Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 85

Hôm nay chúng ta cùng thưởng thức bài “Hành khúc đám cưới”

Liêu Đình Nhạn có một người bạn trai, Tư Mã Tiêu lớp 11A1, chỉ là mối tình này không ai hay biết, một mối tình bí mật.

Bạn trai Tư Mã Tiêu của cô là một đại ca nằm trên hết mọi đầu gấu trong trường, hồi còn cấp Hai đã nổi danh, lên đến cấp Ba cũng danh tiếng lẫy lừng. Nếu mà nói tới đầu gấu thì cậu không hút thuốc uống rượu gây chuyện thị phi, là khách quen trên bảng danh sách phê bình như đám A9, thế nhưng càng khiến người khác hãi hùng, tránh xa mười mét hơn là đám được gọi là đầu gấu đó.

Liêu Đình Nhạn học 11A5, không cùng một tòa học với lớp A1, một toà nhà dạy học hình chữ U, lớp A1 bên trái, A5 bên phải, cách nhau một văn phòng xa vời vợi.

Liêu Đình Nhạn không thường nhìn thấy bạn trai bí mật Tư Mã Tiêu ở trường, ngày nghỉ ở nhà thì gặp nhiều hơn một chút, tóm lại thì mỗi lần cô ở với Tư Mã Tiêu thì thường ở cả ngày trời, trừ buổi tối đi ngủ ra, một ngày ba bữa đều ở chỗ cậu. Cô đi với danh nghĩa học tập, hơn nữa đồ ăn thức uống ở chỗ bạn trai thật sự ngon đến không cưỡng được.

Không biết là do gần một năm nay ăn uống quá phũ phê hay là do phương pháp dạy học gắt gỏng nhồi vịt của Tư Mã Tiêu thật sự hữu dụng mà thành tích năm Mười Một của Liêu Đình Nhạn tăng lên rất nhiều. Giáo viên nói chuyện với cô, muốn cho cô lên A1.

Xét thấy trước đây rất ít khi có chuyện này xảy ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy đây rất có thể là do Tư Mã Tiêu bày ra.

Nhà đại ca có tiền có quyền có thế, muốn làm mấy chuyện này rất dễ dàng, chỉ là cần phải chọn một thời gian với lí do thích hợp. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ đúng là nhọc cho cậu ấy quá.

Liêu Đình Nhạn không giống với Tư Mã Tiêu, gia cảnh nhà cô chỉ bình thường, thành tích trước khi hẹn hò với đại ca cũng rất bình thường, mối quan hệ cũng bình thường, thuộc học sinh tầm trung trong lớp, cái kiểu mà sau này tốt nghiệp xong họp lớp thì các bạn rất có khả năng cao quên mất cô tên gì ấy, rất mờ nhạt.

Cô đột nhiên phải chuyển tới lớp A1, trong lớp ngoài bàn cùng bàn và hai bàn trước sau có hơi không nỡ, đa phần những người khác đều tò mò, tò mò rằng sao thành tích của cô lại vượt cao nhanh tới vậy.

Liêu Đình Nhạn: … Vì tình.

A1 là lớp chọn, thành tích của các bạn trong lớp đều đứng top, chắc là vì lí do này, trong lớp lúc nào cũng cực kỳ im ắng, mọi người nói chuyện đều cực kỳ nhỏ tiếng, Liêu Đình Nhạn chưa tới lớp A1 được mấy lần, lần nào cũng chỉ là đi ngang liếc nhìn, nhận ra ở đây dù là thời gian chuyển tiết cũng yên lặng hơn những lớp khác nhiều.

Thế nhưng đợi đến lúc cô thật sự bước vào A1 mới nhận ra có gì đó sai sai. Các bạn A1 tử khí nặng nề, không giống với sự nhàn hạ của A5, cũng không lộng hành như A9.

Đầu tiên là tiết mục sắp chỗ ngồi, sau khi chủ nhiệm hỏi ai đồng ý ngồi cùng bàn với cô, phòng học lọt tõm trong im lặng, không một ai lên tiếng, các bạn người thì đọc sách, người thì viết bài, hoàn toàn không ai để tâm.

Liêu Đình Nhạn: “…” Quào, lớp học sinh xuất sắc là lạnh lùng vậy đây hả.

Liêu Đình Nhạn nhìn lấy một chỗ ngồi bên cửa sổ có ánh sáng đẹp nhất phòng, bạn trai mình hình như nằm ra đó ngủ mất rồi, bên cạnh cậu không có ai, vậy là cô tự giác tìm đường lui: “Thầy ơi, chỗ bên kia không có ai, em ngồi đó nhé.”

Vừa dứt lời, gần như cả lớp đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức phức tạp quái gở, đến mức Liêu Đình Nhạn còn phải nghi ngờ không biết có phải họ đã biết mình với đại ca hẹn hò hay không.

“Thầy ơi, để bạn ấy ngồi với em đi ạ.” Một bạn nữ vội lên tiếng.

Liêu Đình Nhạn liếc nhìn người bạn trai hình như đã ngủ say: “Ok.”

Cô ngồi bên cạnh bạn nữ tên Tiêu Ngọc, nghe thấy bạn cùng bàn mới của mình nén giọng khuyên răn: “Cậu đến lớp mình phải để ý một chút, đừng có chọc tới cậu ấy, cũng đừng có làm ồn cậu ấy.”

Liêu Đình Nhạn: “Cậu ấy?” Không phải là đang nói bạn trai mình chứ.

Tiêu Ngọc: “Lúc trước cậu học A5, không biết cậu ấy sao?” Cô bạn lấy bút viết xoạc xoạc trên giấy ba chữ.

Liêu Đình Nhạn nhìn sang: “Tư Mã Tiêu”, quả đúng là tên bạn trai cô.

Bạn gái ngồi trước cô cũng quay xuống bĩu môi: “Cậu cũng gan thật đấy, dám ngồi cùng bàn với vị đó, đợi cậu ấy thức dậy nhìn thấy cậu chắc là vứt cậu ra ngoài được luôn ấy, đụng tới cậu ấy là cậu đừng hòng ở lại A1 nữa.”

Tiêu Ngọc: “Muốn ở lâu ở A1, quan trọng nhất là phải im lặng, lúc cậu ấy ngủ đừng làm ồn, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Bọn họ nói rất nghiêm túc, Liêu Đình Nhạn chột dạ cả một lúc lâu, ờm… đang nói về bạn trai cô thật đó hả? Nói thật thì cô hẹn hò với đại ca nửa năm vẫn luôn thấy cậu ấy rất tốt tính, hoàn toàn không đầu gấu, cô không ngờ được rằng các bạn lớp A1 lại sợ cậu như thế.

Cô ráng phối hợp thấp giọng hỏi: “Cậu ấy sao thế?”

Tiêu Ngọc liếc nhìn cô không nói, tìm một mẩu giấy nhỏ viết cho cô, Liêu Đình Nhạn thấy phía trên viết: Nghe nói lúc trước có người cãi nhau trước mặt cậu ấy, bị cậu ấy tóm cổ ném xuống lầu ba, té gãy cả chân.

Liêu Đình Nhạn: Mấy truyền thuyết này thường không đáng tin đâu nhỉ? Chắc vậy ấy.

Đợi cô xem xong, Tiêu Ngọc lấy mảnh giấy lại, xé nhỏ bỏ vào thùng rác.

Liêu Đình Nhạn: “Lố ghê, Tư Mã Tiêu là rồng hung ác ngủ say gì đó hay gì? Cần phải dè dặt tới vậy hả.

“Cậu tưởng bình thường sao bọn mình lại phải im lặng tới vậy, nói chuyện cũng không nói được gì, tại cậu ấy ở đây chứ còn gì nữa, lỡ mà làm ồn tới cậu ấy, cậu ấy giận lên đáng sợ lắm.”

Liêu Đình Nhạn nhận ra các bạn học mới không phải bài xích hay có ý kiến gì với cô, bọn họ chỉ là bị con rồng hung ác ngủ say trong lớp dọa cho sợ mất mật. Cô cũng đã hiểu được vì sao mỗi lần đi ngang qua A1 lại thấy họ im phăng phắc, thì ra không phải là học sinh xuất sắc ngang ngược mà là tiếng gọi của sự sinh tồn.

Ai mà ngờ được chứ, các bạn lớp A1 trông thì sáng sủa đẹp đẽ, hoàn cảnh sinh tồn lại khắc nghiệt tới vậy. Với tư cách là người nhà con rồng hung ác, cô thậm chí còn có chút hổ thẹn.

Yên lặng qua được hai tiết, Liêu Đình Nhạn với các bạn cùng xóm mới cũng khá hoà thuận với nhau, bao gồm cả bạn gái bạn trước nói chuyện lúc nào cũng có ý châm chọc, một cậu béo đeo kính ở bàn sau, đặc biệt là bạn cùng bàn, cô bạn cực giỏi Đại Số, Liêu Đình Nhạn có câu không biết hỏi cô liền nhận được lời giải tận tình kiên nhẫn.

Cô nhớ đến cái dáng vẻ con rồng hung ác gầm rú khi Tư Mã Tiêu dạy cô, cảm thấy chị bé quá là tuyệt vời!

Trong giờ chuyển tiết thứ hai, đại ca Tư Mã chống đầu ngồi dậy trên bàn. Vào khoảnh khắc cậu ngẩng đầu không một tiếng động, gần như cả phòng học đều yên ắng dị thường, Liêu Đình Nhạn vừa quay đầu nhìn đã bị bàn cùng bàn kéo lại, cô bạn thấp giọng gấp rút nói: “Đừng nhìn!”

Liêu Đình Nhạn bị hù cũng vô thức cúi đầu xem sách giống họ, im lặng như tờ.

Liêu Đình Nhạn: “…” Ủa, sao mình phải sợ? Mình ở nhà bạn trai còn dám ném gối vào cậu ấy, dám kéo tóc cậu ấy, còn dám nằm ườn trên lưng cậu ấy ngủ nữa mà!

Tư Mã Tiêu như ngủ không ngon, cả người cáu kỉnh, vô cảm bước ra khỏi phòng học im như thóc. Một phút sau khi cậu ra khỏi lớp, cả phòng học ầm ĩ vang trời, tất cả mọi người cuối cùng đều khôi phục âm lượng trò chuyện bình thường.

Liêu Đình Nhạn ngơ ngác với sự khác biệt trước sau, bạn cùng bạn của cô lại không lấy làm lạ: “Đợi cậu quen rồi là ổn thôi, chuyện thường ở lớp ấy.”

Vậy thì các cậu cũng vất vả quá rồi, thật đấy.

Tiết ba Tư Mã Tiêu vẫn chưa về lớp, trước khi đến tiết tư, cậu đi vào phòng học, xông thẳng về phía Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn đang giải đề toán, phát hiện xung quanh đột nhiên im lặng, ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy khuôn mặt vô cảm ẻo lả của bạn trai.

Tư Mã Tiêu: “Sao cậu lại ở đây.”

Liêu Đình Nhạn: “Mình đã ở đây học ba tiết rồi.” Cậu còn giả điên, không phải cậu kiếm chuyện chuyển mình tới A1 hả?

Tư Mã Tiêu cau mày, chắc tối qua cậu ngủ không ngon, mắt có chút tơ máu, lúc nào cậu ấy cũng không ngủ ngon, vì nên thường xuyên trông rất quạu quọ.

Tư Mã Tiêu ấn ấn trán, đưa tay gom sách trên bàn cô.

Liêu Đình Nhạn nghe thấy bạn cùng bàn và bàn trước sau của mình đều khe khẽ thở dài, bàn sau thậm chí còn sợ đến nổi nhích phải cái bàn, phát ra tiếng vang.

Tư Mã Tiêu không để tâm mấy chuyện này, cầm lấy sách cô đi về phía chỗ của mình, vứt sách cô lên cái bàn trống không cạnh mình. Liêu Đình Nhạn không chút bất ngờ về chuyện vừa xảy ra, cầm lấy bóp viết còn sót lại trên bàn bước qua, trước khi đi còn mỉm cười gượng ghịu với cô bạn cùng bàn đang há hốc.

Thôi xong, hình như sắp lộ rồi.

Không gian chỗ Tư Mã Tiêu cực kỳ thoáng đãng, bàn trước bàn sau đều có ý thức chừa cho cậu một chỗ trống rộng rãi.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy các bạn trong lớp đều đang lén nhìn cô, cô ngượng nghịu tẩy tẩy cục gôm, tẩy ra một mớ vụn xoắn. Ba phút sau, Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn một vòng lớp: “Đang nhìn gì đấy?”

Tất cả mọi người nhanh chóng cúi đầu.

Liêu Đình Nhạn vứt tẩy đi, cho tay xuống gầm bàn ra sức bấu vào tay cậu! Đại ca! Cậu như vậy thật sự rất giống mấy tên lưu manh áp bức người khác đấy!



Các bạn lớp 11A1 đều phát hiện ra một bí mật, hình như đại ca trong lớp họ đang hẹn hò với bạn cùng bàn mới của cậu ấy.

Vì thế, họ đặc biệt tạo một nhóm chat, ngoài trừ Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn, ba mươi tám người còn lại trong lớp đều nằm trong đó.

“Tao thấy đại ca mò dưới hộc bàn ra một hộp sữa cắm sẵn ống hút để lên bàn Liêu Đình Nhạn rồi!!! Liêu Đình Nhạn còn sẵn tay cầm lấy uống nữa áaa!!”

“Hộc bàn của đại ca bỏ mấy thứ như sữa từ bao giờ vậy? Tao cứ nghĩ là dưới đó phải để mấy thứ dụng cụ nguy hiểm như dao hay súng gì chứ?!”

Qua được một lúc, có người nhắn vào nhóm: “Ban nãy Liêu Đình Nhạn mới sờ tóc đại cả đúng không?”

“Hình như là vậy ấy, tao cũng thấy nè.”

“Đù, đại ca bị cô ấy sờ thức dậy rồi.”

“Đại ca nhìn cô ấy.”

“Sau đó không có chuyện gì xảy ra, đại ca nằm xuống ngủ tiếp rồi.”

“Không có chuyện gì xảy ra???? Tao còn nghĩ bạn mới sắp bị đánh!”

“Tao đã nói rồi mà, chắc chắn họ đang hẹn hò, dù là đại ca cũng sẽ không… uầy, cậu ấy thật sự không đánh bạn gái sao?”

“Có phải bạn gái hay không còn chưa biết đâu, nói không chừng là em gái cậu ấy đấy!”

Ba mươi tám bạn học âm thầm quan sát, một khi có manh động là trong nhóm chat lại nháo nhào cả lên, những cử động nhỏ Liêu Đình Nhạn nghĩ là không ai thấy đều bị kính hiển vi phóng to nổ trong nhóm chat.

Đến giờ tự học buổi tối, một đám người trong lớp ngoài mặt thì học hành chăm chỉ, bên trong thì ngấm ngầm chuyền giấy gửi tin cho nhau, trong nhóm chat cũng thường xuyên có người cập nhật.

Thông thường mà nói, đại ca rất ít khi tới tự học buổi tối mà hôm nay cậu lại đến, tuy là vẫn ườn ra bàn mà ngủ.

“Cô ấy lấy tai nghe ra nghe nhạc, nhét một bên vào tai đại ca.”

“Khá khen cho lòng dũng cảm… vậy mà đại ca cũng nhịn được sao? Có chút âm thanh là cậu ấy cũng thấy phiền mà?”

“Tụi bây nói tao nghe coi, có phải đại ca giả không vậy, cậu ấy là do người khác ngụy trang thành đúng không? Một năm trời rồi, tao chưa thấy lúc nào cậu ấy lại dễ chịu tới vậy!”

Nhóm chat 11A1 bùng nổ mấy hôm mới dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ là lâu lâu vẫn có người nhắc tới hai người kia. Bắt đầu từ lúc Liêu Đình Nhạn chuyển đến lớp họ thì cứ như mở ra trang sử mới ấy, lớp học yên ắng cả một năm trời đột nhiên xuất hiện cơ hội sống.

Mới ban đầu là Liêu Đình Nhạn nói chuyện với người bên cạnh, cô không hề cố ý nén thấp giọng, nhờ sự dẫn đầu của cô, mọi người cũng vô thức không nén giọng nói chuyện nữa, lâu lâu ồn ào vô ý lớn tiếng, làm phiền đại ca rồng hung ác kia, bạn cùng bạn của cậu ấy đều sẽ phụ trách vỗ về.

Lần đầu tiên phát hiện cô luồn tay dưới bàn lúc lắc tay đại ca làm cậu dịu xuống, cả lớp đều tưởng chừng như phát điên.

“Bạn gái của đại ca đúng là có thể làm gì thì làm.”

“Tao cảm thấy cô ấy có thể có một cái tôn hiệu, gọi là Dũng sĩ, Dũng sĩ trong “Dấu ấn rồng thiêng ấy”.”

“Không, dùng Kỵ sĩ rồng sát hình tượng hơn.”

“Đcm, béo ơi mày ô uế quá!”

“Tao thấy hai đứa bây đều ô uế.”

Kết quả đợt kiểm tra hằng tháng đầu tiên đã có, Liêu Đình Nhạn không ngoài dự kiến đứng nhất từ dưới đếm lên. Cô tự đã sớm dự tính được, cầm bảng điểm nằm ườn trên bàn uể oải, trước kia điểm số của cô cũng bình thường, tuy đã được bạn trai kèm cặp nửa năm nhưng muốn trong thời gian ngắn đứng top trên của lớp học sinh xuất sắc thì còn hơi khó khăn.

“Làm gì mà mặt mày kiểu đó, cậu thi không tốt là do mình dạy không tốt, có liên quan gì tới cậu đâu.” Tư Mã Tiêu tóm gáy kéo cô dậy, nói như đúng rồi.

Liêu Đình Nhạn nhìn các bạn bên cạnh, phát hiện họ đều đang vùi đầu lướt đề, hình như không nghe thấy câu bạn trai nói, thầm thở phào, nghĩ thầm đúng là một lũ học sinh xuất sắc, chuyên tâm học hành không hóng hớt. Cô nhích tới gần Tư Mã Tiêu, thấp giọng nói: “Tuần này tới nhà cậu học kèm Toán hay Anh văn? Hai môn mình đều thi không tốt.”

Người bạn ngồi trước họ nhanh chóng móc điện thoại ra, dùng sách che chắn rồi lộc cộc nhắn tin vào nhóm: “Tao mới nghe Liêu Đình Nhạn nói cuối tuần đến nhà đại ca!”

“Tới nhà vậy luôn á?! Lộng hành quá, muốn gì cũng được, cáo từ!”

“Hít mấy đại ca yêu sớm toàn trắng trợn vậy luôn á hả? Cậu ta tưởng trường học là nhà cậu ta xây…  À xin lỗi nha tao quên, đúng là của nhà cậu ta thật.”

Tiết học buổi chiều lớp sửa đề thi, giáo viên dạy Toán đọc điểm, điểm danh phê bình, Liêu Đình Nhạn điểm Toán thấp nhất đứng mũi chịu sào, đụng trúng lửa đạn của cô dạy Toán.

Cô giáo dạy Toán này khá trẻ, vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, nghe nói là học lực khá cao, còn là bà con của lãnh đạo trường. Cô đã dạy A1 được một năm, hình tượng nghiêm khắc đã khắc sâu vào lòng người, cực kỳ thích mắng nhiếc học sinh, cả lớp A1 ngoài trừ Tư Mã Tiêu, gần như đều từng bị cô mắng thậm tệ, điểm thấp hơn trước, sai câu cơ bản, nói chuyện trong lớp, đụng trúng lúc tâm trạng cô không tốt thì dù không có chuyện gì thì lên lớp cô cũng phải miệt thị một trận. Lúc trước có một nữ sinh chuyển khỏi A1 là vì không chịu nổi mấy lời mắng nhiếc của cô nên khóc lóc chuyển lớp.

Cô giống như Tư Mã Tiêu, là một trong hai bóng ma tâm lý của lớp A1.

“Em có biết em kéo bao nhiêu điểm trung bình của A1 không? Cái điểm số của em sao đến được A1 vậy? Tôi nói cho em biết, em tới như thế nào thì tốt nhất cũng đi như thế ấy, em coi đi em thi ra cái giống gì, đầu óc em học cái thứ Toán gì vậy, hay sao em không về tiểu học học lại đi?”

Liêu Đình Nhạn lên lấy bài thi, bị cô giáo này miệt thị cả buổi, ném thẳng bài thi xuống chân cô.

Cô khom lưng nhặt lên, nghe thấy một tiếng rầm lớn vang lên từ đằng sau, Tư Mã Tiêu đạp tung cả bàn học.

Cảnh tưởng tiếp theo có thể được mệnh danh là thời khắc hỗn loạn nhất lớp A1, đại ca nóng nảy đột ngột nổi điên, đầu tiên là đi lên bục giảng đạp bay cả bệ giảng, sau đó đập chồng bài thi lên người cô giáo đang gào thét, chỉ ra cửa lớp bảo cô cút.

Cô giáo dạy Toán cảm thấy mất mặt, miệng hùm gan sứa thét lên: “Cậu nói chuyện với giáo viên như thế đấy hả!”

Tư Mã Tiêu lười nói nhiều với cô, tiến lên trước chuẩn bị đá cô liền bị Liêu Đình Nhạn ôm lấy eo kéo về sau: “Bình tĩnh bình tĩnh, mình không có động tay động chân nha!”

Dáng vẻ của cậu quá sức đáng sợ, khỏi nói tới mấy bạn bên dưới không ai dám cản, tới cô giáo cùng chết cứng biến sắc, người duy nhất có thể tới gần đại ca mà không bị cậu ấy đạp ra chỉ có Liêu Đình Nhạn nhưng cô thân cô thế cô, phải gồng hết sức mới cản được Tư Mã Tiêu động tay động chân

Thế nhưng Tư Mã không chịu thôi, còn kéo theo cô, dùng sức đạp vào bàn: “Tôi bảo cô cút thì cút đi, cô cũng không cần đi dạy nữa đâu, về nói nói chú cô, chú cô cũng không cần tiếp tục làm ở trường nữa.”

Cô giáo dạy Toán biến sắc nhìn tên hỗn thế ma vương trước mặt rồi lại nhìn cả một lớp không ai đứng ra nói cho cô một tiếng, tức tối bật khóc chạy đi. Liêu Đình Nhạn đau đầu ôm lấy eo Tư Mã Tiêu, vừa lôi vừa kéo cậu ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu trong ánh mắt trân trối của các bạn cùng lớp.

Lớp A1 yên lặng một lúc, các bạn học bị bỏ lại ngơ ngác nhìn nhau.

“Uầy, đại ca với kỵ sĩ rồng rời hiện trường đi đâu rồi?”

“Tao thấy chắc hết gọi kỵ sĩ rồng được rồi, cảnh mới nãy chẳng phải là “nổi giận vì hồng nhan” trong truyền thuyết sao? Hay gọi là Trụ Vương với Dương Quý phi đu?”

“Hai người này không phải một đôi má ơi làm ơn im đi!”

“Ủa mà họ đi đâu vậy?”

“Hình như là vườn cây dưới lầu” Một người bạn thò đầu qua cửa dò thám báo về: “Hình như tao thấy họ hôn nhau rồi kìa!”

“Đâu! Cho tao coi với!”

“Quao, đang chải vuốt lông đó hả?”

“Má ơi cơm chó, tao ăn hơi no rồi á.”

Ngày hôm sau, chủ nhiệm họ tuyên bố lớp đổi giáo viên dạy Toán, đổi thành một giáo viên già có kinh nghiệm giảng dạy hai mươi mấy năm, giảng bài tường tận, tuy là vẫn rất nghiêm khắc như cũ nhưng không mắng nhiếc người khác.

Lúc tuyên bố đổi giáo viên, cả lớp A1 đồng loạt đứng lên vỗ tay, Liêu Đình Nhạn nhận ra toàn bộ đều đang nhìn mình với vẻ mặt cảm kích khôn nguôi.

Liêu Đình Nhạn: “…” Mình không có làm cái gì hết trơn luôn á.

Tư Mã Tiêu nghe tiếng ồn ào thức dậy cau mày, lập tức bị Liêu Đình Nhạn ấn xuống: “Cậu ngủ đi ngủ đi.”



Mỗi sáng họ đều chạy bộ, với Liêu Đình Nhạn mà nói, chuyện này còn đau đầu hơn cả Toán, cô chạy rất chậm, chạy một vòng là phải thở lấy hơi lên cả buổi mà chạy xong cứ nhất quyết phải tập thể dục, Liêu Đình Nhạn mệt như con cá chết, không muốn nhúc nhích gì.

Trước kia Tư Mã Tiêu đều chưa từng chạy bộ với lớp, sau này Liêu Đình Nhạn tới cậu cũng tới, cậu cũng không chạy trong hàng mà ở cạnh Liêu Đình Nhạn, Liêu Đình Nhạn chạy, cậu sải bước chân dài đi thẳng, vừa đi vừa chế giễu bạn gái chậm như rùa: “Cậu còn chậm hơn con Rùa Rùa lười biếng kia bò nữa.”

Liêu Đình Nhạn: “Mình không cho phép cậu sỉ nhục Rùa Rùa, Rùa Rùa nhanh hơn mình nhiều.”

Các bạn học đang chăm chú quan sát sau này mới biết được Rùa Rùa là con pet rắn mà đại ca nuôi, Liêu Đình Nhạn nhắc tới nó là cứ như nhắc tới con trai.

Tuy lúc cô chạy bộ, Tư Mã Tiêu sẽ đả kích cô thê thảm nhưng Liêu Đình Nhạn vốn dĩ không giận cậu, chạy xong mệt quá cô sẽ nhìn trước ngó sau, nhìn thấy người khác đều đã đi thì lập tức ngồi ra đất: “Mệt quá đi.”

Đại loại là nhõng nhẽo ấy, tóm lại mỗi lần như thế, đại ca sẽ bế cô lên, cái kiểu bế em bé không hề mất sức ấy. Đám con gái lớp A1 sẽ ngầm lẩm bẩm đại ca thẳng quá, bế công chúa đâu, đm sao không bế kiểu công chúa!

Đôi lúc hai người sẽ cúp thể dục buổi sáng, vốn những học sinh trốn thể thao sáng sẽ tụ tập núp trong vườn cây nhỏ nhưng từ sau khi đại ca cũng đưa Liêu Đình Nhạn ra đây, chỗ này đã trở thành thánh địa trốn thể thao sáng của riêng bọn họ. Có người lúc đi ngang qua đây nhìn thấy đại ca ngồi bên tường lướt điện thoại, Liêu Đình Nhạn nắm lấy tay cậu nằm trong lòng cậu nghỉ ngơi, đắp áo khoác đồng phục của đại ca trên người, hai người yên lặng ngồi ở đó.

“Tụi bây biết gì không, đại ca biết mua đồ ăn sáng cho bạn gái.”

“Có lộn không? Tao thấy đại ca còn không ăn đồ ăn, cậu ấy còn không tới căn tin nữa.”

“Hôm nay tao thấy rồi, cậu ấy đã mua đồ ăn sáng, còn mua một đống đồ ăn vặt nữa, mấy thứ này chắc chắn cậu ấy sẽ không ăn, tất nhiên là cho bạn gái rồi.”

Liêu Đình Nhạn xé một miếng kẹo cao su nhai nhóp nhép, phát hiện bạn bàn trên đang khó hiểu nhìn chằm chằm thanh kẹo cao su trên tay cô. Cô chìa sang: “Cậu muốn ăn không?”

Bạn bàn trên run rẩy cầm lấy thanh kẹo cao su, điên cuồng nhắn trong nhóm: “ Á a a a a a a a! Tao ăn được đồ ăn vặt đại ca mua cho bạn gái rồi!”

“Quao aa ngưỡng mộ quá tao cũng muốn! Đồ đại ca mua sưu tầm được á!”

“Ghét ghê, sao tao không ngồi cạnh bạn gái cơ chứ!”

Sau một chuỗi các tên gọi như Dũng sĩ, Kỵ sĩ rồng, Dương quý phi vân vân, mọi người đều bắt đầu âm thầm gọi Liêu Đình Nhạn là bạn gái hồi nào không hay.

Liêu Đình Nhạn cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, nghĩ thầm, quả đúng là không nên ăn vặt trong lớp, ánh mắt của các bạn học sinh xuất sắc đều bùng cháy ghê, cô âm thầm cất đồ ăn vặt vào trong hộc bàn, thôi, ráng khắc chế bản thân.

Cô xem vở luyện tập trong tay mình, phồng mặt cả buổi trời vẫn tính không ra, âm thầm đưa giấy bút qua bên cạnh. Tư Mã Tiêu bị cô chọc cho thức, đón lấy giấy bút, xoẹt xoẹt tính toán viết xuống xong vứt lại cho cô.

Liêu Đình Nhạn: “Mình nhìn theo chép lại hả?”

Tư Mã Tiêu: “Chép lại đi, lúc thi cũng chép lại theo mình ấy.”

Liêu Đình Nhạn không nghe rõ có phải là cậu đang mỉa mai không: “Vậy mình tự viết.”

Tư Mã Tiêu: “Mình bảo cậu là lúc thi chép của tớ ấy.”

Liêu Đình Nhạn đè thấp giọng: “Vậy ngại dữ lắm… mà cậu đừng có nói lớn vậy chứ! Bị nghe thấy rồi kìa!”

Tư Mã Tiêu: “Xì.”

Bài tập Tiếng Anh tối nay phải nộp, Liêu Đình Nhạn vẫn còn hai trang chưa làm.

Liêu Đình Nhạn: “Cứu mạng! Cứu mình!”

Tư Mã Tiêu: “Nộp cái gì, khỏi nộp đi.”

Liêu Đình Nhạn: “Mình làm không xong kịp rồi! Tiêu! Cứuuu!”

Tư Mã Tiêu bị nằng nỉ ỉ ôi tặc lưỡi một tiếng, kéo hai trang đề Tiếng Anh sang, cầm bút khoanh đáp án, tốc độ của cậu rất nhanh, nhìn sơ là đã khoanh xong, thái độ qua loa lại còn đè bút muốn rách cả đề.

Liêu Đình Nhạn: “Không được chọn bừa qua loa!”

Tư Mã Tiêu: “Cậu nghĩ mình là cậu hả.”

Sau đó trả bài lại, quả đúng là không sai.

Người duy nhất đúng hết trong lớp là Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu còn không thèm nộp bài mình.

Những bạn học biết rõ nội tình: “Mẹ ơi ngưỡng mộ quá!”

Dần dần, các bạn lớp A1 đều quen với dáng vẻ dễ chịu lại nuông chiều bạn gái hết mực của đại ca, tuy là đều trông như cọp nhưng so ra thì trước đây là cọp ăn thịt người, giờ là cọp giấy, nghĩ tới còn thấy đáng yêu cái kiểu quái gở gì.

“Mới nãy đại ca nói chuyện với tao rồi.”

“Hả? Cậu ấy chủ động nói chuyện với mày hả? Nói cái gì?!”

“Cậu ấy lấy túi chườm nước nóng của tao đi rồi.”

“Ò, hiểu rồi, chắc chắn là cho bạn gái.”

Liêu Đình Nhạn rớt dâu đau bụng, mệt mỏi ôm lấy túi chườm. Cô liếc nhìn bạn trai bàn bên cạ cạ: “Mình muốn ăn đá đậu đỏ.”

Tư Mã Tiêu lườm cô: “Cậu muốn chết hả?”

Liêu Đình Nhạn: “Cậu nghe mình nói, tuy là đá nhưng mà đậu đỏ bổ máu…”

Tư Mã Tiêu nhìn cô.

Liêu Đình Nhạn: “Ok, mình không ăn nữa.”

Như vậy trông rất đáng yêu, mấy chục phút trong tiết, Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn cụp mắt, nghe thấy giọng nói ỉu xìu của cô bèn đứng dậy đi ra, giáo viên âm nhạc nhỏ bé đáng thương thường bị chiếm tiết không dám hỏi cũng không dám nói, cứ coi như không nhìn thấy. Kết quả chưa đi được bao lâu, đại ca lại mang đá đậu đỏ về.

Cho bạn cùng bạn của cậu ấy trước mắt bàn dân thiên hạ.

Giáo viên âm nhạc: “… Được rồi, các bạn, hôm nay chúng ta cùng thưởng thức bài “Hành khúc đám cưới”.”

Học sinh A1 âm thầm vỗ tay cho giáo viên âm nhạc.

Sau này lúc Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn kết hôn, tất cả bạn bè A1 đều được mời tới dự, bọn họ nghe tới bài Hành khúc đám cưới kia đều không khỏi nhớ đến buổi chiều trời xanh mây trắng có ve sầu hồi cấp Ba khi ấy.

“Ánh mắt đại ca nhìn bạn gái dịu dàng ghê!” Nữ sinh hàng trước âm thầm nói với bạn cùng bàn của mình.

(Mẩu truyện ngắn Vườn trường – Kết thúc)
Bình Luận (0)
Comment