Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 14

Hôm qua không rõ sau khi Nguyên Anh về nhà thì có chuyện gì. Chỉ thấy tầm 11h tối hôm đó, Tuyết Tình nhắn tin khóc lóc với Nguyên Anh. Nói rằng cô rất sợ.

Nguyên Anh mà quan tâm mới lạ đấy. Tùy tiện trấn an mấy câu xong, cô liền chụp màn hình lại đoạn tin nhắn đó, đem gửi cho 3 người kia. Hiển nhiên sau chuyện ở quán rượu hôm trước, cô có số điện thoại, cùng tài khoản mạng xã hội riêng của từng người bọn họ.

Thế rồi không rõ thế nào cô lại bị lôi đầu đến nhà của Tuyết Tình giữa đêm khuya. Mấy người muốn yêu chiều, lo lắng cho cô ấy thì cứ việc, kéo cô vào làm gì?

Tuyết Tình he hé mở cửa, nhận ra những gương mặt quen thuộc thì lập tức òa khóc lao vào người Nguyên Anh. Có lẽ do cùng là con gái nên tiện hơn. Hơn nữa Tuyết Tình thật sự coi Nguyên Anh là bạn tốt nhất.

Minh Hạo lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Quân Dương còn ngáp ngủ. Cậu cũng thật thoải mái. Hơi run người bởi cái lạnh của gió đêm, quan tâm nói:

- Có gì vào nhà rồi nói.

Bọn họ 5 người tiến vào nhà. Không khí cũng dần ấm áp lên.

Minh Hạo chu đáo dặn dò người giúp việc pha cho Tuyết Tình một ly sữa nóng.

Nguyên Anh tiên phong hỏi chuyện. Cô không thích vòng vo, ngược lại là hiện tại đêm hôm khuya khoắt bị gọi tới, không cho ngủ.

Tuyết Tình hơi run người một chút, cúi đầu nhìn bàn chân trần hơi lạnh lên do đi chân đất ra ngoài khi nãy.

- Bố tớ có người khác. Ông ấy muốn ly hôn với mẹ. Bọn họ cãi nhau rồi dùng vũ lực, quăng đồ lung tung. - Giọng cô hơi nghèn nghẹn, thật khiến người khác đau lòng.

Nhưng Nguyên Anh ngược lại có chút buồn cười. Chỉ có chút chuyện như vậy đã muốn động trời hết cả lên. Vậy hoàn cảnh như Nguyên Anh hẳn là nên khóc đến như hủy thiên diệt địa rồi đi.

Quân Dương cũng hơi nheo mắt, an ủi:

- Tiểu công chúa của tôi à, đừng khóc nữa. Chút chuyện thôi mà.

Nguyên Anh cũng gật đầu đồng tình. Lập tức cả hai người nhận được ánh mắt sắc lạnh từ Tước Phong và Minh Hạo.

Nguyên Anh nhếch môi. Muốn nhìn cứ việc nhìn, cũng không làm gì được cô. Cho rằng như thế rất ngầu sao? Nhàm chán.

Quân Dương ngửa đầu ra sau, ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi. Cậu đã mấy đêm không ngủ để hoàn thiện bài hát mới rồi. Vốn tưởng hôm nay được yên giấc trong chăn ấm. Thế mà đột nhiên bị gọi giữa khuya. Còn tưởng rằng Tuyết Tình gặp chuyện gì.

Quân Dương mắt nhắm mắt mở nói:

- Vậy tối nay bọn anh ở đây với em.

Tuyết Tình im lặng giữ chặt ly sữa trong tay. Cô thật sự rất sợ, rất lo lắng.

Tước Phong quan tâm khẽ đưa tay vuốt tóc Tuyết Tình, dịu dàng an ủi:

- Ổn thôi. Em đi ngủ đi.

Tuyết Tình đột nhiên nắm lấy tay Nguyên Anh.

Nguyên Anh thế nhưng có chút giật mình. Nhưng rất nhanh che dấu xuống dưới, lại mỉm cười dịu dàng, quan tâm nói:

- Yên tâm, có tớ ở đây. Đi ngủ thôi.

....................

- Tuyết Tình sao rồi?

Thấy Nguyên Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bước ra, Minh Hạo lo lắng hỏi.

Nguyên Anh ngáp một cái, nhàn nhạt đáp:

- Ngủ rồi.

Tước Phong đứng dựa một bên tường, cao cao tại thượng ra lệnh:

- Cô xem chừng cô ấy.

- Nhàm chán.

Nguyên Anh chỉ quăng lại một câu không hoàn chỉnh như thế rồi quay người đến một phòng đối diện. Cô muốn ngủ. Cô sẽ không vì Tuyết Tình mà ngược đãi cơ thể đâu. Lí do gì mà người ta ngủ ngon, yên giấc còn cô phải ở bên cạnh canh chừng mà ngủ giật mình chứ.

Quân Dương ngồi dưới đất, đầu dựa vào tường, mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào. Cậu cũng thật lo lắng cho Tuyết Tình. Nhưng vẫn chưa đến mức vì người quên thân. Nguyên Anh đi qua nhìn dưới đất, khẽ vươn chân đá một cái, gọi tỉnh Quân Dương:

- Vào phòng mà ngủ. Ngược bản thân cái gì chứ. Người ta cũng không xem.

Lời này của Nguyên Anh như muốn nói cho Minh Hạo, Tước Phong nghe.

Bọn họ nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng Quân Dương đã nhanh miệng:

- Kéo tôi vào phòng đi. Hết sức rồi.

Cậu đưa hai tay ra phía trước, nhăn mặt như trẻ con bị gọi dậy mỗi buổi sớm.

Nguyên Anh hơi mỉm cười. Thật sâu trong lòng đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của một cậu bé. Là em trai cô. Nhưng nó mất rồi. Nó giống mẹ nó, mất do tai nạn xe. Nó cũng thật hay thích làm nũng với cô.

Nguyên Anh rất nhanh dập tắt cơn bão cảm xúc trong lòng. Cô thở dài, nắm lấy cổ tay Quân Dương, kéo lê cậu trêи sàn nhà.

Quân Dương cũng không để ý. Cậu lại mệt đến mức ngủ mất rồi.

Lúc này, Nguyên Anh trong lòng Minh Hạo và Tước Phong lại phủ thêm một tầng sương mờ, lại càng thêm khó hiểu đến đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment