Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 35

Sự tập trung của Thương Mai đã làm tất cả ngự y có mặt tại đây đều trở nên căng thẳng, lúc nãy thấy cô châm cứu liền một mạch, dù không tin cô thật sự là truyền nhân của Ôn Ý, nhưng kỹ thuật châm cứu của cô tốt hơn tất cả bọn họ.

Mộ Dung Khanh đi tới, đặt tay lên vai Thương Mai nói: “Ngươi cứ việc châm cứu, nếu xảy ra chuyện gì, bản vương sẽ gánh vác thay ngươi.”

Tim Thương Mai khẽ thắt lại, cô biết Nhiếp Chính Vương có thể nói ra câu này là đã cực kỳ tin tưởng và ủng hộ cô rồi.

Nếu không phải hôm nay hắn luôn chống đỡ cho cô, chỉ sợ cô đã sớm bị đuổi ra khỏi cung, hoặc nhốt vào bạo thất rồi.

Cô lại hít sâu một hơi, nắm chặt cây kim dài, rồi nhẹ nhàng chọn huyệt, thật ra cô có kỹ năng đâm chính xác huyệt vị, hơn nữa còn rất thành thạo, nhưng để bảo đảm không xảy ra sai sót nào, cô vẫn phải lựa chọn một lát.

“Lát nữa châm cứu sẽ hơi đau, mong điện hạ nhẫn nhịn!” Thương Mai cúi người nói khẽ.

Hơi thở của Lương Vương đã vô cùng mong manh, phải rất dùng sức mới có thể hít vào được, ánh mắt đã hơi ngây dại, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đồng tử đã hơi giãn ra rồi.

Thương Mai biết dưỡng khí trong không khí không đủ với hắn, nếu không có dưỡng khí, bệnh khó thở này sẽ không được cải thiện.

Xem ra ở đây cũng khá tốt, bằng không hắn cũng kiên trì lâu như vậy.

Lương Vương không thể nói ra được, chỉ liên tục thở dốc, nhưng không hít vào được bao nhiêu, có lẽ phổi đã bị tổn thương.

Hắn nhìn Thương Mai, rồi cho cô một ánh mắt khích lệ.

Thương Mai đâm cây kim dài xuống, rồi liên tục xoay Đoạt Phách Hoàn quanh cây kim, bắt đầu phóng năng lượng ra, ban đầu còn nhẹ nhàng, nhưng dần dần cảm giác điện giật ngày càng mạnh, ngay cả bản thân cô cũng cảm nhận được.

Huyệt vị bắt đầu từ từ nhô lên, Thương Mai bảo Mộ Dung Khanh đi tới giúp cô đè xung quanh huyệt vị xuống, ngón tay Mộ Dung Khanh liền ấn xuống, bỗng cảm thấy ngón tay mình hơi tê, nên nhìn Thương Mai, nhưng không nói gì.

Thương Mai hít sâu một hơi rồi nói với Mộ Dung Khanh: “Vương gia, ta sắp rút kim ra rồi, nhưng lúc ta rút ra, vương gia phải cùng dùng sức đè xung quanh xuống, phải dùng hết sức lực của mình để đè xuống.”

Đoạt Phách Hoàn đã tích tụ dịch trong phổi ở dưới cây kim rồi, chỉ cần rút kim ra, rồi dùng sức đè xuống, dịch sẽ chảy ra ngoài.

“Được!” Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ta dùng nội lực được không?”

Thương Mai gật đầu: “Được, tốt nhất là dùng nội lực.”

“Vậy ngươi bắt đầu đi.” Mộ Dung Khanh nói.

Thái tử đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, như đang xem trò vui, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.

Ngự y cũng tiến lại gần, Viện Phán đứng sau lưng Thương Mai, nhìn chằm chằm hành động của cô, ông thật sự không biết Thương Mai định làm gì nữa.

Hai ngón tay của Thương Mai cầm lây cây kim: “Rút!”

Cây kim nhanh chóng được rút ra, Mộ Dung Khanh dựa theo lời căn dặn của cô, dùng nội lực đè xuống, chỉ thấy hai bọt nước nho nhỏ chảy ra từ lỗ kim.

Thương Mai lại vội vàng dùng Đoạt Phách Hoàn dồn ép, tích tụ xung quanh lỗ kim, bọt nước tiếp tục chảy ra ngoài, cứ liên tục chảy ra năm sáu bọt nước như thế, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

“Dừng lại!” Thương Mai kéo tay Mộ Dung Khanh, rồi nhanh chóng lấy kim ra đâm vào thiên trung và tám huyệt kinh mạch màng tim lần nữa.

Dần dần, mọi người chỉ thấy hơi thở Lương Vương không còn gấp gáp như trước nữa, mà bắt đầu có dấu hiệu dịu lại.

Kim ở huyệt kinh mạch màng tim được giữ rất lâu, gần như là một khắc, rồi Thương Mai mới rút ra, khóe miệng Lương Vương từ từ rỉ ra máu.

“Trời ơi, Lương Vương thổ huyết rồi.” Một ngự y bật thốt.

Thương Mai cất kim châm cứu vào, thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nói với Mộ Dung Khanh: “Vương gia, tạm thời tình trạng của Lương Vương đã được thuyên giảm, nhưng dịch vẫn chưa ra hết, ngày mai ngày mốt vẫn phải tiếp tục châm cứu.”

“Vậy hắn đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm chưa?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai lắc đầu nói: “Không, phải hoàn toàn khống chế tình trạng viêm phổi, mới xem là vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”

Viện Phán khó hiểu hỏi: “Hạ đại tiểu thư, bản quan vẫn chưa hiểu lắm, tại sao tiểu thư lại đâm vào huyệt kinh mạch màng tim hai lần?”

Thương Mai khẽ cười nói: “Đại nhân, là vì lần đầu tiên là phong huyệt, để ngăn một lượng lớn dòng máu, như vậy lúc ta đưa dịch ra ngoài, sẽ không có máu chảy ngược theo. Còn lần thứ hai là đâm huyệt, để đả thông kinh mạch, sau khi máu bị ngăn lại lúc trước được lưu thông, sẽ dồn vào tăng dung tích phổi, thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu đưa dưỡng khí đi khắp cơ thể, dùng cách thức thông qua đâm huyệt để đưa dưỡng khí vào trong lá phổi Lương Vương, cũng mang lại hiệu quả như việc hấp thu dưỡng khí, trong mười hai canh giờ tới, Lương Vương sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Viện Phán hơi khó tin: “Nói cách khác, tình huống của điện hạ đã được cải thiện rồi?”

Thương Mai nói: “Viện Phán có thể đi tới bắt mạch cho Lương Vương.”

Viện Phán trầm ngâm một lát, trong lòng vẫn chưa tin lắm, mặc dù ông nhìn thấy tình hình của Lương Vương điện hạ đã có chuyển biến tốt, nhưng rất có thể đây là hồi quang phản chiếu.

Ông đi tới bắt mạch cho Lương Vương, quả nhiên nhận ra mạch đập của Lương Vương đã mạnh hơn trước rất nhiều, không còn yếu ớt như trước nữa.

Ông lắc đầu thở dài: “Chuyện này thật thần kỳ.”

Thương Mai nghe ông nói vậy thì trong lòng không hề vui vẻ, thậm chí còn thấy hơi đau lòng, thật ra ở thời hiện đại, bệnh này thật sự rất nhẹ, chỉ cần chữa trị mấy ngày là khỏi, nhưng ở đây, ngay cả ngự y cũng phải bó tay toàn tập.

Rốt cuộc ở thời đại này, y thuật lạc hậu đến cỡ nào?

Trong lịch sử mà cô biết, trung y từng có một giai đoạn phát triển huy hoàng, xuất hiện rất nhiều danh y, tất nhiên, danh y chỉ là số ít, còn phần lớn chỉ là y thuật bình thường, vì thiếu sự trao đổi và kế thừa nên rất nhiều tinh hoa bị vứt bỏ ở đời sau.

Thương Mai đang nghĩ, nếu cô có thể sống tiếp, cô sẽ sống thật tốt, rồi dạy cho những người sống trong thời đại này tất cả y thuật mà cô biết, hy vọng bọn họ có thể phát triển trung y, chứ đừng bảo thủ, nói gì mà tranh chấp môn phái, thật sự làm hết trọng trách của thầy thuốc rồi.

Nhưng cô bỗng cảm thấy suy nghĩ này của mình thật dư thừa, thậm chí ngay cả chính mình cô còn không biết mình có thể sống được bao lâu, vậy mà còn nghĩ tới vấn đề truyền đạt lại trung y.

Thương Mai được giữ lại trong cung, tạm thời ở trong điện Trường Sinh.

Hoàng hậu nghe tin tình hình Lương Vương đã được cải thiện, thì vội vàng chạy tới, tinh thần Lương Vương đã tỉnh táo, hô hấp cũng thoải mái hơn nhiều, có thể nói được mấy câu.

Hoàng hậu thấy thế liền rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Thương Mai cũng dịu dàng hơn nhiều, bà biết Thương Mai sẽ ở lại trong cung, nên đích thân căn dặn Du ma ma: “Ngươi tới Tướng phủ truyền khẩu dụ, nói bản cung thích Thương Mai, muốn giữ nàng ấy ở trong cung mấy ngày, đồng thời đưa đến mấy bộ xiêm y để nàng ấy thay đổi, còn nữa, ngươi dẫn nô tỳ hầu hạ cho nàng ấy vào cung luôn, dù gì người trong cung cũng xa lạ, tránh việc nàng ấy không quen, rồi ảnh hưởng ngược lại.”

Du ma ma khẽ cười đáp: “Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.”

Bà nhìn Thương Mai với ánh mắt ngầm hiểu, rồi xoay người rời đi.

Trong lòng Thương Mai thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng ba ngày tới, cô vẫn phải chiến đấu.

Thái tử thấy tình hình Lương Vương đã chuyển biến tốt cũng rời đi luôn, trước khi rời đi, hắn còn nhìn Thương Mai với ánh mắt uy hiếp.

Thương Mai đút thuốc cho Lương Vương xong, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Sau khi thả lỏng, cô bắt đầu cảm thấy vết thương trên người đau nhức, người cũng mơ mơ màng màng.

Mộ Dung Khanh thấy mặt cô trắng bệch thì nói: “Nhân lúc tình hình đang ổn định, ngươi đi ngủ một lát đi, rồi lát nữa hẵng ra đây.”

Hoàng hậu biết cô bị trúng độc, nghe Mộ Dung Khanh nói thế cũng vội nói: “Đúng đấy, ngươi đi ngủ một lát trước đi, bản cung sẽ ra lệnh cho ngự y sắc cho ngươi một bát canh tuyết liên để giải độc.”

Thương Mai cảm kích nói: “Thần nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu phất tay: “Ngươi đi đi.”

Dưới sự chỉ dẫn của cung nữ, cô đi vào một vườn ngự uyển trong điện Trường Sinh, Hoàng hậu đã sắp xếp cho cô hai cung nữ, để cô sai bảo.

Bình Luận (0)
Comment