi tới, khi nàng đang sợ hãi, bối rồi, hắn nửa quỳ trước tháp thượng, sau đó cầm lấy tẩm bào màu trắng, nhẹ phất lên, phủ lên vai nàng.

Minh Nguyệt nhìn tẩm bảo mặc cẩm thận trên người mìnhnhất thời phát giác mình quả nhiên là có chút không đúng. Nàng cúi đầu, mím môi, trong mắt dâng lên chút chua xót, gắt gao nắm chặt tẩm bào. Nhưng sau đó, đôi tay thon lại bị bàn tay ấm áp kia phủ kín, kéo vào lồng ngực hắn, trầm thấp mà ôn nhu:

- Đừng nghĩ nhiều.

Minh Nguyệt có chút giật mình, định ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng hắn lại ôm lấy nàng, bước ra ngoài bình phong. Lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì lại ôm Minh Nguyệt như ôm vật chí bảo (cực hiếm, cực trân quý) lên xe liễn, gắt gao ôm nàng vào lòng.

Sau khi quay lại Trường sinh điện, Ngự Hạo Hiên giao Minh Nguyệt cho Tiêu Đồng vẫn theo sát, nhưng lúc nàng muốn đến sau bình phong thay quần áo lại giữ chặt tay nàng, bàn tay to ôm lấy eo nàng, không hề cố kỵ mà khẽ hôn lên trán nàng.

- Hoàng thượng.

Minh Nguyệt bối rối lui về phía sau vài bước, nhưng lại không thể rời khỏi lòng Ngự Hạo Hiên. Khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên, sau đó, bất lực cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Nô tì... Nô tì muốn đi thay quần áo

Rồi sau đó giống như trốn chạy, gỡ tay hắn ra rồi chạy về sau bình phong.

Nhưng thật không ngờ, trong đại điện lúc này lại vang lên tiếng cười trầm thấp mà đầy ý trêu tức, sau đó, cách bình phong, Ngự Hạo Hiên ôn nhu mà dầy thâm ý:

- Thì ra, Minh Nguyệt cũng có lúc hoảng hốt thế này.

Khuôn mặt lại nóng bừng lên, Minh Nguyệt tránh sau bình phong không dám lên tiếng. Nàng bưng ngực, nhắm mắt lại muốn đè nén lại sự hỗn loạn này, nhưng càng muốn bình tĩnh lại thì lại càng phiền chán.

Tiêu Đồng cúi đầu đi vào sau bình phong, thấy thần sắc bất lực của Minh Nguyệt, trong lòng trăm mối ngổn ngang, đã nhiều ngày, thế giới của nàng như bị đảo lộn, như ngã vào cơn ác mộng khôn cùng.

Nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây, Tiêu Đồng hít sâu một hơi, rồi sau đó muốn đuổi sự phức tạp này đi, mím môi, cầm lấy trường bào trắng đã chuẩn bị từ trước, từ từ tiến đến trước mặt Minh Nguyệt, rồi sau đó nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, thay quần áo đi đừng để cảm lạnh

Minh Nguyệt hơi hơi mở mắt, sự bối rối đã giảm đi không ít. Nàng bối rối ngẩng đầu, nhìn xiêm y kia, đột nhiên có sự xúc động muốn biết hết thảy những gì nàng đã trải qua. Vì thế, nàng cúi đầu, khi Tiêu Đồng đến bên cạnh mặc quần áo cho nàng, hơi quẫn bách nhỏ giọng nói:

- Tiêu Đồng... Ta... Ngươi có biết quá khứ ta là ai không?

Tay Tiêu Đồng hơi run lên, kinh ngạc nhìn đôi mắt bất an của Minh Nguyệt, sau đó rũ mắt hạ mi, khóe miệng hơi cười, mặc trường bào nguyệt sắc cho nàng, mềm nhẹ nói:

- Người là tam thiên kim của Hộ quốc hầu, là chiêu dung của đương triều thiên tử, là nhị phầm tần phi.

Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt có chút ưu thương của Tiêu Đồng không khỏi hơi nhíu mày, sau đó nghi hoặc nói:

- Nhị phẩm... vậy, nếu là nhị phẩm, vì sao lại ở trong tẩm điện của Hoàng thượng? ta.. ta không có cung điện của mình sao?

Ở trong hoàng cung này, địa vị của nhị phẩm tần phi vốn không cao, sao có thể ở chung cùng thiên tử.

Tiêu Đồng cười yếu ớt, bàn tay trắng nõn linh hoạt kết thắt lưng của Minh Nguyệt thành hình con bướm mà trước kia Minh Nguyệt thích nhất rồi sau đó mới nói:

- Tiểu thư ở cùng Hoàng thượng là vì Hoàng thượng nhớ mong tiểu thư, luyến tiếc tiểu thư ở một mình một cung điện. Hơn nữa, nếu tiểu thư không ở cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng sẽ tưởng nhớ tiểu thư

Nói xong, Tiêu Đồng không khỏi cúi đầu cười khổ một chút, cầm lấy một khối ngọc bội hình phượng hoàng đeo lên hông Minh Nguyệt.

Sắc mặt lại bắt đầu ửng hồng, Minh Nguyệt có chút mất tự nhiên cúi đầu, rồi sau đó không được tự nhiên nhẹ giọng nói:

- Ngươi... Đừng nói chuyện này

Sau đó, nhìn đến khối phượng bội khác biệt kia, trong lòng dâng lên vài phần quen thuộc, nhưng lại biến mất trong nháy mắt. Minh Nguyệt cầm khối ngọc bội, nhẹ vuốt ve hoa văn của nó, mím môi nói:

- Đây... Là của ta sao?

Tiêu Đồng gật đầu, có chút cảm khái nhìn khối ngọc kia, lại nhớ về ngày xưa mà đau lòng, nàng cúi đầu nói:

- Đây là vật yêu thích của tiểu thư, trước kia tiểu thư không lúc nào không mang theo.

Nhưng nghe Tần công công nói, ngày ấy tiểu thư cùng Hoàng Thượng đoạn tình, từng đem vật ấy vứt bỏ trong cung điện này. Có lẽ là vì thế, cho nên Hoàng thượng mới hạ lệnh bắt nàng chú ý đến tiểu thư mọi lúc, không để cho tiểu thư vứt vật này đi.

Vật yêu thích…. Không biết vì sao, Minh Nguyệt nghe thấy Tiêu Đồng nói tới ba chữ này lại có chút đau lòng, nàng cầm phượng bội trong tay, trong lòng hỗn loạn. Lúc sau mới sâu kín nói:

- Trang điểm cho ta đi, chắc sắp tới giờ rồi.

Tiêu Đồng gật đầu, nhẹ đỡ Minh Nguyệt đi ra ngoài bình phong, đỡ nàng ngồi xuống trước gương trang điểm. Minh Nguyệt ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Tiêu Đồng chải tóc cho mình rồi lại thuần thục búi thành búi. Nàng không khỏi mềm nhẹ cười rộ lên, chậm rãi nói:

- Tiêu Đồng, ngươi đã nghe nói qua chưa? Phàm là đàn bà đều phải búi tóc trước mắt người khác, giống như che dấu đi vẻ đẹp nhất của mình, vì điều này, chỉ có thể để cho trượng phu nhìn thấy.

Tiêu Đồng cầm lược ngà, nghe Minh Nguyệt nói, đầu tiên là ngẩn người, vừa định lắc đầu nói mình chưa từng nghe nói khi, lại nghe ngoài điện truyền đến một tiếng trầm thấp:

- Trẫm đã nghe nói.

Kinh ngạc, Minh Nguyệt và Tiêu Đồng đều quay đầu nhìn về cửa điện, chỉ thấy thân ảnh màu vàng đó bước từng bước vào điện. Long bào uy nghiêm, tóc cài ngọc quan dây vàng, hai sợi lụa vàng phất phơ trước ngực, Ngự Hạo Hiên bước vào điện, khuôn mắt tuấn mỹ tuyệt luân mang theo vài phần ý cười thâm trầm, hai mắt gắt gao nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment