Xích Quỷ

Chương 5 - Xích Quỷ

Lúc này, lão hòa thượng đã về đến chùa An Hòa.

Lão cầm một chiếc điện thoại.

- ...

- Thằng cha đạo sỹ kia sang tận đây rồi đấy. Tôi vừa gặp xong. Lão muốn đi theo tôi để mong tìm ra thứ kia.

- Tôi biết rồi.

Đối phương trả lời không thừa 1 chữ. Rồi cúp máy.

Cất điện thoại đi, lão ngồi thừ ra, đầu óc vận chuyển.

Năm nay, lão đã hơn 120 tuổi rồi. Lão sinh vào thời kì Nhiếp chính đại thần Tôn Thất Thuyết ra chiếu Cần Vương.Trong chùa, con nhang đệ tử vẫn nghĩ lão chỉ là một vị hòa thượng già am hiểu phật giáo, nhưng trong giới, lão vô cùng vô cùng nổi tiếng.

“ Đời ta, sư phụ ta, sư tổ ta, rồi bao đời bao kiếp nay, đều mong muốn tìm được món kia, để có thể thoát khỏi cảnh khó chịu này, nhưng cứ mỗi lần, sắp tìm được, thì y như rằng, vì một lý do nào đó, lại bị mất dấu”

‘Ta chưa bao giờ dao động, nhưng, liệu có phải do ý trời, không muốn chúng ta vươn lên, không muốn chúng ta tìm lại hào quang của ông cha, tiên tổ ngày xưa”

“ Khó khăn lắm, lần này mới có một chút dấu vết, thì lão già kia lại phá đám”

“ Cơ hội khó có được, có nên chặt đứt xích, rồi quyết đoán một lần không”

“ Nhưng như thế, tính mạng ta đáng lo”

“ Ta không tiếc mạng, nhưng như thế thì có lỗi với sư phụ, sư tổ. Ta vẫn chưa tìm được đệ tử nào có thể kế thừa ta”

“ Thật khó nghĩ”

Lão cứ ngồi, suy nghĩ đứt quãng, miên man, chưa quyết định được...

-------------./.-------------.

- Ngồi.

....

- Uống trà không?

...

- Đói không ??

Thái độ như trêu tức, nó không chịu nổi.

- Như thế nào, chị sảng khoái cho tôi một lần đi. Đại tỷ à, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không cần chị phải như thế đâu.

- Được rồi, cậu đợi tôi.

Trong một phòng khách kiểu cổ xưa, vị khách đứng dậy, kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một cái ấn, sau đó để trước mặt nó.

Đó là một cái ấn nhỏ đã rất cũ, không nhìn thấy mặt dưới, mặt trên điêu khắc một hình thù gì đó mà nó không biết. Ấn này có 5 mặt, mỗi mặt ẫn lại là hình khắc nổi của một cái như cái trống, nhìn toát ra sự cổ xưa.

- Đây là gì thế chị. Nó hỏi

- Cái ấn này gọi là ấn Xích Quỷ.

Vị khách nói.

- Tôi nói với cậu điều này. Giờ cậu lấy máu của bản thân, bôi đều khắp mặt ấn, sau đó, tự cậu áp mặt ấn vào cánh tay.

Hơi trầm ngâm, nói tiếp.

- Sau đó, hoặc là cậu sẽ chết ngay, không còn cả xác, hoặc là, cậu sẽ giống như tôi. Cậu cũng đừng có thắc mắc, tôi không thích nói nhiều với người sắp chết. Nếu cậu còn sống, cậu sẽ biết hết thôi.

- Chị xem, tôi có thể hứa là không nói với người khác, hay là hứa gì cũng được, hay là bắt tôi làm gì cũng được, đi với nhau cả đêm rồi, cũng coi như quen nhau rồi, chị xem giúp tôi được không. Tôi sợ chết lắm. Nhất là chết mà chả hiểu tại sao mình chết như này.

Cũng khó có thể miêu tả cảm giác của nó được. Tự nhiên đang an ổn, rồi chỉ vì một chuyến xe ôm, dẫn nó đến hoàn cảnh này. Nó cũng không hiểu chuyện gì hay việc gì. Lúc đầu nó nghĩ rằng, ít nhất nó giúp vị khách, và vị khách nói chuyện với nó cũng có vẻ tử tế, nên nó có lo lắng, nhưng lý trí vẫn chiến thắng, làm ra hành động bình thản của nó. Nhưng, khi nghe vị khách nói với thái độ nghiêm túc, và qua những gì vị khách làm được, những điều không tưởng, nó bắt đầu thấy sợ.

Thật ra, đây là nó ngây thơ, và cũng có thể nói là nó may mắn, vì ít nhất nó còn được lựa chọn. Trong quá khứ, có thể nói là rất nhiều người đã từng đưa đón vị khách này, đều đã tan biến vào không khí.

Vị khách nói:

- Đây là cơ hội duy nhất của cậu, cũng là cơ hội duy nhất của tôi. Vì cái gì cậu không chết ngay từ lúc đầu, cậu tự suy nghĩ đi. Thật ra, tôi cũng cảm thấy cậu có cơ hội đấy. Giờ cậu không muốn, thì coi như cậu kết thúc ở đây. Đối với tôi, người chết không biết nói chuyện.

Một bình nhỏ xuất hiện ở tay của vị khách, nó nhận ra, đó là cái bình lúc tối.

Nhìn vị khách, nó biết, hoặc là nó làm theo, hoặc là nó phải chết.

Trầm ngâm, nó hỏi:

- Chị có thể cho tôi biết tỷ lệ của tôi là bao nhiêu không?

- Bình thường thì khoảng 1 tỷ người sẽ có một người.

Nó cười khổ. Tự nhiên nghĩ đến Vietlot, cái tỷ lệ chết tiệt này còn cao hơn gấp 1 ngàn, 1 triệu lần.

- Nhưng cậu thì khác. Lúc đầu tiên thấy cậu, tôi có cảm giác cậu có duyên với tôi. Cảm giác của tôi không sai lầm, Ở cầu, tỷ lệ có thể là 1 trên 500 triệu.

Cúi gằm mặt xuống, nó bị suy sụp.

- Cái từ duyên này nó hư vô mờ ảo lắm chị ơi.

- Chứ cậu nghĩ vì cái gì cậu sống được đến bây giờ. Nếu không phải một chút duyên đấy, cậu đã chết từ lâu rồi.

Rồi như không đành lòng, vị khách nói tiếp.

Với tôi, chữ duyên này rất quan trọng, tôi nghĩ cậu có cơ hội. Vì cái gì mà như vậy, tạm thời tôi không biết, nhưng cảm giác của tôi, tôi vẫn sẽ có một chút tin tưởng.

Thở dài, nó nói.

- Tôi biết, tôi không còn lựa chọn. Giờ làm như nào để lấy máu cảu tôi.

Một con dao xuất hiện từ tay vị khách, nó lại trầm ngâm.

- Chị chích cho tôi đi. Tôi chích không rách được da đâu.

- Cậu chắc chứ

- Chị làm đi.... ái, sao chị rạch to thế. Đau quá.

- Nói nhiều, nhỏ máu vào mặt ấn cho tôi.

Nó cầm cái ấn lên. Lần đầu tiếp xúc, rất khó tả. Da tay truyền đến cảm giác mát mát, nó bống dưng cảm thấy cái ấn có chút vui vẻ, một cái gì đó như mời gọi.

Mặt ấn được khắc những hoa văn kì quái, từng giọt máu nhỏ vào, len lỏi qua từng kẽ hở. Rất nhanh chóng, máu đã lấp đầy, màu đỏ của máu, như ánh lên, phản chiếu một cái gì đó.

- Được rồi đấy, Cậu tự ấn vào da tay đi. An tâm, không đau như rạch da lấy máu đâu.

Nó, vẫn không muốn làm điều nà, nhưng, một cảm giác từ hư vô, như giục nó, như hân hoan, như mong đợi, như kiểu ngày xưa mong mẹ đi chợ về.

Do dự, nó cầm ấn, đưa lại gần bắp tay phải.

Mắt nhìn vì khách, nhìn ấn, nhìn bản thân, nhìn thấy cái bụng to của mình.

Trống rỗng, một cảm giác trống rỗng. Không khí xung quanh như im lặng.

1p

2p

Không thấy vị khách hối thúc.

Nó chậm chậm,rồi như chấp nhận số phận, nó ấn vào bắp tay.

Tình huống phát sinh..

Bình Luận (0)
Comment