Xích Quỷ

Chương 1 - Vô Đề

Thế kỷ 21

Đó là một thế kỷ quá nhiều biến động. Chiến tranh, dịch bệnh, khủng bố, khủng hoảng... một loạt những sự kiện ảnh hưởng đến thế giới, tới từng đất nước, tới từng con người. Từ người đi làm, người ở nhà, người giàu, người nghèo.... không chừa một ai.

Nó đang nghĩ miên man, tay vắt lên trán, chân duỗi thẳng cẳng, cái bụng to thở phập phù.

Lại thêm 1 đợt dãn cách nữa, vậy là 4 đợt, gần 2 tháng rồi ko kiếm được đồng nào, giờ đi ship chui thì sợ bị bắt rồi phải nộp phạt, mà ko đi thì đói. Hazz. Khó nghĩ quá.

Bụng phát ra tiếng òng ọc, dường như đang kêu gào : Anh zai, 1 gói mỳ tôm từ 8h ko đủ cho em nhét kẽ dạ dày đâu. Anh làm thế nào thì làm, em không biết đâu, cẩn thận em dỗi, em làm anh đau đấy.

Nó xoay người bên trái, bên phải, chân gác chăn, tay duỗi thẳng, quạt chạy phành phạch, rồi nó lại nhỏm dậy .

Mở cửa, ngồi ở chiếc ghế tựa bé xíu, chiếc ghế đã quá cũ, dường như không chịu được sức nặng của nó, 4 cái chân oặt lại.

Nó sống ở tầng 3 trong 1 khu nhà trọ gồm 2 dãy nhà 4 tầng. 16 phòng trọ có đủ mọi loại người, già trẻ, trai gái, sinh viên, người đi làm.... Phòng trọ khá đẹp, đắt tiền, mở cửa ra là nhìn thấy bầu trời, thoáng đãng, ở khu ngoại ô. Bạn bè nó hay chửi là “ đã đéo có tiền lại còn ở phòng trọ xịn” thì nó chửi lại” đời tao đã đéo ra gì rồi, đến cái chỗ ở cũng đéo ra gì nốt thì đời tao còn lại cái gì”. Và đương nhiên, hậu quả là hiện tại nó đang nợ chủ trọ gần 20tr.

Quên nói, nó không chỉ nợ chủ trọ, nó còn 1 đống nợ nữa chưa trả.

Nó, 33 tuổi, cái ngày mà nhà nước đưa ra cái khẩu hiệu 5k để phòng chống dịch, nó cũng tự nghĩ nó cũng có 5k : không bố, không nhà, không tiền, không nghề nghiệp, không vợ con.

Bố nó gặp mẹ nó năm 1988, lúc mẹ nó bị cụt tay do tai nạn lao động từ năm 1985, thế là thương mẹ nó, cho mẹ nó một đứa con. Giờ nó biết bố ở đâu, nhưng lần cuối nó chủ động gọi điện cho bố,cách đây gần chục năm, bố nó nói “ giờ mỗi ngày sống với bác là một ngày vui”. Từ đấy, nó không nghĩ gì nữa.

Nhà, của bà ngoại. Bà mất, Bác ruột nó họp anh chị em lại, làm biên bản họp gia đình : “ Ngôi nhà này chỉ dành cho cô, cô mất thì làm nhà thờ gia đình, cô không được để lại cho con”. Từ đó, nó ít về cái nơi gọi là nhà.

Tiền, hiện tại nó còn 11 ngàn.

Nghề nghiệp, theo như mẹ nó nói “ từ ngày đi làm, con chuyển việc hơn chục công ty rồi, giờ lại đi làm nghề tự do, thế bao giờ mày mới ổn định hả con”. Giờ, nó làm ship cho một vài cửa hàng, nhận ship tự do trên nhóm facebook, thi thoảng xe ôm. Nhiều người thắc mắc sao nó không đi đăng ký xe ôm công nghệ, nó cười nhưng trong lòng thở dài. Giấy tờ cầm đồ lâu rồi còn đâu.

Như thế, thì vợ con gì, lâu rồi, nó không yêu ai. Nói cho sang mồm chứ thực ra là chẳng ai yêu nó.

Cao 1m75, nặng 55kg, mắt to mày rậm, da trắng mũi cao, thân hình thon thả, đó không phải là những từ miêu tả về nó.

Châm điếu thuốc, rít, thở, tay chống đầu gối, nó lại rảnh háng nghĩ chuyện thế giới.

Mỗi lần hút thuốc vào nửa đêm, là mỗi lần nó hạnh phúc, lúc đó, nó quên đi thực tại, đầu luôn nghĩ về vũ trụ, trái đất, thời gian, không gian, hay là lịch sử, văn hóa.... tóm lại là những chủ đề bạn bè nó nhận xét là “ đéo liên quan tới cuộc sống của mày” Tiện nói thêm, từ bé, nó đã thích mấy chủ đề này, nó tốt nghiệp loại khá một đại học chuyên về văn sử địa. Nó, cũng là một thằng khá giỏi.

Nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi thuốc, nó lại nghĩ miên man.

Không ai biết nó nghĩ về cái gì, nếu có ai quen nó ngồi đây, ắt hẳn cũngsẽ không biết nó đang nghĩ gì luôn. Các cụ nói từ “thiên mã hành không” chắc hẳn là nói về nó rồi.

Decisions as I go, to anywhere I flow

Sometimes I believe, at times I'm rational

I can fly high, I can go low...

Lời bài hát reality vang lên, nó bấm nút nghe.

- Alo, có việc gì mà gọi muộn thế, mày không để tao ngủ à

- Đứa đéo nào chả biết mày ngủ ị thần cụ từ sáng tới chiều, giờ mày ngủ được ứt.

- Thế có việc gì

- T có bà khách muốn về Lào Cai, về luôn bây giờ, nhưng tao đéo đi được, mày có đi không

- Khách quen hay lạ thế, mà giờ đang giãn cách, đéo ra được Hà Nội đâu. Đi thế nào được.

- Khách lạ, t thấy trên fb, nhưng t xem trang cá nhân rồi, đàng hoàng, không vấn đề gì đâu. Bà ý vừa post fb thì t vào hỏi đầu tiên, 2 chị em nói chuyện chốt kèo được luôn rồi, nhưng con mái nhà tao không cho đi. Với lại t biết mày cũng đéo còn tiền, đi một chuyến ăn đc cả tuần nên t hỏi mày. Mày có đi không, bà ý đang vội, nhanh t còn chốt kèo.

- Nhưng ra thế đéo nào được Hà Nội, nhỡ một cái là 2,3 củ như chơi đấy, được đéo bằng mất đâu.

- Bà ý bảo bà ý ra được, cái đấy mày đéo phải lo.

- Đợi tao 1p

Cúp máy, nó nghĩ “ giờ là 2h sáng, 5h sáng là trời sáng mẹ rồi, 3 tiếng đồng hồ sẽ lên được Phú Thọ, đường xá ngon, như vậy không sợ bị cướp,. Đi hay không.... Chốt, đi”

Tin nhắn vang lên.” Tao biết mày sẽ đi, 09xxxxxxxx, số điện thoại bà ý, ra đến Bến xa Mỹ Đình thì gọi, đi luôn đi, bà ý không đợi lâu đâu”. “Ok, thank thằng ku :v”

Vội vàng mặc quần áo, nó vớ cái tai nghe xịn mua tận với giá 120k, đội cái mũ ¾ xanh lè, nó lao xuống tầng 1, nổ máy con wave ghẻ tuổi đời 10 năm, nó lao ra đường.

Bình Luận (0)
Comment