Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 737

Chương 737

Trên tường thành có người kinh ngạc hét toáng lên: “Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa”

Mọi người ngửa mặt lên nhìn lên chỉ thấy mấy con chim đại bàng vàng xếp hàng chỉnh tề thành hai hàng, bay lượn bên trên thành Bích Thủy. Có thể loáng thoáng nhìn thấy móng vuốt của chúng bị trói bởi dây thừng, còn một đầu khác của dây thừng đều nằm ở trong tay của một nữ tử.

Nữ tử mặc một chiếc váy màu đỏ, mép máy điểm thêm những đồ trang trí bằng bạc, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng, theo gió mà tới, đồ trang trí bằng bạc kêu leng keng vang vọng, lanh lảnh rất dễ nghe.

Cứ như thế mấy con chim đại bàng cùng nhau bay lượn mang theo nữ tử mặc váy đỏ này. Sau đó huênh hoang bay qua tường thành, rồi từ từ hạ cánh và đáp xuống một khoảng đất trống. Nữ tử mặc áo đỏ vừa buông tay ra thì những con chim đại bàng kia đều mang theo dây thừng bay đi mất.

Sau đó nữ tử đó xoay người lại, ấn đường lấp lánh ánh mặt trời, nghiêng nước nghiêng thành tao nhã, chậm rãi nở nụ cười khiến lòng người phải rung động.

Đột nhiên các binh sĩ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng rực lên. Trong lòng tựa như có suối nước nóng ấm áp chảy qua nhẹ nhà gột rửa mọi thứ, sự tàn bạo ở trong người được tiêu tan rồi trở nên vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nếu như có một nữ tử mỉm cười với ta như thế, trong mắt chỉ có một mình ta không có bất kỳ ai khác. Như thế ta bằng lòng trả giá bằng toàn bộ tâm sức kể cả là mạng sống của mình chỉ vì bảo vệ nàng ấy.

Tất cả tiếng la hét chết chóc đột nhiên im bặt ngay tại lúc này, toàn bộ chiến trường là một mảnh yên tĩnh.

Lãnh Băng Cơ vừa xinh đẹp lại vừa hiên ngang đi về phía Mộ Dung Phong như thế. Nàng không hề che dấu sự vui sướng và yêu thích của mình khi nhìn thấy Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong trong lúc lơ đãng bất giác ngẩng đầu lên, cũng không thể dời mắt đi chỗ khác mà theo sát dáng người mảnh mai yểu điệu của Băng Cơ, bay bổng nhẹ nhàng đến nhân gian. Hình ảnh ghi nhớ suốt năm năm cuối cùng cũng trở nên chân thật.

Hắn chăm chú nhìn cái người mà hắn mong nhớ ngày đêm năm năm trời, trong mắt ánh lên vẻ hăng hái và nồng nhiệt như lửa, khó khăn mở miệng, trầm giọng mà nói: “Băng Cơ”

Chỉ hai chữ đơn giản mà như dùng hết khí lực lớn nhất cả đời, chứa đựng tình cảm sâu sắc cùng chờ đợi, còn chất chứa sự thận trọng từng li từng tí. Bởi vì sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, âm thanh quá lớn sẽ làm tan vỡ hư ảo trước mặt.

Toàn thân Lãnh Băng Cơ cũng run rẩy, bao gồm cả đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà run lên.

Nói không nhớ, không nghĩ về đều là giả cả. Nàng sợ bị thương, sợ gặp phải Mộ Dung Phong, nên đã nép mình núp ở một góc của Giang Nam. Thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghĩ về hắn ngàn lần, vạn lần. Nhất là những khi trông thấy Tiểu Vân Triệt, lòng nàng đau như bị đao chém qua.

Hiện tại khúc mắc đã được mở ra, người mà mình nhung nhớ đang ở ngay trước mắt. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng gọi tên của nàng, trong nháy mắt lớp phòng ngự trong lòng nàng bị đánh cho tơi bời, làm cho nàng bại trận.

Nàng cố gắng cười lên, cười đến mức trong đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước, vì thế cho nên không thấy rõ thâm tình của người cưỡi ngựa sâu sắc như thế nào, như trời xanh khao khát chờ cơn mưa phùn mà miêu tả hình dáng nàng.

“Là ta, Băng Cơ”

Sự kinh ngạc mừng rỡ phút chốc khuếch tán trong vô định.

Trong lòng Mộ Dung Phong bồi hồi, khóe môi dần dần cong lên, đáy mắt đuôi mày dào dạt niềm vui sướng.

Hắn khó khăn trở mình xuống ngựa, hai chân bởi vì bôn ba liên tiếp mấy ngày mà đau nhức đến chết lặng, mỗi bước chân di chuyển đều nặng như đeo chì.

Hắn bước từng bước một về phía Lãnh Băng Cơ, mang theo khí phách kiên định và cố chấp. Hiển nhiên không thể chờ được nữa, nhưng lại ra sức ẩn nhãn không nỡ.

“Nàng có biết bản vương chờ nàng đã năm năm, chờ nàng quay về. Sao nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy, tránh không gặp ta?”

Hai tay Lãnh Băng Cơ giấu trong tay áo cuộn lại thật chặt, gắt gao siết lấy ống tay áo, hai vai run rẩy, miệng há ra nhưng cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Vị chua xót này xộc thẳng lên mũi, sau đó nước mắt cũng không kiềm được mà trào ra.

“Ta thừa nhận, là ta không đúng, là ta ngu ngốc. Lỗi của ta, là vì cảm thấy áy náy hổ thẹn với Lãnh Băng Nguyệt mà không nghĩ đến cảm nhận của chàng, không đủ tin tưởng chàng, không bảo vệ tốt cho chàng, lại còn trở thành bả đao trong tay người khác, hại chàng bị thương đến máu me đầm đìa như vậy: “Nàng có thể đánh ta, mắng ta, trừng phạt ta sao cũng được, tại sao lại phải tuyệt tình như vậy, ngay cả một tia hy vọng cũng không để lại cho ta? Nàng cũng biết năm năm nay đã dày vò ta đến mức nào hay không? Sao nàng có thể nhãn tâm đến như vậy, tránh ta năm năm trời không gặp mặt?”

Bình Luận (0)
Comment