Xã Hội Không Tưởng Trục Trặc (Dịch)

Chương 17 - Hệ Thống

Tôn Kiệt cầm con chip trong tay, nói ra yêu cầu của mình với Kim Cương trước mắt.

Tối qua hắn suy nghĩ cả đêm, vẫn cảm thấy nhét thứ đó trực tiếp vào đầu thì rủi ro quá lớn.

Hơn nữa, vừa rồi lời nói của Tống 6 càng làm cho hắn thêm nghi ngờ, trái tim dự phòng lắp trong cơ thể đều có thể xảy ra vấn đề, vậy thì con chip lắp trong đầu chẳng lẽ sẽ không có vấn đề sao? Tôn Kiệt không dám đánh cược.

Huống hồ ở đây xa lạ không quen biết, nhỡ đâu hai tên này hợp tác lừa mình thì sao? Nếu là thiết bị đeo ngoài, tình hình không ổn thì có thể tháo ra ngay.

Lời này của Tôn Kiệt khiến cho Kim Cương rất bất ngờ, "Tại sao vậy thí chủ?"

"Chẳng lẽ hệ thống chip của bro hiện tại bị hỏng rồi sao?"

Nghe được lời của Tống 6, Tôn Kiệt bỗng cảm thấy đây là một lý do rất hay, lập tức gật đầu thuận theo lời của đối phương mà nói: "Đúng vậy, trong đầu tôi trục trặc rồi, bây giờ kẹt thẻ không lấy ra được, anh em của tôi chính là vì chuyện đó nên toàn thân mới đổi thành sắt."

Nói đến đây, Tôn Kiệt còn đưa tay vỗ vai Tapai, Tapai rất phối hợp thở dài một tiếng. “╯△╰”

"Thật sao? Vậy để bần tăng kiểm tra xem."

Tôn Kiệt vội vàng ngả người về phía sau, tránh né công cụ mà đối phương đưa ra từ lòng bàn tay nứt ra, khá lắm, nếu kiểm tra mà phát hiện ra thì chẳng phải mình lộ tẩy rồi sao?

Suy nghĩ nhanh chóng một lúc, Tôn Kiệt vội vàng nói giọng hù dọa: "Đừng chạm vào, vật nhỏ này rất hung hiểm, có thể chuyển dời ý thức đấy, tôi vất vả lắm mới làm hỏng nó, không để nó âm thầm biến tôi thành một người khác, nếu mà không cẩn thận khởi động lại thì phiền toái lắm."

"Hả? Hình như không giống với những gì tôi nghe thấy hôm qua thì phải?" Tống 6 nghiêng đầu, dùng tay đỡ cằm.

Tôn Kiệt mặt không biểu cảm trả lời: "Anh đoán xem."

Nghe Tôn Kiệt lừa bịp một hồi, hòa thượng rốt cuộc cũng từ bỏ ý định kiểm tra. "Ừm..... Đã như vậy, vậy thì tôi tìm cho cậu một thiết bị đeo ngoài đi, tôi nhớ trước đây đã từng bán." Nói xong, anh ta lục tung tủ tìm kiếm.

Không lâu sau, Kim Cương nhanh chóng tìm thấy một thiết bị kim loại hình vành khuyên giống như gọng kính từ trong hộp đựng.

Thấy Kim Cương lắp con chip vào đó, Tôn Kiệt đưa tay nhận lấy.

Nhìn thứ kỳ quái trong tay, Tôn Kiệt hít sâu một hơi, từ từ đeo lên đầu mình.

Xoẹt một tiếng, một dải sáng màu vàng sáng chói chắn trước mặt Tôn Kiệt, đây quả thực là một chiếc kính, nhưng không phải là kính thủy tinh cũng không phải là nhựa, mà là hình ảnh ảo được chiếu ra.

Chiếc kính hình vòng cung được chiếu ra này có góc nhìn rộng, hắn cảm thấy góc nhìn của mình mở rộng ra rất nhiều.

Chiếc kính màu vàng sáng nhấp nháy vài lần, khi nghe thấy Tống 6 nói chuyện một lần nữa, thì bên dưới chiếc kính thực sự bắt đầu xuất hiện phụ đề. "Thế nào? Cảm giác thế nào?"

"Làm sao để điều khiển?" Tôn Kiệt xoa xoa gọng kính bên tai, phát hiện không có nút bấm nào.

"Nghĩ trong đầu là được, nó có thể quét da đầu để phát hiện điện não, nhưng vì là thiết bị đeo ngoài nên chỉ có thể cảm ứng chứ không thể can thiệp, thiết bị tuần hoàn dopamine và trình chỉnh sửa đau đớn không dùng được, nhưng quấy nhiễu theo dõi và ICE tạm thời vẫn có tác dụng."

"Tắt phụ đề". Tôn Kiệt nghĩ trong đầu, phụ đề biến mất ngay lập tức.

"Hiển thị thông tin". Trên đầu hai người Tống 6 và Kim Cương lập tức hiện lên một cái tên, thậm chí bên dưới Tống 6 còn rất chu đáo hiển thị liên kết phòng phát sóng trực tiếp của anh ta.

Sau đó, Tôn Kiệt giơ cánh tay thép của mình lên, góc dưới bên trái hốc mắt lập tức hiển thị số lượng đạn và pháo, Đạn: 124, Pháo: 0

Đây là biến hóa của thân xác nối mạng sao. Tôn Kiệt ngạc nhiên nhìn tất cả mọi thứ xung quanh qua kính chiếu này.

Khi hắn nghĩ trong đầu, tất cả các chi giả trên kệ của Kim Cương đồng loạt kết nối mạng, ngay lập tức hiển thị loại, giá cả và chức năng bên cạnh.

Với thứ này, bây giờ Tôn Kiệt tương đương với việc có một siêu máy tính trong đầu, mà đây mới chỉ là hệ thống ngoại vi, nếu cấy ghép vào não thì chỉ trời mới biết.

"Khó trách tất cả mọi người đều thích lắp đặt hệ thống, hệ thống này thật tuyệt vời!"

"Tuy nhiên thí chủ, vì chip của cậu là ngoại vi, nên cậu cần bảo vệ nó cẩn thận, nếu ai đó cướp mất thiết bị ngoại vi của cậu, thì tiền bạc và tất cả của cậu sẽ bị cướp đi." Kim Cương nhắc nhở bên cạnh.

Đối với điều này, Tôn Kiệt không cảm thấy đó là vấn đề lớn. Hắn vuốt thiết bị ngoại vi trên đầu và hỏi: "Nói như vậy, cài đặt vào não thì người khác không cướp được nữa à?"

Chỉ cần đập vỡ đầu và móc chip ra, cũng chỉ là thêm một bước, mà xét từ trạng thái tinh thần của Tống 6, bọn người nơi này chắc chắn sẽ làm mà không chút day dứt.

"Ha ha, bro nói không sai, nếu không thì các hàng đen này lấy đâu ra?" Tống 6 bên cạnh nói trong khi cầm một chi giả dùng để gãi ngứa.

Kim Cương hoảng hốt. "Tôi nhập hàng hoàn toàn hợp pháp, đừng vu khống tôi!"

"Nhập hợp pháp mà lại bán lén lút, sợ cảnh sát à?"

"Bần tăng chỉ làm thế để trốn thuế thôi."

Nghe cuộc đối thoại, con ngươi Tôn Kiệt co rút lại, nhìn các chip trên bàn. "Chẳng lẽ chip ở đây đều được moi ra từ đầu người khác?"

Có lẽ vì quá nhiều kích thích, trong lòng Tôn Kiệt không cảm thấy kinh ngạc mà thấy điều đó dường như đương nhiên.

Sau đó, khi hòa thượng giúp Tôn Kiệt bảo dưỡng thiết bị chiến đấu, bốn người một lần nữa xuất hiện tại cửa hàng tang lễ.

Ngẩng đầu nhìn mọi thứ trong cửa hàng, nhìn thấy đủ loại thông tin nhảy trên thấu kính, Tôn Kiệt cảm thấy rất mới lạ, lúc này, cả thế giới đều trở nên sống động.

Nhìn giao diện UI xung quanh, lúc này Tôn Kiệt cảm thấy có một ảo giác như đang chơi trò chơi.

Trong lòng mặc niệm một câu phiên dịch tự động, tất cả các ngôn ngữ không quen biết trên tất cả các quảng cáo đều được dịch sang tiếng Trung một cách tận tình, đủ loại âm thanh cũng tự động chuyển sang tiếng Trung.

"@Mở tài khoản." Những con số 0 và 1 dày đặc trôi nhanh trước mặt Tôn Kiệt, cuối cùng tụ lại thành 0,0000@ ở góc dưới bên trái.

Ngay khi hắn đang không ngừng thử nghiệm các chức năng khác thì đột nhiên một khung hình vuông hiện ra trước mắt Tôn Kiệt, "Nào, bro, thêm hảo hữu, sau này có chuyện gì chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau nhé!"

"Được thôi, cảm ơn anh đã giúp tôi việc này, sau này chính là anh em." Tôn Kiệt trực tiếp đồng ý.

"Đàn ông nói lời là phải giữ lời, tôi biết anh chắc chắn không phải người bình thường, tôi rất tin tưởng anh, không phải ai cũng có thể đối phó được với Chloe." Tống 6 cười hề hề ôm chặt lấy Tôn Kiệt. rồi đi về phía chiếc ô tô đỗ bên cạnh.

Đợi đến khi Tống 6 PUS đi rồi, Tôn Kiệt tiếp tục mày mò hệ thống của mình, thứ này đối với người xưa thì quả thực quá đặc biệt.

Vừa mới sử dụng không được bao lâu, bên cạnh lại bật ra một khung lời mời màu đen. Nhìn thấy lời mời màu đen đó, trong lòng hắn đột nhiên khựng lại.

"Ở nơi này, ngoài Tống 6PUS, chẳng lẽ còn có người khác quen mình sao?"

Tôn Kiệt nhất thời nghĩ rất nhiều trong đầu, thậm chí còn nghĩ đến việc có phải trong thành phố này đã có người nhận ra mình từ lâu rồi không, vẫn luôn âm thầm quan sát mình.

Bình Luận (0)
Comment