Wter-Tsfo: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 4

Thành phố mê cung – Winklang, giống như tên gọi, có cấu trúc như một mê cung khổng lồ. Những con đường xiên xéo toả ra mọi hướng từ toà tháp cao ngất trời dẫn đi khắp thành phố. Nơi đây tập trung đông đảo những nhà mạo hiểm từ khắp nơi trên lục địa, nổi tiếng với rượu ngon và khoáng thạch.

"Cạn ly! Mừng sự trở về của tình yêu bé nhỏ!" Artemis giơ cao cái cốc bia giữa đám trẻ, trông người đang rất hăng máu.

"Nữ thần, người hơi quá chén rồi đó!" - Một cô elf có vẻ đĩnh đạc lên tiếng khuyên ngăn vị chủ thần nên chú ý hành vi lại, vì họ đang ở nơi đông người, nhưng có vẻ như vô ích, Artemis đang chìm trong hơi men, người không nghe thấy gì cả.

"Bình tĩnh nào Alf, cô ấy chỉ là đang vui vẻ thôi." Cậu trai nhỏ người nhất nhưng lại trông có vẻ trưởng thành nhất trong độ tuổi của mình lắc lắc cốc nước lọc trong tay, chống cằm nhìn nữ thần mà mình thờ phụng hăng say chè chén.

"Arlert Wallens?"

Không khó để nhận ra, đây là người trong thánh đoàn của Artemis. Nữ thần từ ngày đầu tiên đặt chân xuống hạ giới, đã nhanh chóng thu nhận được rất nhiều sự quan tâm của các nhà mạo hiểm giả. Một nữ thần cứng rắn và mạnh mẽ. Người luôn quyết đoán trước tất cả các tình huống, nhưng không rõ lí do vì sao mà gần đây, Artemis lại trở nên đổ đốn như thế.

"Cạn ly với ta nào Zero, đã lâu lắm rồi ta không được gặp-" Artemis bắt đầu quay sang em, chìa cái cốc của mình ra.

" Vâng thưa nữ thần..." Rất tự nhiên như một thói quen, Zero nâng cốc của mình lên.

"Cạn ly!"

Theo bảng xếp hạng ở Winklang, Artemis đang đứng ở hàng thứ bảy, vượt lên trên hầu hết các thánh đoàn khác nhờ sự lãnh đạo tài giỏi và những thành viên ưu tú của mình. Những thành viên trong 'gia đình' của Artemis, không thế này cũng thế nọ, đều là các nhân tài được nữ thần công nhận. Một số là tự nguyện tham gia, một số là do bị rủ rê lôi kéo. Và có một số ít, ép buộc phải phụ thuộc vào thánh đoàn.

Ở đây, em đang ngồi cạnh Artemis và những thành viên chủ chốt của cả thánh đoàn. Ngồi đối diện Zero là Orne Claga, một Felina tộc sói, là thành viên nhanh nhẹn nhất của đoàn, nhưng cậu chàng này vướng phải tính nết thất thường, và gắt gỏng hơn cả một con thú bị bỏ đói lâu ngày, ngoài những tật xấu như hay quát tháo người khác, thích bới móc quá khứ đen tối của nhau lên, giấu thức ăn dưới gầm giường, hay không biết cách hành xử sao cho lịch sự với phái nữ thì Orne là một chàng trai tốt, đó là theo lời của Artemis. Nữ thần sao lại dễ dãi đến thế vậy? Coi kìa, cậu ta đang lườm Grim rồi này. Ánh mắt gì mà như dã thú thế kia, định ăn thịt thằng bé luôn à?

"Claga, uống ít thôi nếu không chúng tôi không đưa cậu về đâu nhé?"

Người vừa lên tiếng giữa không gian náo nhiệt của Phong Nhiêu Quán lúc này là Finnigan Rezto, một người lùn chính cống, có thể thấy rõ điều đó bởi việc cả hội phải chồng hai cái ghế lại với nhau cho cậu ta ngồi. Nhưng chiều cao cơ thể lại tỉ lệ nghịch với tài năng của Finn, vì đây chính là đầu não của cả thánh đoàn, và cậu ta dù nhỏ con nhưng lại có thiên phú trong chiến đấu. Bên trái Finn, là hai chị em sinh đôi người da màu Fiona và Fione. Cả hai đến từ một tộc người ngoại quốc ở nơi xa xôi phía tây lục địa, và mang trong người dòng máu của những chiến binh kì cựu vùng rừng rậm nhiệt đới.

"Đoàn trưởng, anh không uống sao?"

"Alert cũng thế mà."

Ánh nhìn của Zero chuyển sang một đối tượng khác. Trông khá lạ lẫm vì em chưa gặp người này bao giờ, một gương mặt mới chăng? Khoan đã, không lẽ đây là người đang được đám đông bàn tán gần đây, chiến tích dẫn đầu tất cả mạo hiểm giả, đột phá linh cơ chỉ trong vòng một năm – Alert Wiliams? Nghe có vẻ như Artemis vừa chiêu mộ được một thành viên rất thú vị. Cô gái đối diện bắt được cái nhìn của Zero, nhưng em không thấy được một chút cảm xúc nào trên gương mặt đó biểu lộ ra ngoài cả.

Tiếng ồn ào gây chú ý cho Zero, em nhìn sang. Grim đang bị đám trẻ nhà Artemis quây quanh. Trông cậu ta như sắp oà khóc đến nơi rồi. Nhưng em mặc kệ điều đó, có những việc mình không nên xen vào, và vì Artemis đang ở đây, nên đám nhóc sẽ không dám làm điều gì quá đáng đâu.

Tầm một hai tiếng sau, khi tiệc đã tàn, Orne đã bị gô cổ lại và được dẫn về nhà trước vì cậu ta say khướt nên không tự kiềm chế được bản tính hoang dã của giống loài Felina, Zero cũng dắt tay Grim cùng những người còn lại trở về dinh thự của thánh đoàn Artemis. Vì cả đoàn vừa ăn mừng chuyến viễn chinh xong, và tất cả rất cần nghỉ ngơi để lấy sức cho lần tới, nên đích đến tiếp theo của thánh đoàn Artemis chính là.... Suối nước nóng thiên nhiên nằm ngay sân sau dinh thự. Do một số lí do của các thành viên đến từ phương đông, mạch suối đã được tu sửa lại thành một khu vực đầy nét truyền thống, và đường ranh phân chia rạch ròi giữa cả hai phe nam nữ.

"Khoan đã."

Em dừng lại ở trước cửa nhà tắm, khoan đã, còn Grim thì sao?

"Chắc cậu cũng biết dùng nhà tắm mà nhỉ?"

Grim nhìn lại em, hơi hơi gật đầu, hơi hơi thôi. Em đang tính kế thì Finn từ bên ngoài vào, cũng dừng lại trước cửa. Cậu ta nhỏ con quá, thậm chí còn lùn hơn Grim nên em suýt không nhìn thấy. Nhận ra sự khó xử của em, Finn lên tiếng.

"Gì vậy Zero? Không đi tắm à?"

"Ơ... đi chứ. Mà cậu lo cho Grim dùm tôi với."

Finn nhìn em đầy nghi hoặc, cậu ta chỉ cao tới dưới vai em thôi, nhưng quả đầu vàng và đôi mắt xanh đi kèm mấy cái cử chỉ như người lớn kia thì chả khác gì một ông bố của cả bầy gia quyến trong đoàn cả.

"Thằng bé chưa dùng nhà tắm kiểu này bao giờ cả."

"Rồi rồi biết rồi. Đi thôi Grim, trước khi cô ta lải nhải điếc mất đôi tai quý giá của chúng ta."

Grim nhìn em hoang mang, hình như cậu không muốn đi theo Finn. Em gật đầu. Ngay sau đó thì Grim bị Finn lôi thẳng vào sau tấm màn che của phòng tắm nam. Đội ơn đoàn trưởng Finnigan Rezto nghìn lần. Cả hai khuất mất dạng. Zero vén tấm mành tre, bước vào khu vực đang bốc hơi nước đầy mời gọi bên trong. Cơ thể em chằng chịt những vết sẹo xiên xéo, mái tóc bạc phủ kín lưng cũng che đi được một ít, và tấm khăn bông cũng làm tốt phần nhiệm vụ còn lại, nhưng thật sự mà nói, những vết sẹo ấy không thể phai mờ đi được. Em nhúng một chân xuống hồ, hơi nước bốc lên ấm nóng, một bước nữa, em hoàn toàn tự nhấn chìm mình trong làn nước pha một chút mùi hương từ thiên nhiên. Cứ như thế, cho tới khi chỉ còn sót lại phần đầu của mình nổi lên trên.

"..."

"Tóc tai vẫn không thay đổi nhỉ?" Một cái chạm nhẹ vào cái khăn bông trên đầu Zero, và những lời nói ấy chắc chắn là nhằm vào mớ tóc rối bên dưới đó. Em nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của nước nóng thay vì đôi co với người vừa ngồi xuống bên cạnh.

"Alf."

"Zero!!"

Một cái bóng đè em chìm nghỉm xuống đáy hồ, bất ngờ đến nỗi em không kịp phản ứng. Mặt nước dao động mạnh vì cú đáp chết người đó.

"Tránh ra Fiona! Tôi không thở được!"

Fione bước tới, gỡ cô em gái ra khỏi Zero.

Em tựa người vào thành hồ, nhìn bầu trời đang có cùng màu với mắt của mình. Vài áng mây hờ hững trôi qua, mỏng đến mức bị ánh trăng xuyên thấu. Fiona và Fione vẫn còn cãi vã ở một góc hồ, đầu em nhức như búa gõ, có lẽ là do thay đổi nhiệt độ bất ngờ lúc ngâm mình vào đây. Zero đứng dậy, mặt nước bị động gây chú ý cho Alf đang ngồi cạnh.

"Ơ đã đi rồi à Zero? Sao không ngâm thêm chút nữa?"

"Thôi, tôi phải ngủ sớm đây, không chừng lịch trình lại bị trễ nữa rồi."

Em đi một mạch về phòng, lăn ra cái giường êm ái. Trần nhà có vài chỗ đã bị mối gặm, đèn chùm sáng ấm áp khắp căn phòng.

Có tiếng gõ cửa dè dặt. Zero hé cánh cửa ra. Là Grim. Không biết Finn kiếm đâu ra bộ đồ vừa in cho cậu ta nữa, nhưng trông đỡ bê bối hơn rất nhiều.

"Được rồi. Vào đi Grim."

"..."

Trông Grim vẫn còn khá ngại khi ở đây, nhưng Zero mặc kệ. Em kéo cái ghế ba chân ra giữa phòng, và đè cậu ngồi xuống. Lại có tiếng gõ cửa.

"Alf?"

"Là tôi đây."

Alf bước vào, mái tóc xanh ngát xõa dài, và một bộ quần áo ngủ y hệt của hai người.

"Nữ thần bảo tôi tới để kiểm tra cậu nhóc này."

Alf đến bên Grim, thì thầm vào tai cậu một cái gì đó. Chỉ thấy vành tai hơi ửng hồng, rồi tay cậu vụng về tháo cúc áo, xoay tấm lưng trần về phía hai người.

Alf ngồi xuống, kéo ngón tay thon thả chạy dọc từ gáy cổ đến cuối cột sống Grim. Cậu rùng mình.

Những kí tự cổ và con số hiện ra trên làn da trắng ngần, kéo dài kín cả một mặt lưng. Alf chống tãyuống gối, cúi người nhìn từng dòng chữ một cách cẩn thận. Trông lúc bình thường cô là một elf có vẻ khó gần, luôn chìm đắm trong suy nghĩ riêng, nhưng những lúc cần dùng đến trí óc thì Alf là một trong những nhà thông thái thú vị nhất với kho tàng tri thức của gia tộc mình.

"Không có trưng hiệu, nghĩa là cậu ta chưa gia nhập thánh đoàn nào cả?"

"Tôi tìm thấy cậu ta dưới khe Vegas, cùng xác của khoảng năm Epanis." Zero nhón chân lên để lấy xấp giấy da từ trên kệ, vài hạt bụi rơi xuống khiến em hắt hơi một cái

"Tôi tưởng chúng tuyệt diệt rồi?"

"Không đâu. Chúng vẫn còn ẩn nấp đâu đó trên dãy Velgrin, có lẽ vậy."

"Cậu ta thuộc chủng nào vậy Zero, sao tôi cảm giác như từng gặp ở đâu rồi ấy."

"Reaper."

Zero và Alf vừa trò chuyện vừa đọcnhững kí tự trên lưng Grim. Alf lấy ra một tờ giấy in lên lưng cậu, và vẽ một vòng tròn. Những văn tự trên da được in ra giấy, rõ ràng đến từng nét chữ.

"Xong rồi."

Zero nhận tờ giấy từ tay Alf. Em đọc lên cho Grim nghe.

"Chỉ số đây Grim. Khoan, cậu dùng được ma thuật nè. Alf, cái này nghĩa là gì?"

Em chỉ vào dòng chữ bị nhòe trên giấy, Alf xoay xoay cổ tay, nghiêng đầu đọc thử. Cô nhíu mày:

"Ma thuật cường hóa, Lôi Thuật, tầng một."

"May mắn thật nhỉ."

"..."

"Khoan đã Zero, Grim không nói được sao?"

"Có lẽ vậy, từ lúc mới gặp tới giờ tôi vẫn không hiểu được cậu ta nói gì cả."

Alf ve cằm suy nghĩ, có vẻ rất hứng thú với một sinh vật mình chưa từng gặp. Là thói quen của các nhà nghiên cứu.

"A tôi hiểu rồi! Grim không phải một Reaper bình thường như hiện nay. Cậu ta là một Reaper nguyên thủy. Cậu ấy không bị môi trường ảnh hưởng đến đặc tính-"

"Hầu hết Reaper hiện giờ đều có thể nói, nhưng lúc xưa thì khác, họ không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của chúng ta vì được sinh ra hoàn toàn ở-." Alf bắt đầu huyên thuyên những kiến thức mà mình học được, nhưng một nửa trong số đó gần như đều có sai sót khi ghi chép lại.

Cũng có thể lắm, vì mùi của Grim nồng nàn hơn nhiều mùi của... một người bạn cũ của em.

"Có lẽ ngày mai tôi sẽ phải bắt đầu dạy cậu ấy cách giao tiếp."

"Nghe được đấy. Giờ thì đi ngủ đi."

Alf vươn vai ngáp dài ra khỏi phòng, Zero tắt cái đèn chùm, trong phòng chỉ còn ánh sáng le lói từ ma thạch trong mặt dây chuyền mà em hiếm khi để lộ ra. Em ép Grim nằm xuống giường, rồi kéo chăn trùm kín lại.

"Ngủ đi Grim, ngày mai ta sẽ đi sớm lắm đấy."

Sáng hôm sau, trong khi Grim vẫn còn dính chặt trên giường thì Zero đã rời khỏi cái bàn mà mình đã dùng để đánh một giấc dài, mở cửa sổ đón gió. Em vươn vai vài cái rồi xuống lầu, rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ và cùng mấy người khác chuẩn bị đồ đạc lên đường. Một bàn tay giật nhẹ lấy tay áo Zero lúc em đang mải mê với mấy lọ bột lấp lánh mà Artemis vừa giới thiệu.

"Chào buổi sáng, Grim."

"..."

Grim không nói gì cả, mà cậu có muốn cũng không nói được. Em xoa đầu Grim một cái và chỉ về phía sau vườn. Đ

"Đi rửa mặt rồi thay đồ đi, một chút nữa là ta khởi hành rồi."

Grim đi ra sau vườn, ở đó cũng có vài người đang hì hục kéo nước từ giếng lên để rửa ráy.

"Bên này này! Uii!!"

Finn vẫy tay gọi. Grim chạy sang phía cái giếng. Vục nước rửa mặt, Finn vuốt ngược cái đầu vàng óng cho ướt nhẹp, rồi lại giũ ra ra như một con mèo nhỏ.

"Đi sớm quá ha?"

"..."

"Vậy sao... chắc Zero sẽ có cách giúp cậu nói chuyện được thôi, có cái gì mà cô ta chưa làm được đâu, cô ả cứng đầu đó."

"..."

Grim im lặng, đưa tay hớt một bụm nước, in lên trên đó là cặp mắt xanh màu trời của mình. Cậu vốc nước rửa mặt, mớ tóc mai ướt nhẹp rũ trên trán, và cũng cái điệu bộ của Finn, Grim - vuốt nước lên tóc và cũng giũ ra hệt một con thú nhỏ.

"Xong rồi thì ra cổng đi, cô ta đang đợi cậu đấy."

Finn chỉ về phía cổng, đẩy vai Grim một cái. Không cần bị nhắc lần hai, Grim hộc tốc chạy về phía sân trước mà không thèm ngoảnh đầu lại. Finnigan Rezto nhìn theo, nước rỏ từ trên mặt cậu xuống đất, đột ngột có một cái khăn bông trùm lấy đầu cậu, và nghe thấy giọng Fiona cười khúc khích bên tai.

"Sau anh lại cười vậy, đoàn trưởng?"

"Không. Không có gì..."

"...chỉ là cậu trai ấy làm ta nhớ đến một người từng ở cạnh cô ả thôi."

Grim luôn có cùng một hành động khi nhìn thấy Zero, chẳng biết có phải là thói quen không, nhưng lúc nào cũng vậy, cậu luôn kéo tay áo em khi muốn gây chú ý. Có thể là kéo nhẹ một cái, hoặc nhiều cái, hoặc là giữ mãi không buông cho tới khi em quay lại nhìn. Đó là điều Zero rút ra được sau một ngày.

"Được rồi Grim, biết cưỡi ngựa không?"

"..."

"Không biết thì học. Không thử thì sao biết được."

Em dẫn Grim tới chỗ Timber, con ngựa dùng dằng không chịu cho cậu ta leo lên. Trông Grim khá bối rối, không biết Timber có nổi khùng lên rồi cho cậu một đá không? Zero choàng một cái áo choàng đỏ rực lên người Grim, cài khuy cẩn thận.

"Thôi nào Timber, cậu ấy đã là bạn đồng hành chả chúng ta rồi, mi phải chiếu cố cậu ấy chứ. Lên đi Grim."

Em giúp Grim leo lên lưng ngựa, chỉnh cái mũ trùm ngay ngắn cho cậu, dạy cậu cách cầm dây cương và bẻ lái trong khi con Timber bước qua bước lại theo nhịp điều khiển của Grim.

"Xong rồi, đi trước đi Timber, cầm lái cho vững nhé Grim!"

Vài người trong thánh đoàn Loki vẫn còn ngái ngủ đang ra cổng tiễn em. Finnigan vẫn còn bị chụp cái khăn trên đầu, theo sau là Fiona với Fione đang cãi nhau chí choé. Đôi tai phủ lông xám của Orne vểnh lên, cậu ta nhìn em một cái rồi nhìn xuống đất, tỏ vẻ như không quan tâm nhưng cái đuôi đang ve vẩy kia thì đang nói điều ngược lại. Alf mỉm cười, đặt một tay lên vai Alert nhưng bị Artemis chen vào, khiến cô mất đà suýt ngã. Đám đông nhộn nhịp đó khiến em cảm thấy buồn cười.

"Tạm biệt nha-"

"Giữ gìn sức khỏe nha Zero!"

"Lần sau ghé lại ta làm một chầu nhé!!" Artemis vẫy tay với em.

Zero lên lưng con ngựa đen tuyền được gia đình của Artemis cho mượn, thúc mạnh. Tiếng vó ngựa phi nước đại vang lên mạnh mẽ, cát cuốn mù mịt, loáng cái đã bỏ xa cổng thành của Winklang. Khoảng ba phút sau, đã nhìn thấy bóng chiếc áo choàng đỏ thẫm phấp phới trên lưng con chiến mã đằng xa. Thêm chút nữa, em đuổi kịp Grim. Hai con ngựa phi với vận tốc đồng đều trên mặt cát, gió thổi không mạnh mà cũng không nhẹ, chỉ chực chờ giật phăng mũ trùm. Zero ghìm dây cương, hơi cúi người xuống dò xét Grim. Vẫn đôi mắt xanh lơ đặc biệt sáng dưới mũ trùm ấy, nhưng giờ lại pha thêm chút sợ hãi, lo lắng và bất ngờ.

"Bình tĩnh, Grim."

Zero thả giọng, em cố trấn an cậu bằng những lời nói thoải mái. 

Tuy nhiên, nếu không vượt qua khu vực này sớm, những cơn bão cát sẽ nổi lên. Mặc định cơ chế của lục địa Norman từ lúc được khai

Bình Luận (0)
Comment