Xin Đừng Trèo Cao

Chương 9


 
Nửa đêm, đèn của những căn nhà trong khu phủ Thủy Hòa Hoa dần dần vụt tắt.
Tống Tuấn Hành đứng trước cổng, mặc cho gió lạnh thổi vù vù vào trong cổ áo của anh ta.

Thật ra, lúc anh ta bước ra ngoài anh ta lập tức cảm thấy hối hận, anh ta đứng ở ngoài nửa tiếng đồng hồ, điếu thuốc ngậm bên môi mãi vẫn chưa đốt.
 
Thư Thanh Nhân không thích mùi thuốc lá, nên khi ở nhà anh ta không bao giờ hút thuốc, không biết thế nào mà bây giờ cơn nghiện thuốc lá của anh ta dần dần phai nhạt, anh ta gần như đã bỏ được.
Có lẽ cai thuốc lá cũng không khó như vậy.
Chỉ là ở công ty hay ở nhà đều cảm thấy rất mệt mỏi, những dự án mà anh ta dành hết sức lực để giành lấy cũng sắp phải bỏ đi, mà không ai thực sự hiểu được tâm trạng của anh ta.
Thư Thanh Nhân làm sao có thể hiểu được đây, chỉ khi cô đứng vào vị trí của anh ta và thật sự cảm nhận, cô mới có thể hiểu hết được những khó khăn anh ta gặp phải.
Tống Tuấn Hành tất nhiên biết chuyện này đối với cô đơn giản chỉ là chuyện mơ tưởng hão huyền sẽ không xảy ra, nên anh cũng không ôm hy vọng nhiều, mỗi lần anh ta muốn gặp cô, anh ta chỉ hy vọng cô ít nhiều có thể đồng cảm với anh.

Cũng không biết từ khi nào, anh ta bắt đầu hy vọng có thể tìm được sự an ủi và an nhàn từ trên người của cô.
Tống Tuấn Hành nghĩ, nếu Thư đại tiểu thư tùy hứng kiêu căng mà biết anh có cảm giác ỷ lại vào cô như vậy, sợ là cô sẽ đắc ý cười mất mấy ngày.
 
Vốn dĩ cưới cô là vì lợi ích, không có lợi ích này thì cô đối với anh ta là vô nghĩa.
Có lẽ anh ta thích cô, chuyện cô và mẹ cô lén trở mặt sau lưng hợp tác với Berlin không làm cho anh tức giận bằng chuyện cô đi ăn với Thẩm Tư Ngạn.
Nghĩ lại cô chỉ lo lắng vấn đề tháng sau sinh nhật cô nên làm gì, tim Tống Tuấn Hành lại cảm thấy đau nhói, những lời tàn nhẫn ban nãy thốt ra cũng khiến anh ta giải tỏa được đôi chút.
Từ khi về nước, việc đón sinh nhật đối với anh ta đã trở thành việc xa xỉ, anh ta không cần bà mẹ kế dối trá và đứa em trai chúc mừng sinh nhật anh, cũng không cần cha anh ta phô trương tổ chức cái gọi là tiệc sinh nhật.
Những điều này chỉ càng thêm nhắc nhở anh ta, vào ngày sinh nhật của mình, người phụ nữ đã khổ cực sinh ra anh ta đã qua đời.
Mà người chồng của bà bây giờ có một gia đình mỹ mãn, hưởng thụ cuộc sống sung sướng.
Tống Tuấn Hành cũng biết bản thân đã đứng ở ngoài bao lâu, đến tận khi hai chân bắt đầu thấy tê cứng lại, lúc này anh ta mới nhấc chân bước về phía nhà để xe, dự định đêm nay sẽ đi khách sạn ngủ một đêm.
Cuối tuần này đi nghe hòa nhạc, coi như tự cho mình một ngày nghỉ để giải tỏa thần kinh căng thẳng.
Sao anh ta có thể không biết cô gái Lâm Chúc kia có ý gì, chẳng qua là cô đang cố tình làm như trùng hợp để gặp anh ta, những chuyện này đều là những chuyện mà Thư Thanh Nhân khinh thường không bao giờ muốn làm.

***
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Thanh Nhân thức dậy rất sớm.
Do hai mắt hơi sưng, nên khi nhắm lại có chút khó chịu, cô dứt khoát quyết định rời giường đi lấy đồ chườm nóng giúp tiêu sưng.
Dì giúp việc thấy cô dậy sớm, trong chốc lát có hơi do dự, "Sao hôm nay phu nhân dậy sớm vậy?"
"Cháu ngủ không được, dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu đâu, hôm nay không có khẩu vị," Thư Thanh Nhân rót một ly nước cho mình uống, sau khi cổ họng thông thuận hơn, cô hỏi, "Lát nữa cháu ra ngoài, chồng cháu dậy chưa?"
Dì giúp việc lắc đầu, "Tối qua ngài Tống không ngủ ở nhà."
Thư Thanh Nhân à một tiếng.
"Phu nhân, phu nhân cãi nhau với ngài Tống sao?" Người giúp việc do dự nói, vì sợ hỏi phải điều không nên hỏi, "Vậy phu nhân còn muốn tấm vé đó không?"
"Tấm vé gì cơ?"
Mỗi người bọn họ đều có một phòng làm việc và phòng ngủ riêng, thùng rác trong phòng khách căn bản là không dùng đến, có khi qua mấy tuần bên trong thùng vẫn trống trơn.
Chỉ có người giúp việc theo lệ thường vào mỗi buổi sáng đều dọn dẹp, bà ấy nhìn thấy thùng rác sạch sẽ tự nhiên lại có một mẩu giấy vụn.
Bà tò mò cầm lên xem mới phát hiện là vé hòa nhạc tối hôm qua mình nhìn thấy trong túi áo của ngài Tống.
Bà cho rằng hai vợ chồng cãi nhau, trong lúc nhất thời tức giận nên ném vé vào thùng rác.
Thư Thanh Nhân nhận lấy tấm vé hơi mềm vì bị vo tròn lại.
Là một buổi hòa nhạc, thời gian là vào cuối tuần này, cô không hề có ấn tượng gì, cho đến khi cô nhìn thấy dòng chữ của ban tổ chức buổi hòa nhạc ở góc dưới bên phải.
Học viện âm nhạc Trừng Hải.
Thư Thanh Nhân biết trường đại học này, nó đã từng xuất hiện trong tư liệu cá nhân của nữ sinh viên đại học mà cô cho người điều tra.
Cô mím môi, nắm chặt tấm vé trên tay, "Cảm ơn."
Dì giúp việc lắc đầu, "Không có gì, chỉ là ngài Tống có hai tấm vé, nên dìi đoán là ngài ấy muốn đi cùng phu nhân."
Chờ đến khi người giúp  rời khỏi phòng khách, Thư Thanh Nhân mới chậm rãi xét nát tấm vé trong tay, xé thành những mảnh nhỏ hoàn toàn không có khả năng dán lại nữa, rồi ném lại vào thùng rác.
Vốn đã là rác, xé nát sẽ không khiến người ta hiểu nhầm đang là thứ gì tốt đẹp nữa.
Những tấm ảnh trước đó cô mua lại từ tay bọn chó săn với giá cao kia chẳng qua cũng chỉ là ảnh Tống Tuấn Hành đứng ở trong công viên, và trong khung hình đó có cô nữ sinh Lâm Chúc, cơ bản thì cũng không được tính là chứng cứ gì.
Nhưng chính Tống Tuấn Hành trước giờ chưa từng có những scandal như thế này, trong giới kinh doanh anh ta nổi tiếng là không gần phụ nữ, mọi người sẽ cảm thấy chuyện cậu chủ Tống thị vô duyên vô cớ xuất hiện cùng một nữ sinh viên đang làm thêm ngoài giờ khiến bọn họ suy nghĩ sâu xa.
Chỉ cần tưởng tượng thôi là đã thấy kíc.h thích rồi.
Trong thỏa thuận hôn nhân mà Tống Tuấn Hành đã soạn trước đó, các điều khoản cũng không khác gì những cặp đôi bình thường, và có quy định rõ ràng là không được ngoại tình.

Dù chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, nhưng cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu trong hôn nhân.
Chỉ là lúc đó Thư Thanh Nhân không có tình cảm với anh ta, cô cảm thấy thỏa thoận hôn nhân này là không cần thiết.
Nếu Tống Tuấn đã dám ký, chứng tỏ anh ta tin tưởng vào bản thân mình, mặc dù những tấm ảnh chụp cùng Lâm Chúc khiến cô tức giận, thấp chí còn khiến cô xúc động muốn đi tìm đàn ông tạo thêm áp lực cho anh ta, nhưng cô lại không muốn xé rách mặt với anh ta, cùng lắm thì mắng vài câu lời nói của đàn ông đều chỉ như đánh rắm thôi.
Nhưng bây giờ anh ta và cái cô nữ sinh kia dường như là có vô vàn quan hệ phức tạp liên quan đến nhau.
Nếu đã như vậy thì trước đó anh giải thích với cô nhiều như vậy làm gì.
Tống Tuấn Hành chưa từng giấu giếm nguyên nhân tại sao anh ta kết hôn với cô.
Ngay cả trong đêm tân hôn, trong lòng Thư Thanh Nhân biết là người đàn ông trước mặt này không thực sự là chồng cô.

Cho dù thế nào đi nữa cô cũng là một người phụ nữ, hai chữ kết hôn này đối với cô thật sự rất có ý nghĩa.
Mà anh ta ngồi ở mép giường, giọng điệu bình thản, hoàn toàn không giống một người đàn ông mới cưới.
Thanh Nhân, sau này mong em chiếu cố nhiều hơn.
Chào hỏi một cách lạnh nhạt và lịch sự, như đang chào hỏi với một người xa lạ lần đầu tiên gặt mặt.
Nghĩ lại, có lẽ tình cảm của cô đối với Tống Tuấn Hành đến nhanh hơn cô nghĩ.
Giống như như đêm tân hôn đó, hai người phải ngủ chung một giường, tay chân Thư Thanh Nhân cứng đờ vì căng thẳng, cô hận không thể thu mình lại thành một đổng nhỏ, chỉ chiếm một chút chăn gối và một góc giường là được.
Trong lúc mơ màng, có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô qua, khuôn mặt của người đàn ông trong đêm hiện lên vẻ dịu dàng ôn hòa.
Có thể là anh ta hơi mệt, giọng nói luôn lạnh lùng của anh có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Anh sẽ không đụng vào em, qua đây ngủ đi, cẩn thận ngã xuống.
Thư Thanh Nhân quay lại nhìn chằm chằm cổ áo ngủ của anh ta, thận trọng hỏi, thật sao?
Anh ta không nói chuyện, giơ tay vặt ra một đường giữa cô và anh ta, giống như "vĩ tuyến 38*" thường thấy trong sách, một ranh giới tuyệt đối không được phép vượt qua.
*Vỹ tuyến ngăn cách Triều Tiên và Hàn Quốc.
Người đàn ông thở dài rồi nói, chúng ta mỗi người một nửa giường.
Sáng hôm sau lúc rời giường, cô đã thấy anh ta yêu cầu người ta sắp xếp lại một phòng dành cho khách thành phòng ngủ, rồi tự mình dọn vào.
Lại một câu chuyện khác nữa, vào một buổi tối vòi hoa sen trong phòng của cô bị hỏng, không còn cách nào khác là phải tắm chung phòng tắm với anh ta, khi cô đang lau tóc đi ra, không ngờ hôm đó anh ta tan làm sớm về nhà.
Lúc đó cô đang mặc đồ ngủ, lúc đi ngủ mà mặc nội y ở bên trong thì không thoải mái lắm, cô nhớ ra anh ta có nói hôm đó anh ta sẽ về trễ, nên cô cũng không để ý lắm.

Cô còn chưa kịp chạy trốn, anh ta đã quay đầu đi trước, giọng nói bình tĩnh bảo cô mau trở về phòng.
Từng mảnh ghép nhỏ, tất cả đều trở thành dấu hiệu mơ hồ khiến cô nảy sinh tình cảm.
Cô không phải là trời sinh không có dụ,c vọng cá nhân, từ khi bố cô qua đời, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng săn sóc từ người khác phái, người đàn ông này theo lý mà nói là chồng hợp pháp của cô, không những không tệ, mà anh thậm chí còn đối xử tốt với cô, chỉ là anh ta không yêu cô.
Nhưng đây cũng không phải lỗi của anh ta, cô là người vi phạm ba điều giao ước của bọn họ trước,  là cô có tâm tư khác với anh ta trước, vì vậy cô cũng không có tư cách yêu cầu anh ta cái gì.
Ba điều giao ước này là giao ước trẻ con do cô nghĩ ra để kiểm soát tình cảm chớm nở của bản thân.
Không được thích đối phương, không được làm phiền cuộc sống của đối phương, không được ngoại tình.
Lúc đó điều giao ước cuối cùng cô nói ra với tâm thái khá mơ hồ, Tống Tuấn Hành vốn dĩ đang cúi đầu đọc đống văn kiện, nghe vậy mới nẩng đầu thản nhiên hỏi cô, điều cuối cùng này, em chắc chứ?
Cô gật đầu, tôi chắc chắn.
Tống Tuấn Hành cười nhẹ, được, anh hứa với em.
Vốn dĩ ba điều giao ước này chỉ là để trói buộc bản thân, cảnh cáo bản thân không được nghĩ tới Tống Tuấn Hành, cô không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như vậy.
Có vẻ như, anh ta cũng có chút thích cô.
Cô nghĩ chính là từ giây phút đó, cô bắt đầu có chút mong đợi ở Tống Tuấn Hành, mà Tống Tuấn Hành dường như đã âm thầm chấp nhận sự thay đổi này.
Nếu không có những bức ảnh đó và tấm vé này, cho đến hôm nay cô vẫn sẽ sống trong ảo tưởng của chính mình.
Hóa ra những sự thay đổi này đều là ảo tưởng.
Thật ra, tối hôm qua cô đã định tỏ tình với Tống Tuấn Hành, thậm chí những lời sẽ nói cô cũng đã chuẩn bị kỹ rồi.
Tống Tuấn Hành, em không muốn tiếp tục dùng kiểu quan hệ như này sống với anh nữa, nếu như anh bằng lòng cùng em thử một lần, chúng ta thử tiếp nhận nhau, nếu như anh không muốn, vậy xem như em chưa nói gì hết.

Sau này anh thích thế nào thì thế đó, em sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, và mong anh, làm ơn đừng đối xử tốt với em nữa.
Bởi vì mỗi lần anh đối tốt với em, em sẽ không nhịn được mà thích anh thêm một chút.
"Đồ lừa đảo." Thư Thanh Nhân nhỏ giọng nói.
Những uất ức tối hôm qua đều trở nên không đáng, những mất mát, phiền lòng cũng đều trở thành bằng chứng lớn nhất cho sự ngu ngốc mất lý trí của cô.
Thư Thanh Nhân cố gắng bình tĩnh lại, ít nhất trong thời gian này, cô không muốn nhìn thấy Tống Tuấn Hành, cô cũng không muốn ở lại trong cái nơi gọi là nhà này.
Cô không muốn làm phiền Từ Thiến Diệp nên đã gọi người đặt một phòng trong khách sạn cho cô, thu dọn một ít đồ rồi dọn đi.
Về việc sau đó Tống Tuấn Hành có về nhà hay không, cô không biết.
Thật ra, cô đã kéo số điện thoại và WeChat của Tống Tuấn Hành ra khỏi danh sách đen, nhưng anh không liên lạc với cô, điều này khiến Thư Thanh Nhân tưởng chừng như anh vẫn còn ở trong danh sách đen.
Khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn, Thư Thanh Nhân thất thần nhìn những chiếc đồng hồ hình tròn hiển thị giờ của hơn mười mấy quốc gia trên tường.
Thư Thanh Nhân không hề ngược đãi bản thân mình, cho dù là ở tạm thời, cô cũng muốn ở trong một căn phòng sang trọng hướng ra sông của một khách sạn năm sao.
Nhân viên phục vụ xách hành lý cho cô và đưa cô lên phòng bằng thang máy.
Khi lên đến tầng trên, cô bước đi trên tấm thảm mềm mại dọc theo hành lang ngắm nghía các loại tranh sơn dầu.

Thái độ của nhân viên phục vụ có thể nói là cực kỳ kính cẩn, thỉnh thoảng có vài người đi ngược hướng qua lại trên hành lang, nhân viên phục vụ này đều sẽ dừng lại để cúi chào và nói buổi chiều tốt lành.
Khi đến cửa phòng cô, nhân viên phục vụ mở cửa cho cô, rồi theo lệ thường giới thiệu khách sạn có những dịch vụ gì, để cô không bỏ lỡ khi cần.
Vì để thay đổi tâm trạng, Thư Thanh Nhân cố ý chọn một khách sạn mà trước đây cô chưa từng ở, cô được coi là khách hàng VIP mới của khách sạn này, bởi vậy nhân viên phục vụ rất kiên nhẫn giải thích cho cô biết khách sạn này có những dịch vụ VIP đặc biệt gì.
Nói chung chung ý chính là "Khách sạn của chúng tôi có rất nhiều dịch vụ mà khách sạn khác không có, hãy nhanh nhanh trở thành khách hàng thân thiết của chúng tôi đi nào."
Thư Thanh Nhân nghe câu được câu không.
Lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, giống như chủ nhân của căn phòng này đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Người phục vụ quay lại, "Buổi chiều tốt lành, ngài Thẩm."
Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên, "Trà chiều còn phục vụ không?"
"Có ạ, nhà hàng kết hợp quán trà ở trên lầu 18 có phục vụ trà chiều đến 5 giờ ạ."
"Cảm ơn."
Nhân viên phục vụ định tiếp tục giải thích cho vị khách nữ này những dịch vụ VIP của khách sạn bọn họ.
Sau đó anh ta lại thấy vị khách nữ này đang nhìn chằm chằm vào vị khách nam đối diện.
Thẩm Tư Ngạn hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ còn đang ngái ngủ, đôi mắt híp lại, tóc còn chưa kịp chải dựng ngược lên, tóc ngắn mềm mại dán ở trên trán, che đi hàng lông mày dài, có vẻ rất vô hại.
Nhưng ngay sau đó, hình tượng vô hại của người đàn ông này lại bị chính anh ta phá vỡ.
"Cô nhỏ?" Thẩm Tư Ngạn chớp chớp mắt, nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trước mặt không phải là do anh tưởng tượng ra, anh ôm ngực dựa vào khung cửa, giọng điệu lười biếng và đậm chất gợn đòn "Rời nhà bỏ trốn hả?"
Đổi khách sạn, nhất định phải đổi khách sạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngay từ đầu, tính cách của anh chồng trước không có phức tạp như vậy đâu, tui chỉ định viết anh ấy như một tên cặn bã thuần túy như Hồng Thế Hiền* thôi.
*Hồng Thế Hiền, nam chính trong phim 《Hoa Hồng Có Gai》, do diễn viên Lăng Tiêu Túc thủ vai, là một trong 10 nhân vật phim truyền hình bị người xem ghét.

Nói chung và anh nam cặn bã đẹp trai.
Viết viết một hồi tui lại như con ngựa hoang đã mất kiểm soát, cốt truyện không nằm trong tầm kiểm soát của tui nữa rồi.

Khúc sau tui sẽ viết câu chuyện ngọt ngào của chúng ta nhé, chứ không Vịt Vịt của chúng ta đến bây giờ vẫn chưa có ưu điểm gì ngoại trừ cái miệng tiện của cậu ta.
Vịt Vịt: Bây giờ cô sắp xếp cho tôi thêm mấy vầng hào quang đi còn kịp.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment